Quan Sách

Chương 576: Nhạc phụ tương lai!

Tại thủ đô, tứ hợp viện truyền thống tao nhã tĩnh mịch.

Trong ngày hè nóng nực oi bức, trên cây du bỗng nhiên có tiếng ve kêu.

Trong thủ đô mà tất cả giống như nhà giam xi măng như hiện nay, có thể có một tứ hợp viện tao nhã như vậy, gia đình này chắc chắn rất giàu có.

Nhưng thực ra, khu tứ hợp viện này chính là nơi ở của lão Nhị Phương Lộ Kiên của Phương gia.

Phương Lộ Kiên sống trong đó, bình thường chăm sóc hoa và cây cảnh, mỗi lần anh ta thấy vật gì vừa ý là lại đem đến nhà phụ thân, cho Phương lão tướng quân thưởng thức, hai cha con cùng bàn luận.

Như hôm nay nóng nực như vậy, trong sân đã sớm được giăng bạt che nắng lên rồi, Phương Lộ Kiên chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.

Tại một bậc cao rất dễ thấy ở trong sân đặt một chậu hoa lan rất mộc mạc, tự nhiên.

Nói là mộc mạc, tự nhiên thật ra là nói cái chậu hoa đó làm không kỳ công, người trồng lan không hề tạo ra được thần khí của hoa lan, không chải chuốt, không chăm bón đủ chất dinh dưỡng, thậm chí ngay cả cái chậu hoa cũng khiến người ta phát điên, thật sự là phung phí của trời.

Thời tiết nóng bức, trên mặt trên cổ Phương Lộ Kiên toát đầy mồ hôi, quần áo đều ướt hết rồi.

Đứng cách đó không xa là hai người làm vườn lặng lẽ chờ đợi chỉ thị của Phương Lộ Kiên.

-Chu Tứ, chậu cây này thế nào? Theo anh cái này có giá trị như thế nào?

Phương Lộ Kiên chỉ chậu hoa lan nói.

Người được gọi là Chu Tứ hơn 40 tuổi, da ngăm đen, cánh tay cơ bắp săn chắc, hai tay to lớn thô ráp, vừa nhìn đã biết là người lao động trong thời gian dài.

Nhưng trên thực tế, Chu Tứ là người trồng hoa, nghe nói tổ tiên đểu làm việc trong phòng cây cảnh trong Cố Cung, tay nghề của anh ta là được truyền từ đời này sang đời khác, anh ta đặc biệt am hiểu trồng lan.

Chu Tứ cười thô lỗ, nói giọng Bắc Kinh điển hình:

-Anh rất biết nhìn, loại hoa lan này cực kì hiếm thấy, thuộc họ thiên nham lan vùng Trung Nguyên, cái gọi là thiên nham không phải là chủng loại, mà là môi trường sinh trưởng! Nói về chủng loại thì nó thuộc loại kiếm lan.

Nhưng vì sinh trưởng trên dốc đá trong thời gian dài, có thể có lịch sử ngàn năm, chủng loại của nó phát sinh biến dị đặc biệt, trở thành “thiên nham lan” cực kỳ quý hiếm.

Phương Lộ Kiên chau mày nói:

-Sao cơ? Quý báu như vậy sao?

Chu Tứ nói:

-Năm ngoái tại triển lãm hoa lan thủ đô, một gốc thiên nham lan đáng giá mấy trăm nghìn tệ.

Anh ta chỉ chậu hoa lan.

-Chậu lan này chưa được chăm sóc tốt, hiện tại chúng ta có thể chia thành ba, chắc là có ba gốc! Giá trị tương đối cao!

Phương Lộ Kiên không nói lời nào, chắp tay sau lưng đi xung quanh chậu lan.

Anh ta vừa nhìn thấy chậu hoa lan này đã biết là không phải vật tầm thường. Bởi vì người thích hoa, đều có một sự nhạy cảm tinh tế bẩm sinh, loại cảm giác này rất kỳ diệu, không thể nói nên lời.

Chính vì nguyên nhân này, Phương Lộ Kiên mới goị Chu Tứ đến, hỏi người trong ngành, quả nhiên thứ này rất không tầm thường.

-Chu Tứ, cây này giao cho anh chăm sóc! Cứ nuôi dưỡng theo cách của anh, nuôi dưỡng tốt thì tiền công sẽ tăng gấp bội!

Phương Lộ Kiên dặn dò.

-Vâng. Anh Phương, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng!

Chu Tứ nói, trong mắt anh ta tỏa ra hào quang vui mừng và bất ngờ, là một người trồng lan, đây là một việc làm người ta vui, còn vui hơn cả tiền công.

Nhưng Phương Lộ Kiên không hề chú ý đến biểu cảm của Chu Tứ, ông ta dường như có việc gì quan trọng nặng nề xoay người bước vào phòng khách.

Vào trong phòng khách, bà xã Từ Liên mang khăn bông đến lau mặt cho ông ta, Phương Lộ Kiên lau qua mặt, Từ Liên nói:

-Em nói nè anh Phương, cây hoa lan kia anh đừng suy nghĩ nữa! Em thấy đứa nhỏ đó, đứa nhỏ này khá tốt, trẻ tuổi như vậy mà có thể nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo, hơn nữa đề bạt chỉ là vấn đề thời gian. Sau này con gái chúng ta theo hắn, hắn sẽ không để Uyển Kỳ chịu thiệt đâu!

Từ Liên lẩm bà lẩm bẩm, cô dùng lại một chút nói:

-Dù sao em rất hài lòng về đứa nhỏ này, ngay cả Từ Tự Thanh ở Sở Giang cũng đều khen Trần Kinh, nói đứa nhỏ này rất giỏi!

Lộ Kiên cười ha ha nói:

-Bà xã, em đừng nói hoa lan! Hoa lan này là một gốc cây dị thảo, giá ít nhất cũng hơn 1 triệu tệ, món quà mà lần này em đem về không hề nhẹ!

-Cài gì? Hơn triệu? không phải là một chậu hoa cũ sao? Thật sự đáng giá như vậy?

Từ Liên kinh ngạc nói.

Bỗng nhiên, mặt bà ta lộ vẻ tươi cười, nói:

-Em đã nói Tiểu Trần đứa nhỏ này rất giỏi, hắn đúng là đã cho chúng ta một tấm hồ bài. Em tặng cho hắn tranh, hắn liền tặng lại cho em một chậu dị thảo này.

Tranh của em giá cả đã bày cả ra đấy, nhưng thứ mà đứa nhỏ này tặng, em không hề biết gì, suýt chút nữa không làm rõ được giá trị của nó!

Bà ta niềm nở bước đến lay lay Lộ Kiên nói:

- Lộ Kiên này, em thấy đứa trẻ này rất có tâm. Sở thích của anh chắc chắc hắn đã nắm được, nếu không hắn sẽ không tự nhiên mà tặng hoa lan đâu.

Phương Lộ Kiên hừ một tiếng nói:

-Em đó, không biết có phải là bị người ta rót mật vào tai rồi không, lần này trở về ngày nào cũng nói tốt, nói đến mức tai anh đóng kén lại rồi!

Từ Liên ngẩn ngơ, vui vẻ nói:

-Vậy là tốt động lòng người rồi? Anh thì có chết vẫn già mồm, con rể anh là một nhân tài, anh vớ được của rồi. Sau này hắn ở trong Phương gia chúng ta, hắn và Liên Kiệt nhà chúng ta nhất định làm rạng danh môn tộc.

Lộ Kiên nói:

-Con rể tốt như vậy, bao nhiêu năm sao không thấy Uyển Kỳ dẫn về nhà? Em đừng nói anh thế này thế kia, trước khi em đi Sở Giang, thái độ cũng có khác anh là mấy? Còn không phải cũng rất mẫu sao?

Từ Liên cười nói:

-Được rồi, từ giờ em không mâu thuẫn nữa là được! Em đã dặn dò Uyển Kỳ rồi, tết năm nay bất kể thế nào cũng phải dẫn Tiểu Trần về. Phải cho lão gia thấy, cho anh em chú bác trong nhà thấy, hắn và Uyển Kỳ cũng trưởng thành rồi.

Sớm xác định quan hệ sẽ tốt hơn cho sự nghiệp của cả hai, đặc biệt là Trần Kinh, đối với người làm chính trị mà nói, bây giờ cũng là lúc nên giải quyết chuyện cá nhân rồi!

Phương Lộ Kiên không nói câu nào, cầm cốc trà lên vùi đầu vào uống.

Ngoài trời nóng bức khó tránh, nhưng trong phòng lại rất mát mẻ, Phương Lộ Kiên ngồi một lúc, ông ta lại đứng lên đến bên cửa sổ nhìn người làm vườn đang làm việc bên ngoài.

Chu Tứ đang chăm sóc chậu hoa lan đó, anh ta đã sớm gọi thêm mấy trợ thủ đến, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, thận trọng khác thường, mấy người trong sân tiếng ồn không hề nhỏ.

Phương Lộ Kiên nhìn một lúc, đột nhiên quay đầu nói với Từ Liên:

-Lúc nãy Chu Tứ nói với anh, chậu hoa này có thể phân làm ba gốc để chăm sóc, mỗi gốc đều là dị thảo tinh tế đẹp đẽ hiếm có, anh đang nghĩ, ba gốc cây này anh tặng một gốc cho ông cụ, còn một gốc khác tặng cho chú ba, em thấy thế nào?

Từ Liên lườm ông ta một cái, nói:

-Xem anh tốt không kìa, quà con rể tặng anh, anh liền vội vàng mang đi tặng, em thấy anh đây là khoe khoang! Còn nói em bọ rót mật vào tai, anh cũng chẳng hơn là mấy, miệng rất cứng, trong lòng không biết thích Trần Kinh như thế nào.

Phương Lộ Kiên xấu hổ ho khù khụ, nói:

-Nói bậy…

Ông ta nói một nửa, đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên hét lên với mấy người bên ngoài:

-Cẩn thận, cẩn thận! Lúc phân gốc phải đặc biệt cẩn thận, không được để bị thương. Các anh đợi chút, tôi ra ngay, Chu Tứ, anh sai người chuẩn bị đất vô trùng trước, nhất định phải là loại đất đem từ Bắc Sơn về...

Phương Lộ Kiên vừa kêu la, vừa chạy thật nhanh đi đổi giày, không để ý đến thời tiết nóng nực bên ngoài, lại một lần nữa xông ra ngoài.

Từ Liên ở phía sau quắt miệng nói:

-Nhìn bộ dạng thần khí như thật, Tiểu Trần sớm đã bắt trúng điểm yếu của anh rồi, tặng cho một chậu hoa lan, đã đắc ý như vậy, sau này còn chịu nổi sao?



Trần Kinh không hề biết chậu hoa đó của hắn có giá trị cao như vậy, cũng không biết rằng nhờ chậu hoa đó mà cái nhìn của bố vợ tương lai nơi kinh thành xa xôi đối với hắn có sự thay đổi lớn.

Hắn hai ngày nay, khua chiêng gõ trống sắp xếp công việc ở Hoành Châu, chuẩn bị chọn ngày đích thân dẫn tổ công tác đến Hoành Châu.

Tổ công tác lần này do hai phòng là phòng giám sát cán bộ và phòng cán bộ cùng hợp thành, cán bộ phòng 2 do phó phòng Lạc Xuân Lâm dẫn dắt, nhưng toàn bộ tổ công tác do Trần Kinh phụ trách, về công việc cụ thể Lạc Xuân Lâm có thể sắp xếp, nhưng về đại cục, Lạc Xuân Lâm bắt buộc phải xin chỉ thị của Trần Kinh, Trần Kinh là tổ trưởng tổ công tác.

Hành trình Hoành Châu lần này, Trần Kinh đã chuẩn bị tốt chiến đấu lâu dài, tỉnh ủy cho thời gian là ba tháng, Trần Kinh lúc động viên nội bộ tổ công tác yêu cầu trong vòng một tháng rưỡi nhất định phải hoàn thành trước nhiệm vụ.

Không hoàn thành nhiệm vụ thì không về nhà, không làm rõ tình huống thì không buông tay, phải tập trung hết sức, dồn sức giải quyết tốt, giải quyết thỏa đáng công việc!

Nhưng, tất cả chuẩn bị thỏa đáng , hành trình của Trần Kinh đã kéo dài lại càng kéo dài hơn.

Không có cách nào, phòng giám sát theo đà mở rộng phạm vi công việc, rất nhiều việc rời tay Trần Kinh thì khó mà vận hành. Còn trong quan hệ nhân viên, một vài cá nhân và đơn vị phía dưới biết Trần Kinh sắp rờ khỏi Sở Giang, cho nên tập hợp lại tất cả những việc muốn làm lại đẩy đến cho Trần Kinh.

Còn cả những cái như tìm quan hệ, đi cửa sau, huyện thị phía dưới có người vào thành tặng quà báo cáo, các sắc nhân...Trần Kinh không thắng nổi phiền phức này.

Cuối cùng, Trần Kinh chỉ có thể ra lệnh để cho Triệu Đại Lâm toàn quyền phụ trách công việc của phòng giám sát, ngoài những việc quan trọng mấu chốt phải thông báo với hắn, những việc còn lại có thể trực tiếp kí quyết định.

Ngoài ra, đối với những người đến tặng quà, Trần Kinh đóng cửa từ chối tiếp khách, ai đến cũng không gặp, hạ quyết tâm cho người ta ăn súp đóng cửa.

Nhưng, có một số người thể diện khó kéo xuống.

Vào buổi tối mà Trần Kinh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ tiến đến Hoành Châu, Mông Hổ của cục lâm nghiệp Lễ Hà đã vào thành, nhất định đòi gặp Trần Kinh, Trần Kinh không còn cách nào khác, liền sắp xếp gặp Mông Hổ tại một nhà hàng ở ngoại ô.

Gặp rồi Trần Kinh mới biết Mông Hổ đến đây là có việc.

Lễ Hà sắp phải tổ chức bầu cử phó chủ tịch huyện, lần bầu cử này do ban tổ chức thành phố Đức Cao tổ chức, cán bộ được tuyển chọn sẽ nhậm chức ở Lễ Hàm đảm nhiệm phó chủ tịch, ủy viên thường vụ huyện, tin tức này đã được công bố, ba huyện vùng phía bắc đã bùng nổ rồi.

Mông Hổ đối với chức phó chủ tịch huyện này như là hổ rình mồi, dã tâm bùng nổ.

Hai năm nay, Mông Hổ làm trong cục lâm nghiệp ở Lễ Hà nổi tiếng mấy năm, đặc biệt là về mặt lâm nghiệp giúp đỡ xây dựng kinh tế, Mông Hổ tìm được vài con đường làm giàu nhờ mấy hạng mục phát triển lâm nghiệp, danh tiếng ở Lễ Hà được khuếch đại lên, lần bầu cử phó chủ tịch huyện này, anh ta rất kích động...