Bên trong Phượng Nghi Cung, thế lửa mãnh liệt kì dị, mọi nơi đều bị thiêu cháy thành một biển lửa.
Hạ Triều Ca dựa vào trí nhớ vọt vào trong tẩm điện Bạch Tâm Lăng.
Lửa lớn nuốt trọn cả tòa cung điện, mắt bị cay đến không mở ra được.
Một câu mệnh cách lại hiện lên trong đầu Hạ Triều Ca.
Rõ ràng nàng đã chuẩn bị nhiều như vậy, rõ ràng nàng đã an bài xong tất cả, thế nào lại phát sinh?
Lẽ nào thật sự không thể nghịch chuyển mệnh cách sao?
Nếu là như vậy, những chuyện nàng làm kia, há chẳng phải là chuyện cười sao?
Hạ Triều Ca một hơi vọt vào tẩm cung, trên đỉnh đầu, một thanh xà rơi xuống, vừa vặn nện ở trước mũi chân nàng.
Hạ Triều Ca ngừng bước chân, ngẩng đầu một cái vừa nhìn thấy Bạch Tâm Lăng ở trong biển lửa.
“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Hạ Triều Ca hét lớn.
Bạch Tâm Lăng vốn đang nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, bà khϊếp sợ nhìn Hạ Triều Ca trong biển lửa.
“Triều Ca, sao con lại tiến vào? Tại sao con có thể xông vào, con biết nơi đây nguy hiểm cỡ nào không!”
Sắc mặt vốn trấn định của Bạch Tâm Lăng lập tức trở nên cực kì bối rối.
“Mẫu hậu, là con tới cứu người! Mẫu hậu, người mau tới đây!”
Hạ Triều Ca tự tay đẩy cột lửa trước mặt ra, trên tay cháy đen một mảnh.
“Không được, con đừng qua đây!” Bạch Tâm Lăng lui lại một bước.
Hạ Triều Ca khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tâm Lăng.
“Mẫu hậu, vì sao?”
Bạch Tâm Lăng chẳng biết lúc nào đã rơi lệ đầy mặt, trong ánh lửa nổi bật lên vẻ thê mỹ.
“Triều Ca, là ta sai, nên để ta kết thúc, không có quan hệ với các con, đi đi, con đi đi!” Bạch Tâm Lăng hét lớn.
“Sai? Lỗi gì? Nhìn lầm Mục Cảnh Thước sao? Ai lúc tuổi nhỏ chưa từng gặp phải mấy cái kẻ đồϊ ҍạϊ đâu?”
Thân thể Bạch Tâm Lăng chấn động, bà khϊếp sợ nhìn Hạ Triều Ca.
“Con, làm con sao biết?”
“Mẫu hậu, không cần chết, không cần chết có được hay không? Con van cầu người, đừng để con trở thành hài tử không có mẫu thân.”
Nước mắt Hạ Triều Ca chảy xuống, loại cảm giác trơ mắt nhìn người thân tìm chết, sợ hãi, đau lòng, vừa sợ vừa không thể cứu vãn.
Bạch Tâm Lăng khóc lắc đầu, bà nói: “Không kịp rồi, ta không muốn nhưng ta sai, hại con, hại Thiên Túng, còn Hạo Miểu... Ta chết, người sẽ không còn nhược điểm gì.”
Bạch Tâm Lăng vừa nói vừa hướng về phía cháy lui lại mấy bước.
“Không, mẫu hậu, người mau trở lại!”
“Triều Ca, con mau ra đi, mẫu hậu cầu xin con, đừng khiến mẫu hậu chết không nhắm mắt...”
Nhưng vào lúc này, một cái xà ngang bị cháy từ trên mái rơi xuống, triệt để khóa kín Bạch Tâm Lăng bên trong.
“Không...”
Hạ Triều Ca bất chấp cái nóng, trực tiếp dùng tay đẩy xà ngang trước mặt ra.
“Ầm” một tiếng, lại một cây xà ngang rơi xuống, chỉ lát nữa là đập phải Hạ Triều Ca.
Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy Hạ Triều Ca từ phía sau, kéo nàng lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát xà ngang rớt xuống.
Hạ Triều Ca khϊếp sợ quay đầu, thấy vẻ mặt sợ hãi lo lắng của Hề Minh Húc.
“Chàng, làm sao chàng tới đây?”
“Nếu ta không đến, nàng liền không ra ngoài phải không?”
Giọng Hề Minh Húc cực kì lo lắng.
Hạ Triều Ca quay đầu trở lại, nhìn về phía Bạch Tâm Lăng sâu trong biển lửa, nàng hét lên: “Mẫu hậu, con van cầu người, người ra ngoài có được hay không?”
Một thanh lại một thanh xà ngang từ trên mái ngói rơi xuống, khoảng cách giữa Hạ Triều Ca cùng Bạch Tâm Lăng càng ngày càng xa.
“Hề Minh Húc, đáp ứng với ta, chiếu cố tốt Triều Ca, đừng để nó bị cuốn vào trận sóng gió này.” Bạch Tâm Lăng kêu khóc nói: “Đáp ứng ta!”