Ngay cả đám người Nam Cung Thần cũng nhìn chằm chằm hắn, đáy lòng hâm mộ Đông Phương gia có một đan dược sư đỉnh phàm giai như thế...
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch tươi cười đắc ý nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn về phía thân ảnh bạch y bên kia...
Phụt!
Ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh phượng hoàng bỗng dưng run lên, trong đan đỉnh lập tức tỏa ra một mùi hương lạ, nhưng Mộ Như Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt ngưng trọng.
Giờ khắc này sắc mặt nàng hơi trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng dán sát vào thân thể, phác thảo đường cong hoàn mỹ.
Có mấy nam tử nhìn đến phát ngốc, không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, có điều cá tính hơi khủng bố, đối mặt với Đông Phương Tuấn, thế mà nói gϊếŧ liền gϊếŧ...
Bỗng nhiên, một hơi thở lạnh lẽo từ từ khuếch tán khắp quảng trường, mấy nam nhân kia lập tức thu hồi ánh mắt đáng khinh kia, dời mắt về phía đan đỉnh phượng hoàng.
Dạ Vô Trần chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, con ngươi tím tràn ngập nhu hòa...
Giống như ánh mặt trời ấm áp bao phủ nữ tử lóa mắt kia.
Mộ Như Nguyệt cau mày, động tác trên tay càng thêm cố hết sức, nàng lại lấy ra một viên đan dược nữa, nuốt xuống, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục...
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Trong đan đỉnh phượng hoàng truyền ra tiếng va chạm, tựa hồ đan dược kia đã sắp luyện thành, muốn vọt ra ngoài...
"Xem ra đan dược của nàng cũng sắp luyện thành."
"Chậc chậc, không ngờ nàng thật sự có thể luyện chế thành công, nhưng trình độ này kém quá xa so với Lâm Dịch đại sư."
"Không sai! Bất quá không biết nàng luyện chế ra loại đan dược gì."
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Cấp bậc có cao cũng không thể cao hơn Lâm Dịch đại sư! Trận tỷ thí này Âu Dương gia thua chắc rồi!"
Vẻ mặt các đệ tử Đông Phương gia đều rất tự tin, trong suy nghĩ của bọn họ, tứ đại gia tộc không có người nào có thể so được với Lâm Dịch đại sư.
Đáng tiếc, một tuyệt sắc giai nhân như vậy lại sắp hương tiêu ngọc vẫn.
Nhưng ai bảo nàng cuồng vọng đáp ứng trận tỷ thí này, có chết cũng không thể trách được ai...
"Các ngươi nói vậy là có ý gì?" Một đệ tử Âu Dương gia không nghe nổi, hung tợn nói, "Mộ cô nương đánh bại thiếu chủ Đông Phương gia các ngươi, còn gϊếŧ hắn, các ngươi không phục phải không? Nếu Mộ cô nương đã đáp ứng thì nhất định có thể làm được! Huống chi, lúc ấy các ngươi cũng cười nhạo nàng không thể thắng được mấy đại gia tộc liên thủ, kết quả cuối cùng thì sao?"
"Ngươi..." người nọ biến sắc.
Ngay tại thời điểm hai bên suýt nữa nháo lên, trên không trung nổ vang một tiếng, sấm sét hung hăng nện xuống.
"Này... sao lại thế này?"
Mọi người bị biến cố đột nhiên phát sinh dọa sợ ngây người.
Rõ ràng bầu trời trong xanh không có gợn mây, tại sao có sấm sét?
"Là lôi kiếp!" ánh mắt Điền Phi phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt, "Đây là lôi kiếp chỉ có đan dược sư thiên giai mới có, bất quá lôi kiếp cũng chia thành mấy loại, đan dược sư thiên giai sơ cấp là lôi kiếp bình thường, thiên giai trung cấp là lôi kiếp màu tím, thiên giai cao cấp là lôi kiếp màu bạc, đỉnh thiên giai là lôi kiếp cường đại nhất, rất khó qua được, hiện tại, lôi kiếp của nàng là lôi kiếp bình thường có màu xám tím."