Quan Sách

Chương 546: Nỗi khổ của Sa Minh Đức!

Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, thư phòng nhỏ của Sa Minh Đức đèn vẫn còn sáng, vẫn là Sa Minh Đức quen thuộc mà mọi người vẫn biết, Bí thư Sa khẳng định vẫn đang làm việc rồi.

Uông Minh Phong hôm nay chưa trở về, trong thư phòng chỉ có mình Sa Minh Đức.

Khoảng thời gian gần đây, Sa Minh Đức công việc bề bộn, tinh thần cũng luôn căng thẳng, những chuyện phát sinh ở tỉnh Sở Giang càng ngày càng nhiều, nhiều công việc đều đã đến hạn phải giải quyết rồi.

Từ khi Sa Minh Đức nhận chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang đến nay, ông vẫn luôn hy vọng có thể thay đổi cơ chế của bộ máy Sở Giang, có thể dựa vào việc chọn lựa phân công cán bộ mới vào làm, loại bỏ những cán bộ cũ, có tư tưởng cố hữu, mục đích cuối cùng là muốn thay đổi sự cổ hủ và những cán bộ không thật sự phù hợp với yêu cầu của công tác được phân công của tỉnh Sở Giang.

Tư tưởng này của Sa Minh Đức chính là muốn mượn việc này để thay đổi diện mạo của Sở Giang, đưa người thích hợp đặt vào vị trí thích hợp, nâng cao hiệu suất làm việc của cán bộ.

Không thể phủ nhận, ý tưởng này của Sa Minh Đức thật quyết đoán nhưng cũng rất táo bạo.

Cải cách tổ chức nói thì dễ chứ làm thì rất khó. Từ Trung ương đến địa phương, từng ấy năm nay, đã trải qua không ít lần cải cách tổ chức, nhưng công việc này rất khó làm, bởi vì làm việc đó đụng chạm đến rất nhiều người, bình thường chỉ cần vừa động phải lợi ích của người ta liền bị phản đối kịch liệt.

Mà trong chốn quan trường của nước cộng hòa truyền thống, người nắm giữ lợi ích thường là người nắm quyền lực trong tay, hơn nữa có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo có đủ đạo đức tốt, có thể cùng mình ra tay thúc đẩy cải cách đây?

Nhưng quyết tâm của Sa Minh Đức rất lớn, sau khi ông đến Sở Giang, địa vị dần dần được củng cố, đối với việc cải cách tổ chức cũng đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.

Ông ủng hộ Ngũ Đại Minh xây dựng hình thức phát triển kinh tế mới hoàn toàn ở Đức Cao, ông ủng hộ Ngũ Đại Minh chủ trương lấy thành tích làm tiêu chuẩn đề bạt và phân công cán bộ.

Từ điểm này mà nói, Đức Cao chính là một nơi thí điểm của Cát Minh Đức, thi hành chủ trương chính sách của ông trong phạm vi toàn tỉnh sẽ gặp rất nhiều khó khăn, vậy nên bắt đầu từ Đức Cao, mà vài năm qua đi Đức Cao đã phát triển rất nhanh.

Từ một huyện xếp hạng gần cuối toàn tỉnh, trải qua vài năm phát triển, hiện nay Đức Cao đã vọt đến vị trí hàng đầu toàn tỉnh.

So với Dung Châu lạc hậu, Đức Cao đã bỏ rất xa Dung Châu, đến vài năm.

Mặt khác, lúc này đây tỉnh Sở Giang cử rất nhiều cán bộ ưu tú trẻ tuổi ra nước ngoài huấn luyện và học hỏi. Trong lịch sử nước cộng hòa mà nói đây đều là tỉnh duy nhất. Bình thường cán bộ lãnh đạo đi học, trừ trường Đảng Trung ương ra, hiếm có khi được quá một người một năm.

Nhưng hiện tại, tỉnh Sở Giang cử hẳn một đoàn cán bộ đến Singapore học tập một năm, hơn nữa theo kế hoạch của Ngũ Đại Minh, còn muốn phái nhiều cán bộ xuất ngoại học tập hơn nữa, ông thông qua phương thức này để nâng cao trình độ tri thức của cán bộ. Mở rộng tầm nhìn của cán bộ, đây cũng là vì công tác cải cách tổ chức mà chuẩn bị.

Mặc dù vậy, kế hoạch cải cách của Sa Minh Đức vẫn như trước còn rất nhiều khó khăn, phần lớn là đến từ các thế lực cổ hủ.

Trước mắt mà nói, giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm của ban Tổ chức, mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt, hiện tại đang là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh nên có phần bị người khác chú ý.

Không chỉ có thế, tầm mắt Sa Minh Đức lại nhắm ngay Hoành Châu.

Lúc này đây trong việc điều chỉnh lại bộ máy toàn tỉnh, Hoành Châu chính là bước đầu tiên.

Không thể phủ nhận, sau khi Sa Minh Đức đến Sở Giang, tuy rằng địa vị càng ngày được củng cố, uy quyền càng ngày càng cao.

Nhưng sức ảnh hưởng của ông vẫn không thể thấu được đến tất cả các thành phố trong tỉnh, mà trong đó có Hoành Châu là Sa Minh Đức vẫn không thể nắm gọn trong tầm tay.

Hoành Châu rất phức tập, sự phực tạp của nơi đó thể hiện ở nhiều phương diện.

Thứ nhất là Hoành Châu do các bè phái thế lực tập hợp lại, các loại lợi ích và mâu thuẫn khúc mắc cùng một chỗ, rút dây e sẽ động cả rừng.

Mặt khác, bản thân xã hội Hoành Châu rất phức tạp, tẹ nạn nhiều năm, đã kéo dài và rất sâu. Hoành Châu là một thành phố có nền kinh tế công nghiệp truyền thống của Sở Giang, mười năm gần đây bắt đầu suy thoái, đây không chỉ là mâu thuẫn gay gắt trong bộ máy nội bộ của Hoành Châu mà còn là một vấn đề nghiêm trọng tồn tại trong cả xã hội Hoành Châu.

Các thế lực hắc ám ở Hoành Châu hung hăng ngang ngược, cán bộ hủ bại nghiêm trọng, hủ tục trọng nhân dân khó lòng gỡ bỏ. Nơi ấy bảo hộ chủ nghĩa nghiêm trọng, toàn bộ giá trị xã hội bị sai lệch nghiêm trọng, một nơi như vật khiến cho rất nhiều người phải đau đầu.

Qua nhiều năm như vậy, Sa Minh Đức hiểu rõ Hoành Châu có vấn đề, vẫn luôn cân não tìm giải pháp cho vấn đề ở Hoành Châu. Cho đến nay, ông cuối cùng cũng phải đem Hoành Châu này ra ngoài ánh sáng rồi.

Bây giờ điều chỉnh bộ Hoành Châu, chính mà một màn mở đầu.

Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là, tại thời điểm quan trọng này, Hoành Châu đột nhiên xảy ra hỏa hoạn lớn, một mồi lửa này thiêu rụi không chỉ là rừng rậm mà còn cả chốn quan trường của Hoành Châu.

Trước kia có rất nhiều vấn đề bí mật, hiện nay đều vì một trận hỏa hoạn này mà bị cháy lộ ra.

Chốn quan trường của Hoành Châu vì một trận hỏa hoạn mà bị thiêu cho tán loạn, các mối mâu thuẫn trở lên gay gắt, các vấn đề nổi lên, đây không thể phủ nhận, kế hoạch Sa Minh Đức phải nhận lấy rất nhiều thách thức.

Hiện nay ánh mắt toàn tỉnh đều hướng về phía Tỉnh ủy, tất cả mọi người đều muốn xem Tỉnh ủy sẽ xử lý như thế nào cục diện hỗn loạn này của Hoành Châu, làm sao giải quyết tốt, phối hợp tốt các vấn đề của Hoành Châu.

Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến năng lực và uy vọng của Sa Minh Đức, càng ảnh hưởng đến năng lực làm việc của Sa Minh Đức ở Trung ương Tỉnh ủy, một số thông tin ngoài tỉnh ví vấn đề gặp phải trước mắt của Hoành Châu như một bài thi học kỳ của bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang.

-Đây là một nồi cơm sống, tham ăn muốn ăn cũng không thể ăn nổi1

Sa Minh Đức xanh mặt nói.

Uông Minh Phong ngại ngùng cười, trong vấn đề này anh ta không dám nhúng tay cũng không dám nói chen vào.

Cát Minh Đức giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn ra ngoài hỏi:

-Sao vậy nhỉ? Ngũ Đại Minh sao còn chưa đến?

Uông Minh Phong nói:

-Chắc là tới rồi, chắc không lâu nữa đâu ạ!

Đúng lúc đó, bên ngoài có ánh đèn xe rọi đến, Uông Minh Phong nói:

-Hẳn là Ngũ Bí thư đến rổi, tôi ra ngoài xem!

Uông Minh Phong ra ngoài cửa nghênh đón, nửa đường gặp Ngũ Đại Minh, hai người bắt tay, Ngũ Đại Minh nói:

-Lão Uông, có chuyện gì vậy? Sao vội thế?

Uông Minh Phong chỉ vào thư phòng Cát Minh Đức nói:

-Vội như vậy khẳng định là có chuyện quan trọng, về chuyện của Hoành Châu đó!

Ngũ Đại Minh biến sắc, hít một hơi thật sâu bước thẳng đến thư phòng của Sa Minh Đức.

Sa Minh Đức nhìn chằm chằm Ngũ Đại Minh, khóe miệng bỗng nhúc nhích, nói:

-Sao vậy? Còn chưa đi ăn cơm à!

Ông dừng lại một chút, nói:

-Không vội, tôi cũng chưa ăn cơm, tôi đã kêu người chuẩn bị rồi, không được phong phú nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng đấy!

Ngũ Đại Minh nói:

-Bí thư! Tôi không đói!

Ông ta cầm chén trà Uông Minh Phong mang đến, vạch nắp chén che uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống nói:

-Bí thư, làm sao vậy? Có phải là chuyện công tác chuẩn bị, muốn tôi đi tiếp nhận Hoành Châu loạn lạc kia?

Sa Minh Đức cười nói:

-Sao vậy? Vẫn muốn đi Hoành Châu? Anh vẫn không quên được nơi đó sao?

Ngũ Đại Minh nói:

-Muốn! Tôi rất muốn quay lại Hoành Châu, tôi không tin Hoành Châu không thể dựng dậy khỏi vũng bùn, làm sao lại không muốn dựng dậy! Năm đó tôi ở Hoành Châu thất bại, hiện tại tôi vẫn như trước, tin tưởng có thể dựng Hoành Châu đứng lên...

Sa Minh Đức cười lớn, chỉ vào Ngũ Đại Minh nói với Uông Minh Phong:

-Minh Phong, anh thấy không, biết rõ núi có hổ, vẫn muốn lao đầu vào miệng cọp, sức mạnh này thật lớn đó!

Uông Minh Phong nói:

-Ngũ Bí thư rất có phong độ của một đại tướng ạ!

Sa Minh Đức nói:

-Đáng tiếc, Đại Minh cậu hiện tại muốn đi Hoành Châu cũng không có thời cơ rồi, Đức Cao bây giờ đang làm rất tốt, tôi không thể đem cậu đi làm đội cứu hỏa cho Hoành Châu được, điều này và tôn chỉ chon lựa cán bộ của chúng ta không nhất quán, không thích hợp!

Hôm nay tôi vội gọi anh lại đây, thứ nhất là công tác trưng cầu ý kiến của anh về Hoành Châu.

Mặc khác, tôi muốn nghe ý kiến của anh về việc sắp xếp các cán bộ của chúng ta sau khi ra nước ngoài học tập trở về. Đây đều là 2 vấn đề nan giải hiện nay!

Ngũ Đại Minh ngồi trên ghế, nâng chén trà lên trầm ngâm không nói.

Một lát sau, anh nói:

-Bí thư, có một cán bộ không biết anh nghe qua chưa, anh ta tên Mã Tấn Bình, hiện tại là Phó chủ tịch thành phố Đức Cao ta, cũng là cán bộ lần này đi Singapore học tập mới về!

-Mã Tấn Bình?

SaMinh Đức hơi nhíu mày, ông nhìn Uông Minh Phong nói:

-Minh Phong, cậu có biết người này không?

Uông Minh Phong gật đầu nói:

-Tôi biết! Mã Bộ Bình là cán bộ từ Lễ Hà đi lên, có quan hệ không ít với Trần Kinh, ở Lễ Hà, tất cả mọi người đều nói, Trần Kinh là do anh ta tiến cử lên!

-Sao?

Sa Minh Đức ngạc nhiên, vô cùng hứng thú nói:

-Đại Minh, Trần Kinh không phải là học trò của anh sao? Sao lại có quan hệ với Mã Tấn Bình vậy?

Ngũ Đại Minh nói:

-Bí thư, Mã Tấn Bình này tôi rất coi trọng, Trần Kinh chịu ảnh hưởng không nhỏ từ anh ta, hôm nay tôi đề cử anh ta, mặc dù lý lịch kinh nghiệm của anh ta không nhiều, nhưng nếu như đi Hoành Châu làm Chủ tịch thành phố, hẳn không có vấn đề gì.

Ông ta dừng lại một chút, nói:

- Trước mắt, Hoành Châu loạn lạc khắp nơi giống như cỏ bụi vậy, nhất định phải là cán bộ có nghị lực đến trấn giữ cục diện, Mã Tấn Bình có được năng lực này!

Sa Minh Đức cười cười nói:

-Tôi muốn anh góp ý về hai vấn đề, một vấn đề cũng chưa góp ý lại tiến cử cho tôi một người, đây thật không giống với phong cách của anh.

Ngũ Đại Minh nói:

-Bí thư, nói thẳng, hai vấn đề này đều rất khó giải quyết, vần đề của Hoành Châu rất phức tạp, tôi căn bản không thể góp ý được, nhưng có điều, chuyện phát sinh trước mắt tại Hoành Châu nhất định phải điều tra rõ ràng, nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng, phải làm rõ ràng tình hình mới có thể đúng bệnh mà bốc thuốc.

Vấn đề sắp xếp cán bộ, đó là vấn đề nhân sự của một tổ chức, chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề, tôi cũng không đưa ra được ý kiến gì.

Sa Minh Đức trầm ngâm không nói, thật lâu sau, ông cất tiếng:

-Vậy theo như anh nói, hôm nay tôi mời anh lại đây chẳng phải vô ích rồi sao? Không có chút tác dụng gì sao?

Ngũ Đại Minh cười ngượng nói:

-Bí thư, anh có biết trong đầu tôi hiện tại có cái gì không? Tất cả đều là chuyện ở Đức Cao của tôi, hơn nữa hai vẫn đề này có thể làm khó Bí thư anh, tôi sao có thể trong chốc lát đưa ra được ý kiến đây?

Sa Minh Đức ngả người lên ghế, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt anh ta nhìn về phía Uông Minh Phong:

-Minh Phong, Từ Tự Thành đi Hoành Châu có thu hoạch được gì không?

Uông Minh Phong nói:

-Hôm nay trước khi tan sở, tôi và anh ta có nói chuyện điện thoại, anh ta nói thu hoạch rất ít, trước mắt anh ta chỉ có thể chỉ huy đội cứu tế, ở bộ Dân chính mấy ngày nay gấp rút chuyển vật tư cứu tế đến Hoành Châu, nghe nói, Thành ủy Hoành Châu còn tổ chức một loạt hoạt động quyên tiền trong phạm vi toàn tỉnh.....