Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong mảnh khói đen dày đặc đang cuồn cuộn, chiếc Land Rover của Lăng Vi xông ra ngoài như bay.
“Diệp Đình ở trước mặt!” Lăng Vi nhìn thấy anh, phía trước khói đen cuồn cuộn, nhưng cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy được thân hình khỏe mạnh tiêu sái của Diệp Đình, Diệp Đình đang bị kẻ địch bao vây! Diệp Đình nhanh chóng nhảy vào trong một chiếc xe Jeep, tiếng súng xung quanh cũng dồn dập vang lên, Lăng Vi lập tức sắp khóc ra nước mắt! “Diệp Đình —— ” Cô hét lên, tê tâm liệt phế ——
Quá đáng sợ! Nhiều người như vậy bao vây quanh anh! Cô không muốn anh bị thương! Cô phải cứu anh —— phải giúp anh thoát khỏi tình cảnh nguy khốn này!
“Kịch——” chiếc xe của cô đột nhiên đυ.ng phải một cái rương gỗ lớn, chợt ngừng lại! Lăng Vi thấy Diệp Đình lấy xe một chiếc vali từ chỗ ngồi phía sau xe, anh mở ra, lấy một ít lựu đạn bỏ túi và khẩu súng bên trong đó!
Sau đó, ‘đoàng đoàng đoàng’ mấy tiếng, cô nhìn thấy có vô số đạn bắn về phía tấm thép chỗ chiếc xe Diệp Đình!
Trái tim Lăng Vi đập nhanh giống như động cơ, thịch thịch thịch thịch —— cho đến giờ cũng chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cô nín thở, mở cửa xuống xe, nhịn đau leo lên ghế ngồi phía sau. Quả nhiên bên trong có một cái rương gỗ lớn.
“Á—— ” Cửa xe Land Rover đột nhiên bị một viên đạn bắn trúng, cô xuất hiện, lập tức hấp dẫn một loạt hỏa lực hướng về phía bên này! “Đoàng đoàng đoàng —— rào…” Cửa sổ thủy tinh bên phải đột nhiên bị trúng đạn vỡ tan, cô thấy có năm sáu người nước ngoài ngoại hình cao lớn để tóc vàng đang nhanh chóng chạy về phía cô! Những người đó vừa giơ súng lên bắn, vừa chửi rủa rồi chạy như điên về phía này!
Diệp Đình đột nhiên phát hiện đạn của một phía giảm đi hẳn, anh quay đầu, nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen đang đỗ ở đó! Tròng mắt anh đột nhiên hơi co rút!
Tiểu Vi đã quay lại?! Hô hấp của anh đột nhiên ngưng trệ!
Lăng Vi nằm bò trong xe, cả người mướt mát mồ hôi, những lọn tóc đen của cô cũng dính sát trên mặt.
Cô không dám nhìn ra ngoài, run run mò lấy mấy quả lựu đạn bỏ túi, kéo sợi dây ở phía đầu ra, nhắm mắt lại ném mạnh chúng ra ngoài… Lựu đạn bỏ túi rời khỏi tay rồi, mà tay cô vẫn còn đang run, cô căn bản không biết thứ này phải sử dung thế nào, cũng không biết mấy quả lựu đạn bỏ túi này dùng để làm gì…
Chỉ nghe thấy một tiếng “Xì xì——” vang lên: “Khụ khụ——” Người bên ngoài liền ho khan mãnh liệt, Lăng Vi run run nhìn ra ngoài một cái, hóa ra là một quả đạn khói…
“Đoàng đoàng đoàng…” Mấy tiếng súng vang lên liên tiếp, mấy người kia ôm lấy bắp đùi ngã xuống đất?
Chuyện gì xảy ra? Ai bắn trúng bọn họ vậy?
Lăng Vi mở to hai mắt nhìn ra ngoài. Sau đó, cô thấy một đội người đeo mặt nạ, mặc trang phục chiến đấu thuộc chiến đội quốc tế nhanh chóng bao quanh chiếc Land Rover màu đen, bọn họ mượn chiếc xe này làm chỗ núp, nhanh chóng lao về phía trước, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chế phục mấy người kia, dùng tay giữ chặt, sau đó, lại nhanh chóng chạy về phía Diệp Đình!
“Xoạch xoạch xoạch xoạch —— ” Một chiếc máy bay trực thăng bay ngang qua đỉnh đầu, Lăng Vi nghe thấy tiếng Lôi Tuấn hô to với cô: “Chị dâu, chị đi trước —— ” Ruột gan Lăng Vi đã trở lại trong bụng, hiển nhiên Lôi Tuấn đã tiêu diệt xong chiếc máy bay trực thăng lúc nãy của kẻ địch!
Có chiến đội quốc tế tiếp viện, cộng thêm chiếc máy bay trực thăng yểm hộ, áp lực xung quanh Diệp Đình bỗng nhiên giảm xuống! Lăng Vi muốn khóc, Diệp Đình bảo Lôi Tuấn đi đón cô, mới dẫn đến một loạt hỏa lực hướng về phía mình anh! Nếu như chiếc máy bay trực thăng của Lôi Tuấn không rời đi, Diệp Đình cũng sẽ không bị động như vậy! Sẽ không gặp nguy hiểm đến thế kia!
Đúng lúc đó, ‘cạch’ một tiếng, cửa xe Land Rover bị người khác mở ra!
Một thành viên trong đội đặc chiến quốc tế, mở cửa nhảy lên chiếc Land Rover, anh ta khởi động xe, nhanh chóng lái xe rời đi. Anh ta vừa lái xe, vừa khen ngợi: “Diệp phu nhân, cô tới thật đúng lúc, chúng tôi còn đang sắp xếp xem làm sao mới có thể đánh bất ngờ vào bên trong nữa kìa, nếu như mạnh mẽ tấn công, nhất định chúng tôi sẽ có đội viên bị thương, cũng may là có cô xuất hiện.”
Lăng Vi không nói tiếng nào.
Cô lo lắng quay đầu, dán mắt nhìn qua cửa sổ, đột nhiên thấy Diệp Đình đứng trong khói đen dày đặc đặt hai ngón tay lên môi mình, tặng một nụ hôn gió về phía cô.
Ngay lập tức hốc mắt Lăng Vi đỏ hồng, cô cũng đưa tay lên miệng, áp chặt nụ hôn gió mà anh tặng từ phía xa vào môi mình…
Cợt nhả thế này! Sống chết ngay trước mắt mà vẫn không quên tán tỉnh!!
Lăng Vi nén nước mắt ngược trở về, cắn môi thầm mắng: “Diệp Đình, tốt nhất anh hãy trở về an toàn cho em! Nếu không chị đây sẽ không bỏ qua cho anh!”