Quan Sách

Chương 547: Lần đầu xuất trận đã thành công!

Thành ủy Sở Thành truyền đến tin tức, Thành ủy đặc biệt mời cán bộ cục Văn hóa thành phố đến dự hội nghị thường vụ về vấn đề công tuyển công tác.

Trong cuộc họp, Bí thư Thành ủy Sở Thành Hầu Kiệt nghiêm khắc phê bình cục Văn hóa thành phố về việc mượn danh công tuyển, khiến cho việc bộ phận chọn lựa, phân công gặp phải sai lầm nghiêm trọng, không nghiêm túc làm việc gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội.

Hầu Kiệt nghiêm lệnh, thành phố phải nghiêm túc điều tra vấn đề trong nội bộ cục Văn hóa, phải hoàn toàn nghiêm túc thanh kiểm tra cục Văn hóa xem đằng sau cái gọi là công tuyển cán bộ đến cuối cùng là trò mờ ám gì.

Thành ủy Sở Thành truyền ra tin tức này, rất nhanh, cục Văn hóa thành phố đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Gần đây cải cách tổ chức là đề tài được chú ý nhất, từ tỉnh đến thành phố rồi đến huyện, đề tài này đều được mọi người đem ra thảo luận, mà có vài thành phố, huyện đã được nếm thử chuyện này, ví dụ như thành phố Đức Cao sau khi thử nghiệm cải cách tổ chức liền đạt được những bước tiến vượt bậc.

Còn lần này cục Văn hóa thành phố Sở Thành công tuyển cán bộ, lúc ấy cũng vô cùng thu hút sự quan tâm mọi người, rất nhiều người đến tham dự rồi công tuyển, phía truyền thông cũng hết lời tán dương.

Nhưng kết quả cuối cùng lại chịu biết bao sự nghi ngờ, cán bộ công tuyển không được phân công, ngược lại lại phải trở về con đường cũ thực hiện ý đồ của Tổ chức, cái gọi là công tuyển đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Mặc dù lời phê bình rất nhiều nhưng phía chính phủ đối với chuyện này vẫn không bày tỏ thái độ gì, cố gắng nhấn mạnh rằng việc cải cách cán bộ trước mắt vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, còn tồn tại những vấn đề như vậy cũng hợp tình hợp lý mà thôi.

Nhưng lúc này, Thành ủy Sở Thành lại truyền ra nghiêm lệnh như vậy, không thể không nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng rất thu hút sự quan tâm của quần chúng.

Trần Kinh vừa nghe được tin tức này, tâm tình liền trầm xuống.

Vấn đề của cục Văn hóa Sở Thành, Trần Kinh chỉ mới động đến đã bị Lý Dật Phong nghiêm khắc ngăn lại, bây giờ lại bị Thành ủy Sở Thành phá ra, điều này khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên.

Đồng thời, Trần Kinh đối với Tô Hoa Bình này cũng rất kiêng dè.

Thư ký Tô này thế lực rất lớn, lại có thể khiến sự tình thành ra cái dạng này. Ngay cả Hầu Kiệt cũng bị kinh động đến, thật là chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.

Biên Thạc Lâm không biết từ đâu nghe được tin tức này liền vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng Trần Kinh hỏi:

-Trưởng Phòng, không để chúng ta điều tra cục Văn hóa Sở Thành. Nhưng công đạo ở lòng người, chúng ta không tra sẽ có người khác tra, bây giờ thì hay rồi, Thành ủy Sở Thành phá chuyện này ra, chúng ta ngược lại bị dồn vào thế bị động rồi.

Trần Kinh nói:

-Được rồi Tiểu Biên, chuyện này không phải chuyện của cậu. Cậu đó, cả ngày không có việc gì lại muốn làm Tiểu bát quái sao? Đây không phải tính tốt đâu!

Biên Thạc Lâm cười hì hì, cười nói:

-Trưởng phòng, không thể nói như vậy, có chút Tiểu bát quái đôi lúc cũng có tác dụng đấy chứ, ví dụ như....

Biên Thạc Lâm lấy ra một quyển báo lý luận nội bộ Đảng “Cầu Chân”

-Quyển “Cầu Chân” này cũng rất giỏi nha, bên trong có bài văn của anh đó. Anh xem đi.

Biên Thạc Lâm mở quyển báo ra, bài viết ở trang thứ 16 có tiêu đề là “một số thắc mắc về vấn đề cải cách chế độ cán bộ trong nội bộ Đảng”.

Tên đề phía dưới là: “Trưởng phòng giám sát ban Tổ chức cán bộ tỉnh Sở Giang - Trần Kinh”

Trần Kinh giật mình, lập tức xem nội dung bài viết, đích thực bài viết này là của mình.

Nhưng tiêu đề của bài viết này không phải nói “tác dụng của cán bộ huấn luyện và cán bộ giám sát trong chế độ cải cách là gì?” sao? Trần Kinh viết bài văn này căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân hợp lại mà thành, còn kết hợp thu hoạch cùng với rất nhiều lãnh đạo, như Mã Tấn Bình, Ngũ Đại Minh, hắn dựa trên những cơ sở này để viết nên bài văn đó.

Bài văn này sau khi viết xong, hắn đưa cho Hồ Duyệt, Hồ Duyệt lúc ấy cả giận, mắng chửi Trần Kinh.

Trần Kinh viết cái chó này đưa cho ông ta làm gì? Tam Sở Thần báo của ông ta hiện tại không thể chào đón loại văn chương này.

Tam Sở Thần báo bây giờ đã bắt đầu thị trường hóa. Trần Kinh viết cái cải cách tổ chức chó má, bị mọi người ngó lơ, ai muốn xem cái đại tác phẩm trường thiên đó chứ?

Nhưng thế nào bài văn này bây giờ lại nằm trên báo “Cầu Chân” chứ?

Phải biết rằng tạp chí “Cầu Chân” là ấn phẩm trọng yếu lưu hành nội bộ trong Đảng,bài viết trên này, phần lớn đều là những bài lý luận ưu tú, tác phẩm kia của Trần Kinh đúng là có chút quan điểm mới, nghị luận mới nhưng xét thấy lý luận của hắn còn chưa đủ vững chắc. Đối với điểm này, Trần Kinh tự biết nặng nhẹ, hắn hiểu rõ, bài văn như vậy đăng trên một tờ báo bình thường còn có thể, nhưng lại đăng trên một quyển báo lý luận đầy quyền uy vẫn là có phần thất thố.

Hắn cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Hồ Duyệt, Hồ Duyệt khi này đang ngủ, lúc Trần Kinh gọi điện còn có thể nghe được bên kia có tiếng nữ nhân đang làm nũng.

Trần Kinh biến sắc, Hồ Duyệt này rốt cuộc đang làm cái gì chứ? Bây giờ đã là hơn 10 giờ sáng rồi mà.

-Hồ tổng, cái bản thảo lần trước tôi đưa cho ông kia sao lại làm trên báo “Cầu Chân” vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi hiểu không nổi!

Trần Kinh nói.

Hồ Duyệt ở đầu dây bên kia nói với nữ nhân kia:

-Đừng nghịch, đừng nghịch nữa, để cho anh nghe điện thoại đã!

Anh ta dừng một chút, mới nói với Trần Kinh:

-Ồ, anh nói cái bài văn cải cách tổ chức chó má đó hả, bài văn đó tôi không cần, vừa hay có một người bằng hữu công tác ở báo “Cầu Chân”, bọn họ đang cần một bài văn như vậy nên tôi liền đưa bài văn của anh cho họ.

Tiểu tử đó còn chê lý luận trong bài văn này của anh thật là phế phẩm, còn không muốn đăng.

Sau cùng tôi nói cho anh ta nghe, giúp anh ta sửa bài cho cậu, sửa xong rồi sẽ ổn cả thôi! Chỉ cần đem toàn bộ câu chữ có thể đọc hiểu biến thành mờ ảo là được thôi.

Sau đó anh ta sửa lại thật, chuyển cho tôi xem, cái mờ ảo này thật lợi hại, tôi đến đọc một câu cũng khó hiểu được hoàn chỉnh, tôi để trong máy tính cũng lười xem, liền cho anh ta muốn làm thế nào thì làm, anh thấy rồi sao?

Trần Kinh dở khóc dở cười nói:

-Tôi tất nhiên thấy rồi, “Cầu Chân” vốn là sách báo trong nội bộ Đảng, lần này anh làm quá tay rồi, khiến tôi cũng thấy hổ thẹn, như vậy đi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm!

-Không cần mời cơm! Vật này trong mắt tôi cũng chỉ là phế vật mà thôi, anh đó, không cần cả ngày phải đầu cơ luồn cúi, tập trung tư tưởng vào công việc của anh đó, nói một câu thật lòng, trong chốn quan trường đầu cơ luồn cúi, thật lãng phí hạt mầm tốt như anh.

Tôi thấy anh vẫn còn có thời gian viết bài, viết nhiều lên sẽ giỏi, tương lai không lo chết rồi không có người nhớ đến anh.

Anh đó, cả ngày chỉ một lòng nghĩ đến quan tròng, sau này người khác chỉ biết đứng sau lưng anh chửi anh là cẩu quan đó...

Hồ Duyệt nói một thôi một hồi, đều là những lời lẽ tầm thường, những lời này Trần Kinh nghe đến nỗi tai muốn đóng kén luôn rồi.

Không thể phủ nhận, lời của Hồ Duyệt cũng có đạo lý, nhưng Trần Kinh dù sao cũng không thể như Hồ Duyệt, làm một người thế tục, hắn cũng không làm được ẩn danh cư sĩ.

Hiện tại thân xác hắn đang ở chốn quan trường, muốn đem tất cả vứt bỏ ư, hắn vẫn chưa đạt tới cái cảnh giới đó.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn tỉnh ngộ rồi, cũng sẽ giống như Hồ Duyệt, nhưng khẳng định không phải bây giờ.



Mễ Tiềm gỡ chiếc kính lão thật dày xuống, dùng vải cẩn thận lau sạch mắt kính.

Ông buông chiếc kính xuống, nhìn gương nhà vệ sinh, sửa sang lại mái tóc đã bạc phơ, thở dài một tiếng.

Năm tháng không buông tha cho ai hết, Mễ Tiềm trong gương 10 phần đã trở thành lão nhân, nhất là mái tóc bạc phơ, nếp nhăn trên mặt cũng từ từ khắc sâu, già thật rồi.

Dùng nước rửa qua mặt, sau đó lấy khăn bông lau khô, Mễ Tiềm đeo kính lên, cảm giác phong thái lãnh đạo của mình khôi phục chút ít.

Ông rửa mặt xong, đi ra, trở lại chỗ ngồi của mình, lại bắt đầu rất nghiêm túc đọc chuyên mục “Cầu Chân” đặt trên mặt bàn.

“một số thắc mắc về vấn đề cải cách chế độ cán bộ trong nội bộ Đảng”.

Bài viết này tốt, không chỉ có lý luận vững chắc, hơn nữa suy nghĩ trong bài viết có rất nhiều điểm mới, rất phù hợp với công tác thực tế của tổ chức. Mễ Tiềm đọc xong không ngờ được gợi ý rất nhiều.

Mà điều khiến Mễ Tiềm giật mình chính là tác giả của bài viết này chính là nhân viên trong Ban Tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, Trưởng phòng giám sát cán bộ Trần Kinh.

Một cán bộ trẻ tuổi của ban Tổ chức cán bộ, lại có thể viết ra được bài viết như vậy ư, điều này nằm ngoài dự kiến của Mễ Tiềm, đồng thời khiến ông cản thấy rất vui mừng.

Trên đời vẫn còn có nhân tài, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Ban Tổ chức tỉnh Sở Giang lại có thể có cán bộ ưu tú trẻ tuổi như vậy, đây là vinh quang của Sở Giang cũng là vinh quang của Mễ Tiềm ông.

Trong bài viết của Trần Kinh có nhắc đến việc cử cán bộ ra nước ngoài học tập.

Căn cứ theo quan điểm của Trần Kinh, tăng lượng cán bộ du học này là một việc trọng yếu vô cùng, mà phái cán bộ ra nước ngoài học tập càng thể hiện yêu cầu mới đối với cán bộ Đảng viên.

Lãnh đạo bây giờ, cần nhất chính là lãnh đạo được quốc tế hóa, học tập ở nước ngoài không những tri thức phong phú mà quan trọng hơn là mở rộng tầm nhìn, để cán bộ Đảng viên xuất ngoại đó là công tác vô cùng trọng yếu để nâng cao tố chất của cán bộ.

Nhưng Trần Kinh cũng cho rằng, không thể để việc cán bộ Đảng viên xuất ngoại học tập chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.

Chọn lựa và phân công cán bộ, hay là muốn tiếp tục tiến hành chọn lựa theo cơ chế cũ, nam tuần thủ trưởng quá, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột đều là mèo tốt.

Mặc kệ tri thức của cán bộ Đảng viên như thế nào, mấu chốt là phải xem thành tích công tác chứ không thể bởi vì đã từng xuất ngoại mà trong lúc phân công phải có vài phần kiêng nể.

Trần Kinh cho rằng, xử lý chính xác việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ xuất ngoại học tập, không chỉ liên quan đến phong trào học tập trong Đảng mà còn liên quan đến thái độ xuất ngoại học tập của cán bộ Đảng viên sau này.

Đối với các cán bộ đặc biệt ưu tú có thể đặc biệt sử dụng và đề bạt nhưng không thể phân công và đề bạt quá nhiều vượt quá mực nước cán bộ, nếu làm như vậy, tổ chức sẽ lộn xộn, quản lý sẽ lộn xộn...

Đọc được trình bày và phân tích này của Trần Kinh, Mễ Tiềm cảm thấy tâm tư thư thái hơn hẳn.

Những trình bày và phân tích này của Trần Kinh, căn cứ vào hiện trạng trước mắt của Sở Giang mà nói, bây giờ nội bộ Sở Giang, vì vấn đề này mà vẫn luôn tồn tại những bất đồng không nhỏ.

Đối với việc giải quyết những vấn đề khác nhau này, có để đôi bên nói chuyện cũng chưa chắc tìm thấy được phương pháp hòa giải, hiên tại bài viết của Trần Kinh không ngờ có thể giải quyết được vấn đề này, đây không phải phát hiện lớn nhất thì là cái gì?

- Trưởng ban, ngài đang bận sao?

Đẩy cửa đi vào là Phó trưởng ban Tổ chức, cơ quan trực thuộc công ủy tỉnh, Bí thư Lý Dật Phong.

Mễ Tiềm ngẩng đầu nhìn qua Lý Dật Phong, khép báo lại, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu...