Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết ai mới là phế vật! Chúng ta cùng lên, gϊếŧ nhóm người này!"
Tất cả mọi người lập tức xông lên.
Chiến tranh, vào thời khắc này chính thức bùng nổ.
Máu chảy thành sông, thỉnh thoảng lại có người từ trên không trung rơi xuống đất.
Dù thế nào, dựa theo sức chiến đấu, người bên Bắc Ma cung kém hơn, nhưng ưu thế của bọn họ chính là số lượng.
Một đám người từ trên không trung hạ xuống mặt đất, không bao lâu lại có một đám người bay lên, dù thực lực bên phe Tử Thiên Cảnh có mạnh cỡ nào thì đối mặt với nhiều cường giả vô thượng như vậy cũng sẽ có lúc kiệt sức...
Một lát sau, trường bào của Tử Thiên Cảnh đã nhiễm máu tươi, yêu diễm như hoa hồng, kinh diễm thế nhân.
Bốn chữ "điên đảo chúng sinh" cũng khó có thể hình dung hắn lúc này...
"Kẻ địch số lượng quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy căn bản không phải biện pháp." Tử Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía sau núi, nơi Dạ Vô Trần đang bế quan, trong lòng thầm sốt ruột.
Nếu hắn có thể xuất quan, có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng...
Nhưng mà, hiện tại hắn đang trong giai đoạn mấu chốt, nếu quấy rầy hắn thì không biết đến khi nào mới có được cơ hội tu luyện tốt như vậy...
"Cảnh Nhi, cẩn thận!"
Thanh âm lo lắng của Tử Thược vang lên bên tai Tử Thiên Cảnh, hắn vội vàng hồi phục tinh thần, nâng trường kiếm đỡ công kích của đối phương, kiếm phong đâm vào ngực đối phương, dòng máu nóng ấm bắn ra, nhiễm đỏ không trung....
Thấy hắn không bị thương, Tử Thược mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung đối địch...
Trận chiến này kéo dài suốt một ngày một đêm.
Mạc Phi vung kiếm ngăn cản công kích của đối phương, gương mặt già nua ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt suy yếu, lúc này hắn dần cảm thấy kiệt sức, thậm chí tay cầm kiếm cũng run run.
Phanh!
Nhấc chân hung hăng đá vào ngực đối phương, thân thể hắn cũng ngã xuống, đúng lúc này, một người cầm trường kiếm đâm về phía cổ họng hắn.
Thời điểm thanh kiếm kia sắp đâm vào cổ hắn, "đang" một tiếng, một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản trường kiếm kia.
"Mạc Phi, ngươi không sao chứ?" Dược thánh quay đầu nhìn Mạc Phi, vội vàng hỏi.
Mạc Phi cười khổ.
Mấy năm gần đây, Võ Mô và Dược Môn luôn là đối thủ một mất một còn, vậy mà trong thời khắc mấu chốt này, người cứu hắn lại là đối thủ của hắn...
Tư vị này khiến trong lòng Mạc Phi thật không dễ chịu.
Có điều, quan trọng nhất bây giờ vẫn là đối mặt với kẻ địch cường đại như Bắc Ma cung....
"Ta không sao." Mạc Phi lắc đầu, trong mắt hiện lên hàn ý, "Ta còn có thể chiến đấu tiếp! Chỉ có tiêu diệt Bắc Ma cung thì Đông đảo mới có thể thái bình!"
Tính ra, ân ân oán oán giữa hắn và Dược thánh có là gì đâu?
"Nếu không sao, vậy cùng nhau chiến đấu đi." Dược thánh cười cười, thân thể chợt lóe, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, lần nữa lao vào cuộc chiến...
"Cảnh Nhi." Tử Thược đứng bên cạnh Tử Thiên Cảnh, nhấp nhấp môi nói, "Đối phương quá đông, cứ tiếp tục như vậy, dù không chết trong tay bọn họ thì chúng ta cũng sẽ kiệt sức mà chết, không biết ngươi còn biện pháp nào khác không."