Quan Sách

Chương 577: Đi đến Hoành Châu!

Mông Hổ là người điển hình vẻ ngoài cẩu thả nhưng bên trong rất tỉ mỉ.

Anh ta tặng quà cho Trần Kinh nhiều năm như vậy, tặng nhiều nhất chính là đặc sản của Lễ Hà và một số thứ như kỳ hoa dị thảo.

Chậu hoa mà Trần Kinh tặng bố vợ tương lai chính là do lúc đầu Mông Hổ tặng cho Trần Kinh.

Lần này, Mông Hổ lại đem tặng Trần Kinh một chậu cảnh, chậu cảnh khá lớn, là một chậu Hoàng Dương lá nhỏ dùng một cái bình lớn hình cung dài.

Bồn cảnh Hoàng Dương không phải là hiếm, nhưng nhìn từ góc độ tuổi tác và tư thế của Hoàng Dương, tuổi tác của bồn cảnh này có lẽ ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi. Còn về tư thái, cái bồn này rất tươi tốt, xanh um, chồng chéo có trình tự.

Một bồn cây như vậy, theo như người ngoài ngành như Trần Kinh thấy, giá trị của nó không tầm thường.

Mà Mông Hổ tặng Trần Kinh thứ này, anh ta đã đoán trúng Trần Kinh không tiện từ chối.

Mông Hổ là cục trưởng cục lâm nghiệp, tặng những thứ có liên quan đến hoa cỏ cho Trần Kinh, cũng dễ dàng khiến cho Trần Kinh nhớ lại những ngày tháng trước đây ở Lễ Hà.

Mặt khác, Mông Hổ gần đây chủ trì một dự án chính là dựa vào tài nguyên rừng và lâm nghiệp phong phú của Lễ Hà để phát triển ngành cây giống và ngành nghệ thuật cây cảnh.

Đặc biệt là về lĩnh vực nghệ thuật cây cảnh, tài nguyên của Lễ Hà rất phong phú, nguồn cây cảnh trên núi cực kỳ nhiều.

Chỉ cần chính quyền dẫn dắt đúng đắn loại hình nghệ thuật này, có thể phân tách giữa làm cây cảnh và phá hoại tài nguyên rừng quốc gia, còn cả chiếm đoạt phi pháp động thực vật được bảo hộ của quốc gia, ngăn chặn những hành động như vậy, thì thị trường này rất có tiềm năng.

Nhưng trên thực tế, ngành hoa và cây ở Lễ Hà hiện đang rất sôi động, Mông Hổ sau vài năm cố gắng, cây giống đã dần dần trở thành một ngành, cũng trở thành ngành công nghiệp trụ cột trong phát triển kinh tế.

Khi Mông Hổ rời nhà Trần Kinh, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Bởi vì thái độ của Trần Kinh về vấn đề cải cách chế độ cán bộ rất rõ ràng, đó chính là việc bầu cử, nếu Lễ Hà có thể có nhu cầu như vậy, ban tổ chức và thành ủy Đức Cao hoàn toàn có thể chủ trì cuộc bầu cử này. Trình tự bầu cử, phương thức bầu cử cụ thể đều có thể thảo luận.

Nhưng bất kể là theo trình tự nào, bất kể theo phương thức nào để tổ chức lần bầu cử này, ba nguyên tắc cơ bản: công bằng, công khai, công chính là bắt buộc.

Ngoài ra, mục đích của bầu cử là phá vỡ chế độ phân công cán bộ cứng nhắc truyền thống, đối với Mông Hổ mà nói, anh ta vừa mới nhậm chức cục trưởng chưa lâu, về lý lịch mà nói thì vẫn thiếu một chút.

Nhưng nếu như bầu cử có thể bỏ qua nhân tố lý lịch, có thể lấy năng lực làm chủ đạo, Mông Hổ vẫn có hy vọng rất lớn.

Gỗ Hoàng Dương được coi là gỗ thượng hạng, mặc dù không quý báu như gỗ Tử Đàn và Hoàng Hoa Lê, nhưng nhìn từ góc độ bồn cảnh mà nói, bồn cảnh gỗ Hoàng Dương cũng khá là tốt.

Gỗ Hoàng Dương xanh tốt quanh năm, được gọi là “vạn niên thanh”, dùng làm bồn cảnh đặc biệt thích hợp.

Mặt khác,gỗ Hoàng Dương bởi vì chu kỳ sinh trưởng chậm, hơn nữa thường thì môi trường sinh trưởng đều ở vách núi đá, cho nên, cây Hoàng Dương bẩm sinh đã có hình thái rất tốt.

Hình thái phong cách cổ xưa. Có quan niệm nghệ thuật âm u tĩnh mịch.

Trần Kinh nghiêm túc thưởng thức bồn cây cảnh này, tâm trạng trầm bổng, trong lòng cũng cảm thấy Mông Hổ đầu óc linh hoạt, tìm được con đường đúng đắn.

Nói ra, giống như vùng Lễ Hà, Lâm Hà. Ngành trụ cột mà thực sự có thể dựa vào đã ít lại càng ít hơn, nhìn vào những điểm yếu kém mà nói, chỉ có gỗvà thuốc ở trên núi là ưu điểm.

Nhưng, từ góc độ tận dụng tài nguyên rừng mà nói, gỗ và thuốc trên núi đều là tài nguyên quý giá, thậm chí có một số còn là tài nguyên vô giá. Nếu quá lạm dụng nguồn tài nguyên này, tình thế tất sẽ tạo thành tổn thất tài nguyên rừng quốc gia, đây là việc mất nhiều hơn được.

Nhưng, Mông Hổ nghĩ ra ngành con giống hoa cỏ này, có thể làm sinh sôi nảy nở những thứ hoang dã, ngoài ra, nếu có đột phá trong các dự án như gây giống các loại dược liệu quý báu hoang dã, có thể nuôi trồng thành công các cây dược liệu đó, sự phát triển của Lễ Hà thực sự có thể có thêm rất nhiều hướng đi mới.

Mà con đường làm giàu cho dân, cũng tự nhiên sẽ ngày càng rộng mở!

Trần Kinh nghĩ đến tình huống này, lập tức gọi điện cho Triệu An Sơn, kêu anh ta phải chú ý chặt chẽ tình hình bầu cử phó chủ tịch huyện Lễ Hà của thành phố Đức Cao lần này, trong toàn bộ quá trình bầu cử, phòng giám sát phải duy trì tập trung cao độ, phải coi sự kiện này là một vụ án, phải nghiêm túc chăm chỉ làm tốt công việc.

Mà Trần Kinh ra chỉ thị này, cũng được coi là chỉ thị cuối cùng của hắn ở tỉnh thành.

Bình minh ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Trần Kinh liền dẫn đầu tổ công tác ban tổ chức lên đường, ngồi xe đến thẳng Hoành Châu, bắt đầu hành trình hắn xác định là sẽ khó khăn, hơn nữa không biết tương lai sẽ thế nào...



Hoành Châu, phía chân trời một đám mây nhuộm màu đỏ, mặc dù là sáng sớm, nhưng cái nóng và khó chịu làm cho cả thể giới này chịu áp lực lạ thường.

Tục ngữ nói:

-Ráng đỏ không ra ngoài, ráng vàng đi ngàn dặm.

Như sáng sớm nay mây đỏ đã đầy trời, thường thường biểu thị hôm nay thời tiết không tốt.

Trong trụ sở tỉnh ủy Hoành Châu, thời điểm này là giờ cao điểm.

Đi đi lại lại, nhiều dòng người hối hả, bọn họ túm năm tụm ba bàn luận sự việc lần này tổ công tác tỉnh lại xuống Hoành Châu.

-Này, Tiểu Vương, cậu có biết hôm nay tổ công tác lại đến Hoành Châu chúng ta lần nữa không? Tôi nghe người ta nói, lần này tổ công tác đến là hạ quyết tâm điều tra ra vấn đề, cậu nói xem tỉnh ủy thế này là sao? Nhất định muốn điều tra tận đáy Hoành Châu chúng ta sao?

Người được gọi là Tiểu Vương cười ha ha, nói:

-Cái này ai mà biết được? Chắc là vấn đề của chúng ta nhiều quá, làm lãnh đạo tỉnh ủy tức giận rồi! Nhưng tôi cho rằng không cần sợ, vấn đề Hoành Châu tồn tại nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ chưa bao giờ được giải quyết.

Lần trước tổ công tác đến không điều tra được gì, tôi tin lần này bọn họ cũng không tra ra được gì, nói không chừng còn phải chán chường bỏ đi!

Người trung niên bên cạnh người trẻ tuổi chau mày nói chen vào:

-Tiểu Vương, cách nói này của cậu có chút võ đoán! Tôi nghe nói lần này người phụ trách tổ công tác là lãnh đạo ban tổ chức, nghe nói vị lãnh đạo này rất trẻ, mới hơn 20 tuổi. Ngưởi trẻ tuổi, nhưng làm việc lại rất gọn gàng, rất được lòng ban lãnh đạo, nói không chừng người ta đến có thể thông được cái lỗ thủng này? Điều này ai biết trước được?

Người này vừa tiết lộ tin tức, lập tức làm nhiều người thấy hứng thú.

Mọi người đều thi nhau hiếu kỳ về tổ trưởng tổ công tác trẻ tuổi mới đến này, mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.

-Được rồi, được rồi! Không cần bàn luận nữa, đến lúc đó tổ công tác chưa biết chừng sẽ vào cả thảnh ủy, đến lúc đó không chừng mọi người có thể thấy tận mắt vị lãnh đạo trẻ đó!

Có người nói vậy, đám đông bàn tán cũng dần dần yên tĩnh lại.

Mà lúc này, mọi người cũng đều bước vào trụ sở làm việc, từng người từng người một từ hưng phấn bàn tán nhiệt tình biến thành bình tĩnh và lạnh lùng mà bộ mặt cơ quan nên có.

Đây là lần đầu tiên Trần Kinh đến Hoành Châu.

Trên đường đi, Trần Kinh ngắm phong cảnh Hoành Châu, hắn cũng có ấn tượng trực quan về phong cảnh Hoành Châu.

Hoành Châu có diện tích rất lớn, mặc dù ở phía nam của Sở Giang, nhưng cũng không phải là cũng đất bằng phẳng, địa hình thuộc dải đất đồi núi.

Nhưng không giống địa hình núi non trùng điệp ở phía bắc Sở Giang, giữa đồi núi Hoành Châu có những mảnh đất cày rộng và dải đất bằng phẳng, tương đối thích hợp canh tác nông nghiệp hóa hiện đại, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Hoành Châu trở thành khu sản xuất lương thực của tỉnh Sở Giang.

Ngoài ra, khí hậu của Hoành Châu ấm hơn nhiều so với phía bắc, nhưng vì nó và Lĩnh Nam có một dãy núi tự nhiên ngăn cách, ngược lại với bốn mùa ôn hòa của Lĩnh Nam, bốn mùa của Hoành Châu có chênh lệch nhiệt độ khá lớn.

Mà môi trường Hoành Châu như vậy, cho nên ngành trà Hoành Châu rất nổi tiếng, trà Hoành nồng đậm, lừng danh Trung Quốc, tám chữ này có thể chứng minh sự huy hoàng của trà Hoành Châu ở một thời đại nào đó.

Sau hai tiếng ngồi xe, Trần Kinh đã vào đến thành Hoành Châu, quan cảm của hắn lại thay đổi.

Thành Hoành Châu rất phồn hoa, đồng thời cũng rất bừa bộn.

Thành cổ Hoành Châu rất nhiều bức tường loang lổ, dấu vết thời gian xâm nhiễm toàn bộ tòa cổ thành, thành phố như vậy không có kiểu cách của đô thị hiện đại, nhưng lại làm nổi bật những tích tụ của một tòa cổ thành.

Chỉ có điều tích tụ như vậy làm cho những người lần đầu đến cảm thấy có chút sa sút tinh thần, có chút im lìm vắng vẻ của mặt trời lặn phía tây núi.

Thực sự, hiện trạng của Hoành Châu cũng giống với cảnh vật của nó, đã từng huy hoàng, nhưng hiện tại tình hình ngày càng đi xuống, rơi vào vấn đề vĩnh viễn không có tận cùng, dường như khó mà vùng dậy được, làm người ta nghĩ đến tuổi già.

Không khí tuổi già nặng nề, thậm chí là không khí đầy vẻ chết chóc.

Trần Kinh trên đường ngủ lại tại một khách sạn nổi tiếng nhất Hoành Châu, khách sạn Nam Viên.

Khách sạn này cũng là một khách sạn cũ, đặc biệt cửa chính của khách sạn là bố cục kiến trúc Liên Xô điển hình, nhìn qua dầy cộm nặng nề nhưng lại cổ kính.

Trong khách sạn mặc dù có bố cục và trang trí hiện đại hóa, nhưng loại âm trầm, mục nát đó, dường như có chút mùi mốc ẩm ướt không xua tan được, làm người ta thấy không thích ứng.

Phó phòng phòng cán bộ 2 Lạc Xuân Lâm đi cùng Trần Kinh đến lần này vừa bước vào khách sạn, câu nói đầu tiên của anh ta là:

-Hoành Châu, Hoành Châu, bao nhiêu năm, tôi dường như năm nào cũng đến, nhưng mỗi năm lại không bừng năm trước.

Điều này cũng phải thôi, đến khách sạn Lĩnh nam cũng ngày càng làm cho người ta ghét, không khí chết chóc, trầm mặc, cũ nát không chịu được, không biết làm thế nào mà được bình chọn là khách sạn hạng sao?

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Lão Lạc, tư liệu mà tôi có được cho thấy, khách sạn này là khách sạn nổi tiếng nhất Hoành Châu, nói thật lòng, tôi rất kỳ vọng.

Hắn dừng một chút nói:

-Nhưng sau khi tôi đến cuối cùng cũng phát hiện, nổi tiếng nhất không có nghĩa là tốt nhất, cho nên, người như anh với tôi ở khách sạn nổi tiếng nhất là sự lựa chọn tốt nhất, anh nói xem?

Lạc Xuân Lâm ngẩn người, chợt cười nói:

-Trưởng phòng Trần nói rất sâu sắc, thực sự, chúng ta ở đây rất thích hợp. Đối với chúng ta mà nói, vấn đề tâm thái phải dìm xuống dưới, chuẩn bị tốt chiến đấu kéo dài, ở nơi sâu xa như vậy, chúng ta càng có thể lặn xuống.

-Không chỉ là lặn xuống, hơn nữa chúng ta phải có một tâm thái tốt, mọi người phải nhớ rằng, tổ công tác chúng ta đi điều tra vấn đề, chúng ta không được nhìn phiếm diện, điểm này mọi người nhất định phải nhớ kỹ.

Trần Kinh nói với mọi người một cách ý tứ và hàm súc.