Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình bật cười: “Đúng, tôi ngốc hơn em. Nhưng tôi thật sự rất có bản lĩnh kiếm tiền. Tôi thích vọc máy vi tính, thích chơi cổ phiếu. Khứu giác của tôi tương đối nhạy bén, nghề nào có thể kiếm ra tiền, tôi lập tức nhận ra được. Tôi cũng không biết tại sao ánh mắt tôi tốt như vậy, làm gì cũng kiếm ra tiền.”
“…” Lăng Vi phá đám anh: “Ba anh không giúp anh chút nào sao? Anh chưa từng nghĩ, có phải ông ta ở sau lưng thúc đẩy hay không?”
“Nghĩ tới, nhưng tôi làm đầu tư, đều rất tùy ý. Ông ta căn bản không biết tôi muốn làm gì. Cho nên cũng không có cách giúp tôi. Hơn nữa, ông ta sẽ không giúp tôi, ông ta sợ tôi làm lớn hơn ông ta, ông ta sợ tôi vượt qua ông ta.”
Lăng Vi ấp úng nói: “Nếu tôi có bản lĩnh giống anh thì tốt.”
Anh đưa tay nhéo mặt cô: “Rất cực khổ, tất cả mọi người đều thấy hào quang của tôi, không ai biết trả giá gấp bao nhiêu lần người thường. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ hai, ba giờ, còn thường xuyên bị người khác đuổi gϊếŧ, hãm hại. Em nhìn mặt tôi đầy tang thương, dáng vẻ này 26 tuổi…”
“Mới không phải! Anh còn rất trẻ!”
Anh nắm tay cô, sờ mặt mình. Ngón tay cô giật giật, nhéo mặt anh: “Tiểu thịt tươi.”
Diệp Đình nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng ngời của cô, nắm tay nhỏ bé của cô mơn trớn, đột nhiên có tia đau lòng trào ra l*иg ngực, anh muốn lấy tất cả những gì anh có thể nhét vào trong tay cô.
“Anh rất mệt mỏi đúng không? Ngủ một lát đi…” Tay cô dán mặt anh, cảm thấy trên mặt anh có lớp mồ hôi.
“Nóng quá, chúng ta về đi.”
“Không về!” Anh nhắm mắt, lấy tay kia quạt gió cho cô: “Tâm tĩnh tự nhiên mát, một hồi không nóng nữa.”
Anh không nói, trong chốc lát, tay chậm rãi rơi xuống, ngủ.
Lăng Vi cầm áo sơ mi của anh, quạt gió cho anh, chỉ chốc lát sau, cũng ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng cảm thấy có người cầm khăn lau mồ hôi cho cô, một lúc sau, gió lạnh tấn công tới. Lăng Vi hí mắt.
Nhìn ánh đèn nhỏ trên đỉnh lều vải, còn có cái quạt trần nhỏ! Cả người cô dính đầy mồ hôi, bị gió thổi qua, lạnh thấu tim.
Cô mở to mắt, hỏi: “Anh tìm đâu ra?”
“Gọi người đi mua, mới mua về.” Anh đưa tay kéo mí mắt cô: “Mau khen tôi, mau khen tôi.”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười, giống như đứa bé. Cô quá mệt nhọc, ánh mắt không mở ra được, mềm nhũn nói: “Anh thật giỏi…”
Thanh âm cô mềm mại hóa xương, có thể làm xương cốt người nghe mềm nhũn. Anh cúi đầu, hôn sâu môi cô.
Cô lấy mu bàn tay lau miệng, rất ghét bỏ.
Diệp Đình nằm bên cạnh cô, hôn đôi môi mềm của cô: “Vợ… Trăng mật, em định hưởng mấy ngày?”
Lăng Vi lập tức tỉnh: “Mấy ngày? Còn mấy ngày? Nửa đêm tôi cũng không muốn…”
Anh đột nhiên hôn cô: “Đừng kích động, từ từ nói.”
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, ngón tay ôm mặt anh, đẩy anh ra: “Mau đi ngủ, ngày mai nói sau.”
“Em cũng tỉnh rồi, đứng lên thay quần áo, quần áo em cũng ướt đẫm.” Diệp Đình tiện tay tắt đèn.
“…” Lăng Vi bò dậy thay quần áo, anh đưa lưng về phía cô. Rất quân tử.
Thay xong, Diệp Đình kéo dây kéo lều vải, ném quần áo ướt đẫm mồ hôi của cô ra ngoài.
Lăng Vi mặc đồ ngủ, duỗi tay duỗi chân, thoải mái lăn lộn qua lại…
Diệp Đình cũng mặc đồ ngủ, hiển nhiên đã thay trước khi cô tỉnh.
Mấy ngày nay Lăng Vi uống thuốc, đặc biệt mệt rả rời, lại đi ngủ. Diệp Đình cũng mệt mỏi, nhưng anh không ngủ, mở đèn, chống cự sâu ngủ gật, lấy thuốc mỡ thoa lên người Lăng Vi.
Thuốc mỡ này là thuốc đặc hiệu anh vừa lấy được, là một người bạn học tiến sĩ dược vừa vận chuyển từ nước ngoài về cho anh.
Nghe nói bôi lên sẽ hiệu quả, cũng không biết có thần kỳ như vậy hay không.
Diệp Đình xoa một ít thuốc mỡ lên tay cô.
Bôi thuốc xong, anh dùng bàn tay xoa cho cô. Người bạn kia nói, phải xoa nóng thuốc mỡ, đẩy mạnh hiệu quả.
Xoa cánh tay xong, kéo chân dài của cô đặt lên chân mình.
Chân cô rất dài, rất thẳng, đặc biệt đẹp mắt.
Tay anh phủ lên chân cô, chân dài cô trắng nõn mượt mà, đều đặn thon dài, da trắng như tuyết, bắp đùi mềm nhũn, Diệp Đình thầm nghĩ, vừa nhìn là biết thiếu rèn luyện. Sau này, phải kéo cô chạy bộ, leo núi, hoặc chơi bóng.
Xoa tay chân xong, thấy rõ ràng, thuốc này rất hiệu quả!
Lại nhìn mặt và cổ cô… Đỏ rực!
Nếu không so sánh với tay chân, thật sự không cảm thấy khó coi!
Kệ đi, người tốt làm tới cùng, đưa phật đưa đến tây…
Anh lại bôi thuốc mỗ lên mặt cô, ngay cả cổ cũng xoa xong, lật người cô lại, bôi sau lưng cho cô.
Cô ngủ say, giống như đầu heo nhỏ.
Bôi lưng cho cô xong… Ánh mắt anh đi xuống, nhìn cái mông nhỏ của cô, chỗ này… đυ.ng vào thì không tốt lắm…
Nhưng eo thon và cái mông, phân biệt rõ ràng!
Một bên năm nhất đại học, một bên nhỏ…
Anh kéo áo ngủ của cô xuống, bôi ít thuốc cho cô, không dám dùng sức.
Xoa xong, lật cô lại, tay từ từ đưa vào áo cô… Mềm mại trong lòng bàn tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ hooc-môn của anh tăng vọt.
Hô hấp dần dồn dập. Xúc cảm mềm mại này… có thể khiến anh say chết! Ừm —— thật sự quá tốt đẹp, tay như keo dính vậy…
Dùng sức một chút, không nỡ buông tay…
Anh chịu đựng, cắn răng chịu đựng, chịu đựng xao động trong thân thể, bôi qua loa.
Dày vò như vậy khiến anh nóng ran khó nhịn. Kéo dây kéo lều vải ra, gió lạnh thổi nửa ngày, rốt cuộc kìm nén xao động trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy eo mỏi lưng đau…
Trở lại trong lều, nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu ngủ như đầu heo bên cạnh, vừa thơm vừa ngọt.
A… Mệt chết cũng đáng giá.
Quả thực quá mệt nhọc, anh ném thuốc, cánh tay dài chân dài vươn ra, kéo cô vào trong ngực ôm như ôm gối.
Mυ'ŧ lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn đến rối loạn lòng người, không thể không buông cô ra, ép buộc khắc chế khô nóng trong cơ thể, ôm cô ngủ say.
Bên ngoài, cách đó không xa, Vương quản gia, bác sĩ Vương đập muỗi bẹp bẹp.
“Hai người này…” Bác sĩ Từ xách hòm thuốc, không ngừng lắc đầu.
“Rất tốt nha!” Vương quản gia có thâm ý khác cười.
“Đi về?”
“Đi thôi!” Vương quản gia cười ha ha: “Không về, cậu còn muốn học hỏi đánh dã chiến à?”
…
Sáng sớm, Lăng Vi tỉnh trước… Mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt đẹp trai kề sát má trái cô.
Tay chân anh đều đặt trên người cô…
Ôm cô vào trong ngực như em bé ôm gối.
Còn cô… cũng không biết trúng tà gì, tay trái bấu chặt cơ ngực anh, đầu ngón tay còn móc… hạt đậu nhỏ của người ta…