Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 191: Phong Hậu (1)

Kinh giao, Hoàng Lăng.

Hạ Triều Ca quỳ gối trước mộ của Hạ Hạo Miểu và Bạch Tâm Lăng, nàng rót ly rượu, đốt chút tiền giấy.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, Triều Ca phải thành gia lập thất, gả cho người mà hai người coi trọng.”

Hạ Triều Ca hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười như là cầu vồng sau mưa, rực rỡ loá mắt, khiến cho lòng người ấm áp.

“Về sau giang sơn Ly quốc sẽ do Triều Ca và Minh Húc thay các người bảo vệ.”

“Con biết, phụ hoàng và mẫu hậu chẳng cầu gì, chỉ hy vọng con sống tốt, hai người yên tâm, con sẽ tốt, về sau mỗi một ngày đều sẽ sống rất tốt.”

“Tình của người, ân của người, trọn đời con sẽ không quên. Nếu về sau để con gặp lại các người chuyển thế, con sẽ nhớ đến tình cảm này mà viết một mệnh cách thật hoàn mỹ.”

Hạ Triều Ca rót một ly rượu, tự uống một hơi cạn sạch, sau đó đi tới trước mộ Hạ Thiên Túng.

“Hoàng huynh, muội được huynh che chở hơn mười năm, cuối cùng lại không thể bảo vệ tốt cho huynh. Cuối cùng vì thành toàn cho muội, huynh còn thả người nhảy xuống tường thành.”

“Cả đời này, tất cả ân, tất cả tình, muội không trả được, chỉ mong, kiếp sau có thể cho muội gặp lại huynh.”

“Lần sau muội cam đoan, dù thế nào cũng không để huynh chịu khổ nữa.”

“Muội sẽ sống khỏe mạnh, mang theo lời chúc phúc của huynh mà sống, làm hoàng hậu đẹp nhất Ly quốc.”

Hạ Triều Ca uống một chén rượu vào trong miệng, cay đắng, ngọt ngào, thống khổ, đau thương, tất cả đều hòa trộn vào trong cổ họng.

Ba ngày sau, kinh thành, hoàng cung.

Trước bàn trang điểm, Hạ Triều Ca nhìn chính mình trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên.

Một bộ giá y màu đỏ thẫm, làn váy kéo thật dài, dùng băng vũ lưu quang ti tốt nhất, trang trọng mà cao quý.

“Sư muội, muội thật là xinh đẹp, toàn bộ Ly quốc, không có ai đẹp hơn muội.”

Tố Y một bên chải tóc cho Hạ Triều Ca, sợi tóc thật dài như thác nước nhu thuận rủ xuống, tản ra trên giá y màu đỏ, đỏ đen cùng phối hợp, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.

“Thật sao? Sư tỷ thật là biết khen người.”

“Đó là đương nhiên, dung mạo dù đẹp thì cũng sẽ có lúc bị vượt qua, nhưng khí chất đẹp, muội là đệ nhất Ly quốc. Khí chất được thanh tẩy qua sóng to gió lớn, kiên cường đi tới hôm nay mà dưỡng thành, ai cũng kém hơn nhiều.”

Hạ Triều Ca khẽ cười, trong nụ cười bao hàm rất nhiều thứ.

“Sư muội, muội nhất định phải hạnh phúc.”

“Sư tỷ, muội sẽ hạnh phúc, muội muốn bọn họ ở dưới cũng hạnh phúc.”

“Mẫu hậu muội không còn, đại tỷ như mẫu thân, để sư tỷ giúp muội đội mũ phượng lên. Sau này, chính là mẫu nghi thiên hạ.”

Tố Y tự tay giúp Hạ Triều Ca đội mũ phượng.

Hạ Triều Ca trong gương môi hồng răng trắng, da thịt trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp, đoan trang đại khí.

Tố Y nhìn Hạ Triều Ca trong gương, nụ cười bên khóe môi không ngừng được một khắc.

“Hôm nay tân hoàng thấy muội sợ rằng còn chưa nếm đã say.”

Hạ Triều Ca vừa nghe khuôn mặt liền hồng một mảng lớn, nổi bật trên giá y màu đỏ.

Đây là lần đầu tiên nàng lập gia đình, dù kiếp trước hay kiếp này, mặc giá y, gả cho nam nhân mình yêu.

Nàng vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, bị Tố Y nói thế bỗng nhiên thấy xấu hổ.

“Sư tỷ, tỷ còn chưa có phu quân, nói lời này mà không đỏ mặt sao?”

“Mặt ta đỏ làm gì, đêm nay cũng không phải ta đêm động phòng hoa chúc.” Tố Y cười ra tiếng.

Nhất thời khuôn mặt Hạ Triều Ca càng nóng, không nói lời nào.

Đêm động phòng hoa chúc!

Nghĩ như vậy, cả người Hạ Triều Ca liền không bình tĩnh.