Khi thuyền bay đến nơi giao nhau của dãy núi Kỳ Liên và Tần Lĩnh, Diệp Vu Thời cùng Phương Khác xuống thuyền ngự kiếm mà đi.
“Cho nên huynh bị thương dưới đống đổ nát nhà ta?” Phương Khác khẽ nhíu mày, Diệp sư huynh của họ từng đi ngang chỗ này, sau đó trúng phải cạm bẫy ông cha tiện nghi biếи ŧɦái của y nên bị thương?
Diệp Vu Thời hơi nhướng mắt, lúc này họ đều đang ở trên Tam, một ngồi một đứng. Tư thế đứng của Phương Khác tùy ý hơn ngồi thẳng tắp lúc trước, chẳng lẽ vì ở trước mặt hắn nên Phương Khác tùy ý?
“Đệ đối với chuyện Phương gia diệt tộc hình như không mấy để tâm.” Diệp Vu Thời liễm mắt, nhìn không ra cảm xúc.
Phương Khác nhìn nhìn Diệp Vu Thời, dứt khoát ngồi khoanh gối xuống: “Đại khái chuyện này ta không tự mình trải nghiệm, hơn nữa Phương Minh Viễn không phải đã nói ông ta cảm thấy sống nhàm chán rồi sao?”
Mắt Diệp Vu Thời lấp láy, lúc Phương Khác nói câu này vẻ mặt rõ ràng là bất đắc dĩ, nhưng giây tiếp theo mặt đã hồi phục bình thường, cứ như vẻ bất đắc dĩ rồi khổ sở nhàn nhạt trước đó là ảo giác của hắn.
Phương Khác đảo mắt, lộ ra mấy phần hứng thú nhìn Diệp Vu Thời: “Nè Diệp sư huynh, hiện tại huynh thật yếu ớt, đến khi tới đại hội Cửu Châu thì nên làm sao mới tốt?”
“Vậy cũng không phiền Phương sư đệ nhọc lòng.” Diệp Vu Thời cong môi, không chút nào động dung bởi ý trêu cợt của Phương Khác.
“Chậc, nói gì vậy chứ, chúng ta là quan hệ gì, sao ta có thể không nhọc lòng đây?” Phương Khác cười híp mắt ôm vai Diệp Vu Thời, “Nè Diệp sư huynh, huynh thăm dò phế tích Phương gia chắc không phải cũng vì ta chứ? Nói đi, sư huynh, trong phế tích có phát hiện được bảo bối gì khác không?”
Mắt Phương Khác sáng lấp lánh, Diệp Vu Thời híp mắt cười như không cười nói: “Đệ muốn?”
“Ế…” Phương Khác nhìn nụ cười của Diệp Vu Thời, khí thế khoa trương vừa rồi lập tức yếu đi. “Ta có cuộn tranh là được rồi… ha ha, hơn nữa không phải huynh nói trong phế tích có một vài cơ quan cả huynh cũng không phá được sao? Với tu vi của chúng ta bây giờ đừng miễn cưỡng làm gì.”
Phương Khác hơi mất tự nhiên quay mặt đi, rút lại cánh tay đang gác trên vai Diệp Vu Thời, một tay ấn lên tim mình. Mẹ nó, bị sao vậy nè. Dường như càng lúc càng nghiêm trọng, mỗi lần trong mắt Diệp Vu Thời viết đầy ý cười nhìn y, tim y đập gia tốc… đây là tình trạng gì.
Phương Khác trợn mắt, miệng thầm niệm mấy chữ em gái mềm mại. Vô hạn tuần hoàn.
Diệp Vu Thời thì cười, nhìn cảnh sắc nhanh chóng biến ảo dưới phi kiếm, thần sắc đạm nhạt, đôi môi mỏng cong thành một đường xinh đẹp.
Đã đến phế tích Phương gia.
Trong chu vi mấy dặm đều là dấu tích lửa thiêu, nhà đổ nát, cỏ dại um tùm.
Phương Khác đi tới trước, tỉ mỉ đánh giá đống đổ nát này. Vì là địa giới Phương gia, nên đống đổ nát nơi này không thanh lý cũng không ai dám động đến. Từ mặt ngoài cho thấy, đống phế tích này có thể nói là bị thiêu sạch sẽ không còn lưu lại một chút đồ giá trị nào. Đương nhiên cho dù có, mười năm qua đi, cũng bị người dọn sạch.
Phế tích này trừ nhìn phạm vi rất rộng, có thể thấy năm đó nhiều nhà ở thế nào, thì hoàn toàn không tưởng nổi chút huy hoàng trong quá khứ. Đây là địa bàn của Phương Minh Viễn, Phương Khác cảm thấy rét lạnh. Người có thể đem đứa con vừa sinh ra của mình làm thí nghiệm, không phải điên chính là điên.
“Không đúng, có người từng đến.” Diệp Vu Thời đột nhiên nói: “Ám đạo đó, trước khi chúng ta đến có người đã từng vào.”
Diệp Vu Thời chỉ một chỗ, Phương Khác thuận theo hướng đó nhìn sang, chỗ đó trừ tảng đá và cỏ dại thì chẳng còn gì.
“Phương sư đệ.” Diệp Vu Thời vận một pháp quyết, sau đó tươi cười ôn hòa nhìn Phương Khác.
“A?… Ta biết rồi, ta sẽ nâng cao huyễn thuật của mình.” Phương Khác sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lập tức tỏ rõ.
Một vùng sáng đỏ chớp qua, nơi đó có thêm một hang động tối thui, một hang động nhân tạo rõ rệt.
“Lúc đó khi ta phát hiện hang động này, hang động này chỉ bị một huyễn thuật thô sơ che giấu, rõ ràng sau đó có người đến đây tìm bảo vật rồi khai quật ra. Hang động này đào đến phần cuối là một mật thất. Di cốt của người đào hang động này cũng ở trong mật thất.” Diệp Vu Thời nói thế, nhưng không có động tác tiếp theo.
“Sau đó ta phát hiện lối ra chân chính trong mật thất. Bèn đi ra từ đó, sau đó trở lại chỗ này, lập một huyễn thuật để che giấu hang động. Rõ ràng huyễn thuật của ta có dấu vết bị phá giải. Có người đi vào hang động này.” Diệp Vu Thời nói rồi đi về một phía.
Nơi đó là một phiến gạch xanh, xung quanh mọc cỏ dại um tùm. Có thể nhìn ra nơi này lúc trước là đình viện, vì chỗ này vẫn còn giả sơn với tảng đá không còn nguyên dạng.
Diệp Vu Thời dẫm lên gạch xanh, bên trái tới ba, bên phải tới hai, bên phải lùi một. Gạch xanh phát ra tiếng kẹt kẹt của kim loại, rồi bắt đầu di chuyển.
Một cầu thang có thể cho hai người sóng vai đi kéo dài thẳng xuống dưới. Nhìn thế này thì cầu thang cứ như không có điểm kết. Phương Khác lập tức phản ứng lại, ngón tay nhanh chóng đánh ra pháp ấn.
Quả nhiên là huyễn thuật.
Chỉ thấy cầu thang chuyển thành độ rộng chỉ chứa được một người. Vách tường xung quanh khảm dạ minh châu tỏa ra ánh sáng lạnh lùng. Phương Khác giành đi xuống trước Diệp Vu Thời. Y không quên vết thương trên người Diệp Vu Thời là từ đâu mà đến, hiện tại Diệp Vu Thời vẫn còn là người bệnh đấy. Dù y biết Diệp Vu Thời bị thương nặng thế mà vẫn tới đây, vậy nói rõ chỗ này đã không còn chút nguy hiểm nào nữa.
Đi được mấy bước, quả nhiên cái gì cũng không xảy ra. Phương Khác nhìn mặt đất dưới chân có một lớp bụi mỏng, sau đó có vết giày đi ngược lại, còn có vết máu lốm đốm. Cái này chắc là lúc trước Diệp Vu Thời để lại, có lẽ đây cũng có thể xem là một dạng người trước tạo phúc người sau?
“Lúc ta ra, đã tháo hết cạm bẫy trên đường rồi.” Diệp Vu Thời nói: “Trừ mấy cơ quan mật thất ta không có cách nào phá giải, thì nơi này không còn gì nguy hiểm nữa. Mật thất kia ở chỗ này.”
Hai người đi theo mật đạo, sau khi cong người, khom lưng đi qua một bức tường đá nửa che, cảnh tượng trước mặt khiến Phương Khác kinh ngạc không thôi.
Nước chảy róc rách, hoa rơi lả tả, cảnh tượng đột ngột xuất hiện khiến người ta không thể không kinh ngạc.
Nếu nói những bậc thang họ đã xuống còn ẩn ẩn có mấy phần âm u, đầy vẻ mật thất, thì ở đây giống như một động thiên phúc địa.
Thạch đàm nhỏ trong vắt thấy đáy, đầu nguồn có nước chảy qua, mang hình hồ lô. Cạnh thạch đàm là đại thụ nở bung vô số đóa hoa trắng tinh xinh đẹp. Nhưng trên đỉnh rõ ràng là vô số thanh kiếm treo ngược. Hàn khí bức người, tràn đầy sát cơ.
Đi qua thạch đàm từ phần eo hồ lô, đối diện là một gian phòng kỳ dị nguy nga lộng lẫy. Gian phòng này một mặt đối diện thạch đàm, ba mặt còn lại đều là tường, nhưng mỗi bức tường đều có một cửa.
Trên mỗi cánh cửa đều có treo một tấm hoành phi, viết hai chữ [Mật thất] rồng bay phượng múa.
Phương Khác chép miệng, coi như y đã nhìn ra, chỗ này làm gì là mật thất, rõ ràng là mật thất Phương Minh Viễn cố ý dựng lên cho người ta đến thăm dò. Nếu không sao lại có người làm thành dạng này. Phương Minh Viễn chính là muốn để người ta vào dò thám mới cố ý làm thành dạng này.
“Cuộn tranh cũng được mang ra từ mật thất này?” Phương Khác hỏi.
“Gian chính giữa, ta vốn tính ra, phía nam là sinh môn, vì thế vào cửa chính giữa. Không ngờ được cửu tử nhất sinh, hai cánh cửa kia đều là tử môn, ta không vào.” Diệp Vu Thời nói.
Phương Khác không hoài nghi lời Diệp Vu Thời, ngay cả Diệp Vu Thời cũng bị trọng thương như thế, vậy độ nguy hiểm của mật thất này không cần nói cũng rõ. Nhưng hiện tại, nơi này giống như một con hung thú đã bị nhổ răng nanh, chỉ cần đừng nghĩ không thông muốn chui vào miệng nó, thì không có gì nguy hiểm.
“Huynh nói người phát hiện hang động sau huynh đã vào cánh cửa nào?”
Diệp Vu Thời nhíu mi đáp: “Không biết, nhưng nhất định không phải cửa chính giữa, vì một cánh cửa chỉ có thể vào một lần. Lần sau phải có chìa khóa mới được, mà chìa khóa trên cánh cửa này đang ở trong tay ta.”
Nói rồi Diệp Vu Thời lấy ra một chiếc chìa khóa nho nhỏ. Mở ***g bàn tay, chìa khóa đó hơi run lên vài cái, rồi bay vυ't về cánh cửa sắt chính giữa.
“Két”. Sau một âm thanh chói tai, cửa mở.
Sau cửa chỉ là một căn phòng bình thường. Một phòng ngủ bình thường.
Phương Khác bước vào, nhướng mày với Diệp Vu Thời. Y dám khẳng định, căn phòng này nhất định là sau khi Diệp Vu Thời cửu tử nhất sinh tại đây mới biến thành thế này.
Phương Khác đứng trước bàn sách trong phòng, bức tường sau bàn sách trống không. Có lẽ cuộn tranh vốn treo ở đây. Trên giá sách bày một đống lớn thư tịch, rõ ràng Phương Minh Viễn rất thích sách bằng giấy.
Trên bàn sách còn bày bản thư pháp chỉnh tề, trang giấy được chặn kỹ. Trên bàn còn có một quyển sách được gấp góc. Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời một cái, cười cười. Hắn thật có lòng, đồ ở đây chỉ sợ trừ cuộn tranh ra hắn không di chuyển cái nào nữa. Bởi nơi này là… thứ duy nhất phụ thân Phương Khác lưu lại sao?
Chậc, lúc đó Diệp Vu Thời khẳng định còn chưa nhìn nội dung ở mặt sau cuộn tranh. Không ngờ lại là một người cha cặn bã như thế.
Nơi này là phòng ngủ của Phương Minh Viễn. Phương Khác thở dài, Phương Minh Viễn trong ký ức của ‘y’, là một phụ thân tư chất không cao, nhưng vô cùng ôn hòa. Là vị phụ thân dù cuối cùng bản thân chết cũng muốn đưa nhi tử ra ngoài. Cho nên ‘Phương Khác’ mới vì một chút xíu tưởng niệm đó, nghĩ biện pháp lấy được thanh kiếm của phụ thân.
Vì muốn báo thù, cho nên vào môn phái nỗ lực tu luyện tu luyện rồi tu luyện. Vì tận mắt nhìn thấy thảm án diệt môn, cho nên tính cách trở nên âm trầm, không giỏi giao tiếp, nhưng lại rất biết nhịn. Vì không muốn đắc tội bổn gia Phương gia, mất đi cơ hội học tập ở Côn Luân, nên liên tục nhẫn nhịn sỉ nhục của đám người Phương Hiền Hoa.
Nói ‘y’ yếu đuối. Nhưng người khác làm sao biết, ‘y’ không sợ chết, chỉ sợ phải rời khỏi Côn Luân, với tư chất của ‘y’ nên làm sao báo thù tuyết hận.
‘Y’ làm sao biết, tất cả đều là giả. Phụ thân ôn hòa là giả, thảm án diệt môn cũng không tồn tại thù nhân, thù nhân trong ký ức của ‘y’ đều là giả. Mà trong ký ức ngay cả mẫu thân cũng không tồn tại. Phương Minh Viễn, ngươi quả thật lợi hại, chơi đùa nhiều người trong lòng bàn tay như thế. Nhưng ngươi có ngờ được đến cuối cùng sau khi ngươi chết, ‘Phương Khác’ đã lặng yên vô thức biến mất khỏi nhân gian này.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác vô cảm tỉ mỉ đánh giá căn phòng, cứ như muốn hoàn toàn ghi nhớ lại.