Quan Sách

Chương 1010: Quan Quận khó làm!

Tẩu Mã Hà không phải là một dòng sông.

Mà vì địa hình của Tẩu Mã Hà vừa hẹp dài, lại uốn lượn, giống như hình dạng của một dòng sông, vì vậy từ đó mọi người gọi nơi đây bằng cái tên Tẩu Mã Hà.

Nhiều năm trước, lúc đó Lĩnh Nam vẫn còn thua xa Trung Nguyên, Tẩu Mã Hà lúc đó đã là một quận quan trọng của phía Nam, nếu ngược dòng lịch sử, thì nơi đây cũng có lịch sử trên cả nghìn năm rồi.

Sau khi cải cách mở cửa, Hoàn Thành nhanh chóng phát triển, dựa vào vị trí địa lý đặc biệt và giao thông thuận lợi, Tẩu Mã Hà đã trở thành khu vực phát triển nhanh nhất của Hoàn Thành.

Là một Quận, Tẩu Mã Hà phát triển đến hiện nay đã có hơn hai trăm nghìn doanh nghiệp lớn nhỏ tới đây đầu tư, tổng giá trị đầu tư vào Tẩu Mã Hà vượt mức hàng trăm tỷ nhân dân tệ, giá trị kinh tế của một khu vực chẳng mấy có thể so sánh được với một tỉnh nhỏ phía Tây. Trong bảng xếp hạng kinh tế của các Quận và Huyện toàn quốc, Tẩu Mã Hà đã nhiều lần xếp thứ nhất.

Mà đối với Hoàn Thành, Tẩu Mã Hà hoàn toàn xứng đáng là Quận đứng thứ nhất.

Tốc độ phát triển kinh tế nhanh, ngoài việc Tẩu Mã Hà tạo ra nhiều thành tích khiến cho mọi người ngạc nhiên, đồng thời cũng đem lại một số vấn đề.

Vấn đề quan trọng nhất mà Tẩu Mã Hà đang phải đối mặt đó là trị an xã hội, tội phạm kinh tế, cán bộ tham nhũng, ngoài ra việc phát triển kinh tế còn thiếu những nhân tố mới, nếu gặp phải hoàn cảnh khó khăn. Ngoài ra còn tồn tại một số vấn đề như: môi trường nhân văn và môi trường sống của khu vực này quá tồi tệ, hơn nữa lại có rất nhiều doanh nghiệp, thiếu tính quy hoạch, hiện nay việc quản lý gặp nhiều khó khăn, hao tổn lớn.

Tẩu Mã Hà cuối cùng sẽ phải làm thế nào, Tẩu Mã Hà là một Quận của Hoàn Thành thậm chí còn là đầu tàu cho cả con tàu kinh tế của Lĩnh Nam, mỗi bước đi đều thu hút sự quan tâm chú ý của mọi người.

Tẩu Mã Hà làm sao có thể làm tốt vai trò là người dẫn đầu của mình, đây là việc hiện nay Trần Kinh phải làm.

Từ sau khi Trần Kinh được giao chức Bí thư Tẩu Mã Hà, hầu như toàn bộ thời gian đi làm hắn đều ở trong phòng làm việc Quận ủy, thư kí vẫn là Trương Quốc Dân.

Chiến thuật hiện giờ của Trần Kinh là hắn đang cố tình lạnh nhạt với phía Thành ủy, để dần dần thâm nhập vào Tẩu Mã Hà.

Hiện giờ những vấn đề của Hoàn Thành đều xuất hiện ở phía địa phương, đội ngũ cán bộ địa phương không làm tốt công tác xây dựng, những thói xấu đã tích lũy từ lâu của địa phương thì rất nhiều, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ở xa, rất khó có thể khống chế được phía địa phương.

Đây chính là lý do mà tại sao ban ngành Thành ủy Hoàn Thành thay đổi hết nhiệm kì này đến nhiệm kì khác, mà vấn đề vẫn chưa được giải quyết, hơn nữa lại ngày càng có chiều hướng xấu đi.

Trần Kinh không hi vọng hắn tiếp tục sẽ đi theo con đường sai lầm của những người đi trước.

Ngoài ra, vai trò dẫn đầu của Tẩu Mã Hà có tác dụng rất quan trọng, nếu Tẩu Mã Hà có thay đổi mới, nhất định sẽ ảnh hưởng đến những quận huyện khác, sau đó sẽ thúc đẩy mạnh mẽ việc cải cách ở Hoàn Thành thành công, Trần Kinh giữ vai trò Phó bí thư, hắn nhất định muốn tìm ra một tấm gương để thúc đẩy toàn thành phố phát triển.

Đương nhiên, công việc của Thành ủy, việc hắn bị kẹp giữa Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn cũng khó có thể làm được, đây là nguyên nhân chính mà hắn muốn lạnh nhạt.

Nếu nói tới đấu tranh, thì Trần Kinh hiểu rất rõ, chắc rằng Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn không thể nào lợi dụng được hắn.

Trên thực tế, Trần Kinh sau khi được điều động tới Hoàn Thành, ba người cũng đã bắt tay với nhau, chưa lần nào Trần Kinh bị thua thảm hại cả, ngược lại mỗi lần thảm hại đều là đối phương.

Nhưng tranh đấu cũng không thể giải quyết được vấn đề, nội bộ tranh đấu càng gay gắt, thì càng không có lợi cho đại cục.

Trần Kinh nhìn đại cục của vấn đề, hắn cũng có thể nhất định phải xuống địa phương, đương nhiên đây đều là quyết định mà hắn và một vài vị lãnh đạo cấp cao thống nhất đưa ra.

Vốn là những vấn đề mà Nhạc Vân Tùng phải lo nghĩ, thì hắn lại lo nghĩ.

Nếu suy nghĩ của người đứng đầu là quan trọng, thì hắn chính là người đứng đầu, hơn nữa càng có thể phát huy tài năng của hắn.



Quận ủy Tẩu Mã Hà.

Phó bí thư Quận ủy Chiêm Ích năm nay 48 tuổi, đây là độ tuổi mà người đàn ông có sức hấp dẫn nhất.

Chiêm Ích chính là có sự hấp dẫn ở độ tuổi này, nhìn từ ngoại hình thì dáng người ông ta rất cao, khôi ngô tuấn tú, hơi béo một chút, tai to mặt lớn, phong thái uy nghiêm.

Mãi đến tận bây giờ, ở Tẩu Mã Hà mọi người còn truyền tai câu nói: “Trương vương Chiêm quỷ”. Trương vương tất nhiên để chỉ Trương Bình Hoa, Trương Bình Hoa xử lý công việc rất hống hách, dập tắt dị nghị, chèn ép đối thủ, thủ đoạn của ông ta rất tàn nhẫn.

Chiêm quỷ chính là chỉ Chiêm Ích, người này có nhiều quỷ kế, có người nói ông ta là trợ thủ của Trương Bình Hoa, Trương Bình Hoa có thể ở Tẩu Mã Hà nhiều năm như vậy, Chiêm Ích cũng có một nửa là công lao của Chiêm Ích.

Lại có người nói là ông ta tự mình làm nên, thực ra ông ta và Trương Bình Hoa bằng mặt chứ không bằng lòng, muốn tiêu diệt người khác, đầu tiên phải làm cho người đó trở lên điên loạn, Chiêm Ích chính là đang làm cho Trương Bình Hoa trở lên điên loạn, cuối cùng đã xảy ra việc, nên Tẩu Mã Hà mới có cục diện hiện nay, và ông ta chính là người chiến thắng.

Không thể không nói, ở Tẩu Mã Hà Chiêm Ích là một nhân vật quan trọng.

Phòng làm việc của Chiêm Ích rất độc đáo, ông ta thích hoa lan.

Vì vậy trong phòng làm việc có hơn chục chậu hoa lan, trong đó có đủ tên các loài hoa quý.

Nghe nói trong đó có chậu hoa lan tên là “Tiếu phu nhân”, giá của chậu hoa đó lên tới trăm vạn tệ, mà đó cũng là chậu lan mà ông ta thích nhất.

Hôm nay có Chủ nhiệm văn phòng Quận ủy Trần Tân Mưu đến phòng làm việc của Chiêm Ích báo cáo tình hình công việc, Chiêm Ích niềm nở mời ông ta ngồi xuống và tự tay pha một tách trà mời ông ta.

Trần Tân Mưu đưa tay ra đỡ trong lòng hơi lo sợ, nói:

-Phó bí thư Chiêm, việc báo cáo công việc…

Chiêm Ích khua tay nói:

-Lão Trần, hiện giờ Quận ta do Bí thư Trần quản lý, những công việc quan trọng phải báo cáo với Bí thư Trần, những văn kiện mà cần tới sự phê chuẩn của hắn thì anh phải làm thật tốt, đừng để có sơ hở nào, anh hiểu chưa?

Trần Tân Mưu ngơ ngác, rồi gật đầu nói:

-Tôi hiểu rồi, hiểu rồi!

Trong lòng ông ta nghĩ thầm là chắc chắn lần này Chiêm Ích lại muốn dở trò ma quỷ gì rồi.

Đối với việc Trần Kinh tới Tẩu Mã Hà, trên dưới ban ngành của Tẩu Mã Hà đều nơm nớp lo sợ.

Bí thư Trần được điều động xuống để lãnh đạo Tẩu Mã Hà, hắn sẽ làm thế nào? Có phải là hắn sẽ tiêu diệt Trương Bình Hoa không còn một dấu tích và cải cách toàn diện nơi đây?

Nghĩ kĩ thì việc này vốn không cần phải lo lắng.

Nhưng chính vì việc này, mà hiện nay tất cả mọi người đều bất an, Chiêm Ích trong thời điểm này nhắc nhở Trần Tân Mưu, có phải là còn có ý gì khác?

Đúng vào lúc mà Trần Tân Mưu đang nghĩ thầm, Chiêm Ích nói:

-Lão Trần, gần đây tôi rất quan tâm tới việc sắp xếp vị trí công tác của anh. Vị trí nào sẽ phù hợp với anh, địa phương nào cần anh, tôi cho rằng đây là điều mà Bí thư Trần phải thận trọng suy nghĩ.

Dù sao thì anh cũng làm “quản gia” ở Quận ủy nhiều năm như vậy rồi, công lao cũng có mà khổ đắng cũng nếm nhiều rồi, không thể đối xử tệ với anh được!

Trần Tân Mưu trầm xuống, không nói một lời nào.

Gần đây ông ta suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.

Trần Tân Mưu đã làm Chủ nhiệm ủy ban cho Trương Bình Hoa nhiều năm như vậy, Trương Bình Hoa hiện giờ bị bãi chức, vậy Trần Tân Mưu ông ta coi như lại không có gì, Bí thư mới tới sẽ tin dùng ông ta hay không?

Trần Tân Mưu dự liệu được rằng vị trí công tác của mình sẽ gặp phải nhiều biến động, nhưng đợi đến giờ phút thực sự xảy ra biến động, thì ông ta lại cảm thấy rất lo lắng, không biết số phận sau này của ông ta sẽ thế nào.

Một câu nói của Chiêm Ích, đã động ngay đến chỗ đau của ông ta.

Làm Chủ nhiệm ủy ban nhiều năm như vậy, Trần Tân Mưu cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, Chiêm Ích chắc chắn là đang muốn làm gì đó, người này ở dưới sự lãnh đạo của Trương Bình Hoa không phải là một người an phận, hiện giờ Trần Kinh mới tới nhận chức, ông ta sẽ vẫn như thế!

Phân biệt rõ danh giới với Chiêm Ích, đây là cách mà Trần Tân Mưu vẫn thường làm, nhưng lần này…

-Lão Trần, anh cứ yên tâm công tác, là đúng hay sai, thì ai cũng biết. Tôi phát hiện gần đây không khí của Quận chúng ta không được bình thường cho lắm. Điều này thật không tốt, chúng ta phải hướng về phía trước, không thể để vì một người mà làm ảnh hưởng tới diện mạo, tinh thần của toàn Quận được, anh nói có phải không?

Quận chúng ta phải chú trọng tới đia phương truyền thống, chúng ta có những đồng chí lão thành, những đồng chí này có thể coi là tài sản quý giá của chúng ta!

Chiêm Ích nói.

Trần Tân Mưu liên tục đồng tình, nói:

-Bí thư Chiêm, anh cũng là một đồng chí lão thành, cũng đã phục vụ cho Đảng gần ba mươi năm rồi!

-Hả? Anh nói tôi?

Chiêm Ích cười lớn, nói:

-Tôi à, cũng sắp đến lúc dừng lại rồi, cũng sắp năm mươi tuổi rồi, không còn có nhiều điều cơ hội để thể hiện mình nữa rồi. Không so sánh được với những đồng chí trẻ tuổi hiện nay, bọn họ có tuổi trẻ, dám nghĩ dám làm, không thể so sánh được!

Trần Tân Mưu khẽ nhíu mày.

Ông ta cảm thấy câu nói này của Chiêm Ích chắc muốn ám chỉ Trần Kinh.

Trần Kinh không phải là một người trẻ tuổi sao? Không phải là một người thanh niên sao?

Trần Tân Mưu quá hiểu Chiêm Ích, khi Trương Bình Hoa còn ở đây, miệng của ông ta lúc nào cũng nói là không thể so sánh được với Bí thư. Hiện giờ miệng lại liên hồi nói không so bì được với người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không phải là cụm từ để thay thế cho Bí thư sao?

Ông ta ngượng cười, không dám nói nữa.

Nếu tiếp tục nói thì chắc sẽ làm mất lòng người khác, sẽ có người bực bội, ông ta không thể đối đầu với mối nguy hiểm đó.

Nói chuyện với Chiêm Ích vài câu, Trần Tân Mưu lòng nặng chĩu bước ra ngoài, thì va ngay vào một người.

Người này vừa lùn vừa béo, mặt nở một nụ cười rất hiền lành, nhìn thấy Trần Tân Mưu liền quy cách nói một tiếng Chủ nhiệm Trần.

Trần Tân Mưu gật đầu, nói:

-Bí thư Kim, anh cũng đến báo cáo công tác sao?

Bí thư Kim tên là Kim Cường, Bí thư của văn phòng khu phố Lệ Thủy, tâm phúc của Chiêm Ích, là một người rất khéo léo.

Kim Cường ở Lệ Thủy tổ chức xây dựng công việc rất tốt, tuy Trương Bình Hoa hống hách và bá đạo, ông ta thường xuyên không thể xử lý phía Lệ Thủy, và Kim Cường chính là một nhân vật quan trọng chuyên cản trở ở đó.

Thực quyền của chính đàn Tẩu Mã Hà chính là vậy, ông ta có phải là đã làm việc gì không sạch sẽ?

Hơn nữa Kim Cường vào phòng làm việc của Chiêm Ích, ông ta có chút hiếu kì hỏi Chiêm Ích:

-Phó bí thư Chiêm, Chủ nhiệm Trần, tôi thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng tốt vậy, có phải Bí thư mới đến đã cho ông ta cái gì rồi không?

-Nói linh tinh!

Chiêm Ích nhíu mày nói:

-Cho ông ta cái gì? Cậu muốn nói tới cái gì là cái gì?

Kim Cương cười, gương mặt đầy thịt lộ ra, nhìn rất khó coi.

-Tiện mồm tôi nói vậy thôi, đùa một chút! Trong lòng chúng ta dạo gần đây không phải rất thấp thỏm sao? Người xưa có câu “quan mới nhận chức chắc chắn sẽ làm ba việc thị uy”, Bí thư Trần có động thái gì, khiến lòng mọi người không yên được!

Chiêm Ích hừ nhẹ một tiếng, nói:

-Các cậu cứ an tâm mà làm việc, đừng có suy nghĩ linh tinh. Những lãnh đạo muốn đến Hoàn Thành này làm việc rất nhiều, còn chỗ chúng ta, không phải là động vào là được, làm gì phải lo lắng vô ích như vậy?

Kim Cường đi tới trước mặt Chiêm Ích nói:

-Bí thư, nói một câu thật lòng, tôi thực sự không lo lắng. Lệ Thủy là một nơi nhỏ, chúng tôi có thể vượt qua được các cuộc khảo sát. Cái gì mà không làm việc có lỗi với lòng mình, thì không hổ thẹn với lương tâm, chúng tôi thì sợ cái gì chứ?

Nhiều năm nay chúng tôi chưa từng biết sợ ai, cái gì mà không cần người tự cao quá, tôi cũng không có dã tâm, không có chí tiến thủ, cả đời này chỉ muốn ở đây sinh sống, làm công bộc cho nhân dân Lệ Thủy!

Chiêm Ích cười, nhéo mắt nhìn Kim Cường, lâu sau, ông ta nói:

-Cậu yên tâm, trời không thể thay đổi được, chỉ là một tên nhãi ranh, thì có thể làm được gì chứ? Thói đời bây giờ thay đổi, người tướng giỏi chưa chắc đã là người lính tốt, Hoàn Thành chúng ta có đặc điểm đó là làm quan ở thành phố thì dễ, làm quan ở Quận thì khó.