Hongkong, Trần Kinh đã tới không chỉ một lần, đối với nơi này hắn không xa lạ gì.
Trần Kinh của hiện tại đã không còn là người thanh niên thiếu kinh nghiệm kiến thức làm Phó cục trưởng của Lễ Hà năm đó.
Từ Sở Giang điều sang Lĩnh Nam, việc điều động này là sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của hoàn cảnh công tác.
Lĩnh Nam là vùng duyên hải ngoài cùng của vòng cải cách của nước cộng hòa, công tác của Lĩnh Nam đối với Trần Kinh mà nói, tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ không chỉ là ở việc trong môi trường lạ lẫm tự mình dốc sức làm, mà quan trọng hơn là hắn bắt buộc phải tiếp xúc với sự việc mới mẻ, khai thác tầm nhìn của chính mình.
Trước kia Hongkong Macao, còn có những nước tư bản chủ nghĩa còn có chút thần bí ở nước cộng hòa.
Nhưng Trần Kinh công tác ở Lĩnh Nam mấy năm nay, tầm nhìn đã hoàn toàn mở rộng, không chỉ thường tới Hongkong Macao, thậm chí còn có cơ hội đi Mỹ và Châu Âu.
Hoàn cảnh bên Lĩnh Nam, tập hợp hơn mười doanh nghiệp vốn đều tư nước ngoài của đất nước.
Trần Kinh đã hoàn toàn trở thành một cán bộ Đảng viên thời kỳ mới, tiếp xúc với quốc tế.
Vì Trần Kinh đột ngột yêu cầu muốn đảm nhiệm trưởng đoàn đại biểu, lần này thành viên đonà rõ ràng chất lượng khá cao.
Nhân vật số một Uỷ ban Cải cách Phát triển, Uỷ ban Kinh tế Thương mại đều tham gia đoàn, mà trước khi đoàn đại biểu xuất hành, Thành ủy còn đặc biệt tổ chức buổi tiễn hoan hỉ, Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa tới tiễn.
Có thể nhìn ra, đoàn đại biểu lần này đều rất tò mò về Phó bí thư mới nhậm chức.
Bọn họ đều là những cán bộ nòng cột của chính đàn Hoàn Thành, nòng cốt như vậy đều không tồn tại cô lập.
Sau lưng bọn họ cơ bản đều có mạng lưới quan hệ rất sâu.
Mà Trần Kinh lúc bắt đầu ở Hoàn Thành không hề hiển sơn lộ thủy, đến hiện tại lộ ra sự sắc sảo, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Mà Thành ủy lần lượt truyền ra tin đồn này, cũng càng khiến mọi người cảm thấy vị Phó bí thư trẻ tuổi này rất thần bí.
Chủ nhiệm Tiền Khiêm Ích của Uỷ ban Cải cách Phát triển là Phó đoàn đại biểu, Trần Kinh bắt tay ông ta, cười nói:
- Lão Tiền, một tiến sĩ như anh bình thường rất bận rộn, lần trước tôi cơ bản từng gặp qua đoàn thành viên các anh, duy chỉ có anh đi Hongkong, lần này lại đi Hongkong, trong chỉ một tuần anh lại về chốn cũ du ngoạn, hơi có ý bồi thái tử đọc sách nhỉ.
Tiền Khiêm Ích khiêm tốn cười nói:
- Bí thư Trần, cậu nói vậy tôi thật ngại quá, khảo sát Hongkong rất cần thiết, mỗi lần tôi đi đều có thể có những thu hoạch mới, lần này đi cùng anh, chắc chắn thu hoạch càng lớn.
Tiền Khiêm Ích là tay già đời sống trong chính đàn, đối mặt với lãnh đạo biểu hiện không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ưu đãi thỏa đáng, hết thảy đều suy nghĩ rất chu đáo.
Nhưng ấn tượng đầu tiên của ông ta đối với Trần Kinh vẫn rất tốt, một câu đại tiến sĩ của Trần Kinh, khiến ông ta ý thức được Trần Kinh có nghiên cứu về mình.
Hơn nữa ông ta thông qua quan sát bên cạnh cũng phát hiện, Trần Kinh không ngờ có thể gọi tên của tất cả các người trong đoàn, hơn nữa cũng rất hiểu về phương diện công tác của người đó, làm cán bộ lãnh đạo, hiểu biết cấp dưới có phải dụng tâm không, điều này căn bản thể hiện năng lực và kinh nghiệm của một cán bộ.
Lần xuất hành này là đi một chiếc xe bus Kim Long, từ Hoàn Thành tới Hongkong cũng không tới 2h đi đường.
Vì là đoàn khảo sát, đã dặn dò bên kiểm tra, làm thủ tục trước, nên đường đi rất thuận lợi.
Mà trên đường, vì có lãnh đạo Trần Kinh, trên xe tất cả mọi người đều không dám tùy ý nói chuyện.
Nhất là có những thành viên đoàn dẫn theo người nhà, vốn là đi chơi, hiện tại không khí ngột ngạt như vậy, Trần Kinh cũng cho rằng không thỏa đáng.
Lần này thư ký Trương Quốc Dân đi cùng, ông ta mang cả vợ Trân Tiểu Linh đi, Trần Tiểu Linh tới Hongkong lần đầu, hưởng thụ cảm giác mua sắm, ngoài ra cũng coi như phóng viên đi cùng đoàn, công tác và cuộc sống hai thứ không lẫn lộn.
Trần Kinh chỉ chỉ Trần Tiểu Linh nói:
- Phóng viên Trần, trên xe mọi người đều buồn tẻ quá, cô là phóng viên, có thể kể cho mọi người câu truyện cười, hoặc diễn một tiết mục cho mọi người đỡ buồn không?
Trần Tiểu Linh hơi sửng sốt, cô bản thân vốn rất hào sảng, Trần Kinh chỉ danh cô cũng không từ chối nhiều.
Đứng dậy nói:
- Các vị lãnh đạo, lần này phóng viên Trần Tiểu Linh đi cùng đoàn, Bí thư chỉ tên bảo tôi biểu diễn tiết mục, tôi liền hát cho mọi người một đoàn tấu đơn, nói chuyện hứng thú đi Hongkong của chúng ta.
Trần Tiểu Linh cũng bẻm mép lắm, tấu hài rất trơn tru, hàm ý sâu sắc.
Nhất là đoạn truyện cười tiếng Bạch Thoại, thoáng có vẻ giống thứ trẻ con nghe không hiểu, càng khiến mọi người trên xe phá lên cười.
Những đứa trẻ đi cùng không hiểu lắm, nghe mọi người cười, cũng đều vỗ tay.
Chủ nhiệm Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố Cao Minh Hoa lần này dẫn vợ và đứa con trai 8 tuổi Tiểu Sâm đi cùng.
Tiểu tử kia cũng vỗ tay, Tiền Khiêm Ích ở một bên hứng thú hỏi:
- Tiểu quỷ, cháu có hiểu truyện cười dì kể không?
Tiểu Sâm nghiêm trang nói:
- Đương nhiên cháu hiểu, trong lớp cháu cũng có bạn gái rồi.
Một câu của đứa trẻ khiến cả xe cười vang.
Trần Kinh cũng buồn cười.
Mọi người hoàn toàn thoải mái, có người bắt đầu trêu Cao Minh Hoa, nói con của ông ta đúng là trò giỏi hơn thầy, Cao Minh Hoa cũng nhịn không được, không khí trên xe liền sôi động lên.
Mọi người vừa mở máy hát, trên xe liền ầm ầm, cảm giác nặng nè bị xóa bỏ.
Trần Tiểu Linh rất xinh đẹp,bình thường hay tiếp xúc với giới chính trị, mọi người cũng đều biết cô.
Cô tấu hài, có người ồn ào đòi cô hát một khúc, thể hiện giọng ca một chút.
Trần Tiểu Linh vốn là nhân vật quen giang hồ, cô nhẹ nhàng cười nói:
- Hôm nay như vậy, chúng ta lấy xe làm sân khấu, cán bộ lãnh đạo đều thể hiện chút đặc sắc của bản thân, đều phải biểu diễn. tôi đề nghị Phó bí hư Trần làm gương, diễn đầu tiên, như nào?
Cô vừa nói, mọi người cùng nói được.
Chỉ có Trương Quốc Dân mặt biến sắc, sợ tới mức đứng cả lên.
Bí thư Trần là người có thân phận như nào? Tiểu Linh này thật là không biết nặng nhẹ, tự tiện tùy ý, nếu chẳng may Bí thư Trần không xuống đài được, chẳng phải là khiến tất cả mọi người xấu hổ sao?
Trần Kinh bị mọi người hùa nhau vào dụ dỗ, đứng lên nói:
- Được, phóng viên Trần, cô đúng là có bản lĩnh đυ.c nước béo cò. Tuy nhiên đề nghị này của cô hay, nếu đã vậy, tôi sẽ thả con tép bắt con tôm, trên xe của chúng ta hôm nay có những bạn nhỏ, tôi chơi trò ảo thuật cho mọi người xem, gọi là chiếc bút thần kỳ.
Trần Kinh lấy ra chiếc bút máy dùng khi hội nghị, tùy ý tìm hai đứa trể dùng dây thừng buộc lên.
Sau đó đặt một trang giấy phía dưới bút, đầu bút đâm vào mặt giấy.
Hắn làm bộ thi triển ma pháp, bảo đứa trẻ khác tùy tiện hỏi thần bút một câu.
Tiểu tử kia chính là Cao Tiểu Sâm, cậu bén rất hiếu kỳ, xông lên phía cái bút nói:
- Bút tiên, bút tiên, xin hỏi chúng ta hiện đang đi đâu?
Rất thần kỳ, bút máy bắt đầu chuyển động, trên giấy viết rõ ràng hai từ:
- Hongkong
Trên xe không chỉ là trẻ con, mà ngay cả người lớn cũng tò mò nhìn trang giấy trắng, không rõ ràng lắm.
Trần Kinh trong lòng cười thầm.
Vật này thật ra là một trò xiếc nhỏ mà Vu sư dân tộc thổ gia của Lễ Hà làm ra.
Những người này dựa vào chiêu thức này để lừa người, tạo vẻ thần bí, Trần Kinh năm đó ở Lễ Hà, Cục công an muốn làm công tác chuyên mục phản mê tín phong kiến, phá thứ đồ này.
Vô tình một lần uống rượu chơi thứ đồ này, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, đều hỏi anh ta cho tới cùng.
Anh ta không tránh được, bèn nói môn đạo bên trong đó.
Trần Kinh ở bên cạnh nghe xong, trở về thí nghiệm thử, thật đúng là rất có thể dọa người.
Hiện tại lấy thứ đồ này ra, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Cao Tiểu Sâm tâm tính trẻ con, rất ảo tưởng về thế giới, vừa thấy thứ thần kỳ như vậy, hứng thú liền nổi lên.
Mấy đứa trẻ con khác cũng đều bị thu hút tới phía trước xe, lần lượt từng người hỏi.
Hỏi liền mấy câu hỏi, bút tiên đều viết ra đáp án thành công.
Cao Tiểu Sâm bỗng nói:
- Bút tiên, bút tiên, xin hỏi bạn gái tôi là ai?
Đầu bút bất động, mấy đứa bé nhìn chằm chằm bút máy, quay đầu nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Được rồi, mấy tiểu quỷ, bút tiên mệt rồi, nghỉ ngơi rồi, màn ma thuật dừng lại ở đây.
Trong lúc các bạn nhỏ vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, Trần Kinh thu lại ma pháp. Mọi người đều vỗ tay.
Cái thứ nhất của Trần Kinh, Tiền Khiêm Ích tự nhiên cũng muốn tới hỏi một câu.
Tuổi của ông ta khá lớn, liền hát cho mọi người một bài hát cũ “Mộng đà linh”, hát rất đặc sắc, mọi người không kìm được vỗ tay.
Đến lúc này bầu không khí trên xe đột nhiên ngày càng dung hợp, lần này xuất hành đường đi rất vui vẻ.
Mà Trần Kinh cũng rất nhanh kết bạn với lũ trẻ trên xe.
Trẻ con là hiếu kỳ nhất, rất khát khao tìm hiểu thế giới, một đám tiểu quỷ chen chúc bên cạnh Trần Kinh, hỏi những chuyên liên quan tới bút tiên.
Hỏi bút tiên liệu có phải tiên nhân không.
Bút tiên có quen Tôn Ngộ Không không. Hai người bản lĩnh ai cao hơn.,
Câu hỏi của trẻ con quả nhiên thật lạ lùng, Trần Kinh cũng rất kiên nhẫn “giao lưu” với chúng.
Lúc bắt đầu có mấy cán bộ lo lắng Bí thư không thích, còn nhắc đứa nhỏ nhà mình, nhưng vừa thấy tình hình này, mọi người thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút may mắn.
Dù sao trong bối cảnh nhìn có vẻ hiền hòa này, sự khác biệt về cấp bậc kia vẫn là không thể xóa nhòa.
Nhà mình có đứa con gái con trai đùa với Bí thư, khả năng Bí thư nhớ được mình sẽ cao hơn, mà ở chính đàn, điều này hàm ý là cơ hội.
Thậm chí có người hối hận mình không mang theo con đi, vốn là một chuyến đi rất vô vị, ngay từ đầu lại thú vị như vậy.
Không ai cho rằng Trần Kinh chơi với lũ trẻ là một lại hành động thể hiện quyền uy của mình.
Chính như vậy, mới thể hiện sự thâm sâu của Bí thư, mới càng lộ sự bình dị gần gũi, cũng càng có phong phạm lãnh đạo.
…
Khách sạn Lệ Đô Thâm Quyến, đoàn khảo sát nghỉ ngơi ở đây.
Ngày hôm đó là hoạt động tự do, Trần Kinh bàn việc nhật trình khảo sát tiếp theo với Phó trưởng ban thư ký Tiếu Tiến tại văn phòng.
Chuông cửa vang lên.
Tiếu Tiến đi mở cửa, rõ ràng là Phó cục trưởng thường vụ Cục công an, Đinh Đắc Quân.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, chợt giãn ra nói:
- Lão Đinh, sao vậy? Hoạt động tự do mà không ra ngoài đi dạo đi, còn tới tìm tôi báo cáo công tác?
Đinh Đắc Quân cười ha hả nói:
- Bí thư, tôi…hôm nay trên xe tôi không dám lên biểu diễn tiết mục, thật sự là mang lại thêm phiền toái cho công tác của anh, tôi trịnh trọng tới xin lỗi bồi tội đây…Tôi..bình thường tôi khá buồn chán, chuyện kém nhất là biểu diễn…
Trần Kinh ngẩn người, khoát tay nói:
- Tôi cứ tưởng là chuyện gì, chuyện này cũng coi là chuyện sao? mọi người đi đường buồn tẻ, tuy nhiên tùy tiện khiến mọi người vui đùa một chút, thêm chút lạc thú, không quan hệ tới công tác, không sao, không sao, anh làm gì thì đi làm đi.
Đinh Đắc Quân liên tục gật đầu nói:
- Cám ơn Bí thư, cám ơn anh đã hiểu.
Vậy tôi không quấy rầy Bí thư nữa, tôi đi trước đây…