Bóng hồng y thanh niên bị ánh trăng kéo dài ra, thân ảnh vốn đơn bạc lại càng thêm hao gầy, y lặng lẽ đứng trước hoa, ánh mắt lại trống rỗng mờ mịt tìm về phương xa, nhưng, y vẫn đang cười, cười ấm áp mà ưu nhã như vậy.
Lúc Bạch Ngọc Đường nhảy vào trong hoa viên, phát ra tiếng động rất lớn, hắn không tránh né ai, hắn muốn gặp Triển Chiêu, muốn hỏi một câu vì sao, việc này không cần tránh né ai.
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gọi một tiếng, tuy rằng hắn rất muốn gào thét, nhưng lúc này lại chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người kia không nhúc nhích, khuôn mặt vẫn hướng về khóm hoa như cũ, vẫn mỉm cười như cũ, tựa
như chưa từng có người nào tới, cũng chưa từng có ai nói với y lời nào.
“Triển Chiêu?” Bạch Ngọc Đường từ từ tới gần y.
Y vẫn không nhúc nhích, vẫn mỉm cười như cũ.
“Triển Chiêu?!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nắm lấy tay y, dùng mười phần sức mạnh.
“Đau!”
Triển Chiêu thảng thốt xoay người, ánh mắt càng thêm mờ mịt, y lo lắng muốn biết rốt cục là ai lại nắm lấy tay mình thô bạo như vậy, nhưng, khuôn mặt lại bất lực quay tới quay lui, cái gì y cũng không thể nhìn thấy.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng phát hiện ra Triển Chiêu khác thường, vận nội lực khóa cổ tay y ra sau, y không giãy giụa, không phải là không muốn, mà là không thể, hắn không cảm giác được trong cơ thể Triển Chiêu có bất kỳ khí lực nào có thể giúp y chống đỡ lại được.
Còn có, còn có đôi mắt kia, đôi mắt tối đen tới mức tựa như bầu trời đêm không trăng, dĩ nhiên không có lấy một chút ánh sáng
nào.
“Triển Chiêu, mắt ngươi sao vậy? Đôi mắt của ngươi… sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường hoảng sợ gào lên, hắn nghĩ tới ngàn vạn loại tình cảnh khi gặp lại, cũng tuyệt
không nghĩ tới sẽ thấy một Triển Chiêu không hoàn chỉnh.
“Triển Chiêu? Là ai?” Triển Chiêu cuối cùng cũng mở miệng, nụ cười vẫn có
sức mị hoặc vỗ về lòng người.
“Triển Chiêu, ngươi đùa với ta đấy à? Cái này là trò đùa gì?”
Bạch Ngọc Đường phẫn nộ, sau trò đùa gϊếŧ người, lại bắt đầu nhảy sang trò đùa với đôi mắt của chính mình sao? Hay là bắt đầu trò đùa với trí nhớ của chính mình?
“Bạch thiếu hiệp!” Thanh âm kinh ngạc của Công Tôn Sách từ dưới hiên truyền đến. Ông bước về phía trước vài bước, liếc nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường đỏ bừng vì phẫn nộ, lại liếc nhìn Triển Chiêu mang theo nụ cười khó xử.
“Xin hãy thả y ra trước đã, Bạch thiếu hiệp!”
Công Tôn Sách đi tới, ông muốn cười với Bạch Ngọc Đường một cái, nhưng nụ cười kia tất cả đều là thống khổ.
“Ngươi là Triển Chiêu, nói theo ta, Triển~ Chiêu~ ” Công Tôn Sách mỉm cười nói với Triển Chiêu.
“Triển…
Chiêu… ” Triển Chiêu thuận theo nhắc lại, rồi lại hỏi.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Công Tôn Sách, bằng hữu của ngươi, Công Tôn Sách! Giờ nhớ chưa?” Khẩu khí của Công Tôn Sách vẫn ôn hòa.
Triển Chiêu gật gù, lại cười, dáng vẻ vui sướиɠ, nói: “Ta nhớ rồi, ngươi là… Ạch, ngươi là…
”
“Công Tôn Sách!” Công Tôn Sách tiếp lời,
vừa nói, vừa chậm rãi đỡ Triển Chiêu về phòng ngủ.