Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 138: Chúng ta thành thân đi (2)

“Nguyệt Nhi, ngươi là người đầu tiên biết thân phận Quỷ Vương nhưng

không khinh thường ta.” Dạ Vô Trần chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt ôn

nhu nhìn thiếu nữ trước ngực.

Hắn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nàng,

ánh mắt nàng thanh triệt sáng ngời, không có chút trào phúng cùng châm

biếm, càng không có thương hại, coi hắn như một người bình thường.

Còn nhớ lúc ấy nàng đã nói, chỉ cần hắn không coi mình là ngốc tử, vậy hắn không phải là ngốc tử...

“Sau đó, có lẽ xuất phát từ sự tò mò, ta cho người điều tra tin tức của

ngươi, tuy Thanh Vân Môn giấu tin tức của ngươi rất nghiêm ngặt, nhưng

dựa vào thế lực của Quỷ điện sao có thể không tra được? Bao gồm cả

chuyện ngươi làm khảo nghiệm thiên phú và chuyện thủ tịch đan dược sư

nhận ngươi làm đồ đệ, khi đó vi phu mới thật sự hiểu biết nương tử.”

Có lẽ là nghĩ đến tin tức ngày đó tra được, ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm

ôn nhu, cánh tay nhẹ nhàng ôm thiếu nữ, cười nói: “Nếu là người bình

thường, sau khi được thủ tịch đan dược sư nhận làm đồ đệ, hầu hết đều

khoe ra, cho dù không khoe khoang cũng sẽ mượn thế lực này để làm chuyện của mình, nhưng ngươi lại bảo hắn giữ bí mật cho ngươi, lựa chọn tự

mình nỗ lực tiến lên.”Tuy cuối cùng nàng vẫn nhờ Triệu lão đến hoàng

cung một chuyến, nhưng nếu không phải vì lúc đó hắn ở trong hoàng cung,

vậy nàng cũng sẽ không đến, càng sẽ không làm chuyện này lộ ra.

Nữ tử này, nàng không thích dựa vào người khác, giống như lúc chiến đấu

với Lăng Dạ, rõ ràng có thể dựa vào lực lượng của hắn cùng Viêm Tẫn dễ

dàng chiến thắng, nhưng mà nàng lại lựa chọn phương pháp nguy hiểm nhất.

Chỉ vì muốn dựa vào thực lực của mình đánh bại hắn.

Nhưng nàng không phải loại người ngoan cố, biết rõ năng lực của mình ở mức

nào, nếu gặp phải kẻ địch không thể đối phó, nàng mới có thể để người

khác xuất chiến, cũng giống như khi sư phụ của Lăng Dạ và cường giả của

Thánh Nữ Môn xuất hiện...

Bởi vì, nếu khi đối mặt với loại cường

giả này mà còn kiên quyết tự mình chiến đấu thì không phải là dũng cảm

mà là ngu xuẩn. Cho nên, nàng biết bản thân nên làm thế nào...

Nữ tử như vậy, làm sao hắn có thể không yêu?

“Vô Trần, nếu ta nói với ngươi, ta chỉ là một u hồn, vậy ngươi còn muốn lấy ta không?” Mộ Như Nguyệt ngước mắt chăm chú nhìn nam nhân trước mặt,

nghiêm túc hỏi.

“Ta chỉ là một u hồn đến từ dị thế, cũng không

biết vì sao lại bám vào thân thể Mộ Như Nguyệt này, cho nên nói đúng ra, ta không phải người, nói không chừng sẽ có một ngày ta trở về thế giới

kia, như vậy ngươi còn muốn cưới ta sao?”

Dạ Vô Trần cong khóe

môi, lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại. Nam nhân này chính là tuấn mỹ

như thế, chỉ một nụ cười là có thể câu mất hồn người ta.

“Đây có

phải là may mắn của vi phu không, phát hiện ngươi là tồn tại đặc thù?”

Dạ Vô Trần xoa xoa cánh tay hơi căng thẳng của nàng, tà mị nói, “Nha đầu ngốc, mặc kệ ngươi là người, là ma, là yêu, hay là quỷ, có một điều vẫn không thay đổi, chính là ngươi là thê tử của Dạ Vô Trần, là nữ nhân ta

muốn che chở cả đời, nếu ngươi thật sự chỉ là một u hồn, nếu ông trời

thật sự muốn cướp ngươi đi, vậy ta sẽ nghịch thiên, dù là trời cũng

không có tư cách ép buộc ngươi rời đi.”

Khi nói lời này, trên

người nam nhân tỏa ra khí phách hoàn toàn khác với sự tà mị lúc trước,

nhưng nhiều hơn một phần hơi thở cuồng ngạo.

Dù có nghịch thiên thì sao? Chỉ cần có thể giữ nàng lại, hắn không ngại làm như thế...