Hề Minh Húc kiên trì vỗ nhẹ bả vai Hạ Triều Ca, trong ánh mắt là một mảnh nhu tình.
Sau một lát, Hạ Triều Ca ngẩng đầu từ trong lòng Hề Minh Húc, lau sạch nước mắt.
“Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, ai cũng không thể thương tổn được ta nữa!”
Trên mặt Hạ Triều Ca kiên nghị còn mang theo nước mắt, để cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
“Vậy thì tốt, chúng ta trở về đi.”
Hề Minh Húc khẽ vuốt khuôn mặt Hạ Triều Ca, khóe miệng lộ ra một nụ cười cưng chìu.
Hạ Triều Ca gật đầu, đẩy xe lăn Hề Minh Húc ra ngoài.
Hạ Uyển Tình ngồi dưới đất, hai tay bị trói trên xà phòng giam, nhìn hai người rời đi, toàn thân ả đều run rẩy.
Một cỗ đau đớn từ đầu đến chân xâm nhập toàn thân ả.
Thân thể đau đớn còn không đáng sợ bằng đau đớn trong lòng.
Ả tình nguyện để Hạ Triều Ca điên khùng dằn vặt mình, mình thống khổ, ả cũng thống khổ, hai người cùng thống khổ, cùng điên, cùng rơi xuống vực sâu hắc ám.
Nhưng Hạ Triều Ca cứ đi như vậy, l*иg ngực mở ra phân nửa, tim còn chưa bị khoét đi, hận còn chưa phát tiết, ả cứ đi như vậy sao!
Hạ Uyển Tình kêu thê lương thảm thiết, dường như muốn phát tiết toàn bộ oán hận trong lòng ra ngoài.
Kêu gào thế nào, Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc đều không quay đầu lại, cho dù là quay đầu hận ả, mắng ả, dằn vặt ả, ả cũng sẽ không bực bội như vậy.
Hạ Uyển Tình khóc rống, tâm bị trọc khí trong thiên lao ăn mòn, ngay cả thế giới ả cũng bị ăn mòn đến tối tăm trời đất.
Cuối cùng, Hề Minh Húc cũng không liếc mắt nhìn ả, trong mắt hắn chỉ có Hạ Triều Ca.
Rõ ràng bị moi tim là mình, rõ ràng chịu khổ là mình, rõ ràng đau đớn là mình!
Vì sao? Mình yêu thương hắn lâu như vậy, dụng tâm như vậy, nhưng ngay cả liếc mắt hắn đều không cho qua mình!
“Ha ha ha... Hạ Triều Ca... Hề Minh Húc, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Nguyện sau khi ta chết, hóa thành lệ quỷ, khiến cho các ngươi trọn đời không được an bình!”
Bên trong thiên lao u ám, đáp lại Hạ Uyển Tình là giọng nói ôn hòa của Hề Minh Húc.
“Triều Ca, hai ngày nữa ta sẽ may y phục cho nàng, làm một bộ giá y xinh đẹp, nàng thích Lăng la trường ti hay là Băng vũ lưu quang ti?”
“Tất nhiên là Băng vũ lưu quang ti.”
“Nàng thật là biết chọn, tại sao vậy?”
“Ừm, thϊếp chỉ căn cứ theo độ quý giá, không chọn theo nguyên tắc nào.”
Hề Minh Húc khẽ cười, hắn nói: “Không cần nàng bỏ tiền túi mà phải không?”
” Ly quốc này là của chàng, xa xỉ như vậy, bách tính có mắng thì cũng mắng chàng, hôn quân.”
Hề Minh Húc chẳng những không buồn mà còn cười vui vẻ hơn.
“Từ xưa đến nay bên cạnh hôn quân đều phải có một Họa Quốc yêu cơ, Triều Ca, nàng muốn làm à?”
“Được nha ”
Giọng Hề Minh Húc và Hạ Triều Ca càng ngày càng xa, xa đến mức Hạ Uyển Tình nghe không rõ nữa.
Bên trong thiên lao âm u ẩm mốc, Hạ Uyển Tình có thể nghe được tiếng tim đập bên ngoài.
Ả thống khổ không chịu nổi, ả oán, ả hận, kết quả lại là thế này, không có chỗ biểu đạt, không có chỗ phát tiết.
Kết quả là, chỉ có một mình ả thống khổ thôi, chỉ có một mình ả thôi!
“Ha ha ha...” Hạ Uyển Tình cười rộ lên.
Dần dần, thân thể ả dần dần chết lặng, mất đi cảm giác đau, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
“Ta... nguyền rủa các ngươi... Đời đời kiếp kiếp, đều không được an bình!”
“Ta nguyện hóa thành lệ quỷ, lôi kéo các ngươi cùng xuống mười tám tầng địa ngục!”
Tiếng nguyền rủa độc ác của Hạ Uyển Tình càng ngày càng nhỏ, Hạ Tuyết Mạn đang hôn mê dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền thấy Hạ Uyển Tình trên mặt đất bị mở l*иg ngực, nàng ta kêu thảm một tiếng rồi lại ngất đi.