Hoàng đế cũng biết, Thái tử phi dù sao cũng là Hoàng hậu trong tương lai, một chút qua loa cũng đều không thể.
Nhưng…..nghĩ nghĩ, Hoàng đế chung quy vẫn nói: “Diễn Nhi, cho dù hiện tại không lập Thái tử phi ngươi cũng phải có được tuyển chọn cho riêng mình trước!"
"Theo trẫm thấy, Lâm trắc phi đã sinh cho ngươi trưởng tử. Trấn quốc Hầu lại rất trung thành và tận tâm. Nếu để nàng làm Thái tử phi, những người khác nhất định không dám có ý kiến gì. Cũng miễn cho ngươi phải lựa chọn lần nữa, như vậy ngược lại sẽ sinh ra nhiều chuyện!”
Tiếu Diễn vẫn một mực chuyên tâm lắng nghe, thấy Hoàng đế dừng lại mới từ từ nói: “Phụ hoàng, chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Nam Chiếu ta nhất định sẽ xử lý việc này!"
"Nay cục diện cũng chưa hoàn toàn ổn định, lòng người còn có nhiều rung chuyển, không phải là thời cơ tốt. Lập tân Thái tử phi là đại sự, không nên tùy tiện, qua loa. Không biết ý Phụ hoàng thế nào?”
“Nói vậy cũng phải. Haizzz, trẫm chỉ là muốn nhắc nhở ngươi thôi, tự ngươi phải quyết định!”
“Dạ, phụ hoàng!”
Tiếu Diễn che đi cười lạnh bên môi. Lâm Chi Nhiễm thật sự trung thành, tận tâm.
Nhưng Lâm Nguyên Hinh nhìn thì ôn nhu nhưng tâm cơ lại không phải vừa. Có một nhi tử làm chỗ dựa, đáng sợ hơn là bọn họ thế nhưng lại kéo Tiếu Trọng Hoa lên cùng một thuyền. Tương lai sinh ra biến cố gì đều rất khó nói….Hắn sao có thể tùy ý để loại tình huống đó phát sinh?
Thư phòng Yến vương phủ.
“Mông Triển là tướng lãnh đắc lực của ngươi, lần này hắn bị tố cáo tham ô nhận hối lộ, nuốt hết lương thực chẩn tai của Bệ hạ. Bệ hạ mệnh đưa hắn về điều tra, ngươi thấy thế nào?” Hạ Lan Đồ hỏi.
Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa thoáng ngưng trọng, mày hơi nhíu lại: “Cái này không phải hướng về Mông Triển mà là nhắm vào ta!”
"Tiếu Diễn?” Hạ Lan Đồ lập tức nói ra cái tên này.
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên gật gật đầu, bộ dáng như không để ý lắm.
“Thật đáng giận. Chúng ta biết rõ điểm này mà không thể hướng Bệ hạ giải thích sao?”
“Nếu hiện tại ta ra mặt, lại không có bằng chứng lên án Thái tử. Như vậy chẳng phải là đang tham dự vào tranh đảng sao?”
“Vậy chúng ta tìm chứng cớ!”
“Chặn tiền chẩn tai là tội gì? Tiếu Diễn là loại người nào? Lúc hắn vu oan cho Mông Triển sẽ lưu lại chứng cứ sao?”
Bên môi Tiếu Trọng Hoa thoáng nét cười lạnh lùng: “Đừng nói ngươi không tìm không thấy chứng cớ. Cho dù ngươi tìm thấy hắn cũng sẽ có bản lĩnh làm cho Mông Triển hết đường chối cãi!”
Hạ Lan Đồ cũng không mấy am hiểu chuyện đấu tranh này nên liền bật thốt lên hỏi: “Vì sao?”
“Đương kim Hoàng thượng đăng cơ không lâu, những việc khác ta không nói tới. Nhưng vô luận thế nào cũng không phải là người quả quyết. Vụ án của Mông Triển liên quan đến việc lớn chẩn tai, Hoàng thượng sẽ không giao án này cho một người. Cho nên….hơn phân nửa sẽ giao cho tam tư hội thẩm!”
“Đúng vậy, chuyện này hẳn là tam tư hội thẩm sẽ ra tay!” Hạ Lan Đồ không khỏi gật gật đầu.
“Không sai! Chuyện này chính là do tam tư hội thẩm tra. Cho nên Tiếu Diễn vu oan cho Mông Triển trước, đầu tiên lo lắng phải ứng phó với tam tư ba vị trưởng quan. Ít nhất hắn có tự tin nhất định có thể định tội Mông Triển. Đây cũng có thể nói hắn đã nắm chặt chẽ tam tư hội thẩm trong tay!”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Hơn nữa, nói không chừng hắn đã hướng Bệ hạ nói Mông Triển là người của ta, ta nhất định sẽ vì thuộc hạ mà ra mặt. Đến lúc đó nếu ta thật sự dâng tấu cầu tình, Hoàng thượng liền sẽ không phải giật mình ngạc nhiên mà sẽ là kiêng kỵ!”
Hạ Lan Đồ nhíu mày: “Quả đúng như thế!”
“Không chỉ như thế, còn có một việc cần phải nói rõ với ngươi. Hiện tại Tiếu Diễn không chỉ đề phòng một mình ta, hắn đối với ngươi cũng đã nổi lên tâm tư nghi kỵ!”
“Tiếu Diễn thích nhất là đem hết thảy mọi chuyện khống chế trong lòng bàn tay. Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào mà hắn không nắm được!"
"Mà nay ngươi quá mức tự do bên ngoài triều chính, lại thường xuyên phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn nhất định sẽ cảm thấy trước kia không nhìn thấu ngươi, sẽ cảm thấy chưa hoàn toàn khống chế được ngươi. Như vậy ngược lại ngươi sẽ rước lấy tai họa. Cho nên, ngươi hãy cẩn thận một chút!”
Hạ Lan Đồ cười lạnh: “Ý của ngươi là muốn ta nhượng bộ lui binh sao? Mông Triển không riêng gì là thuộc hạ đắc lực của ngươi, hắn cũng là bạn tốt của ta. Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết?”
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nói: “Kế sách duy nhất hiện nay chỉ có yếu thế. Muốn để hắn thấy tình cảnh của ngươi rất nguy cấp, gian nan. Trên người có tội danh không thể thoát, toàn bộ đều dựa vào sự khai ân của hắn. Làm vậy hắn mới có thể cho rằng bản thân đã khống chế được ngươi, không cần lo lắng ngươi sẽ tạo thành nguy cơ uy hϊếp đến hắn!”
Cơ mặt Hạ Lan Đồ giật giật, trong biểu tình phẫn uất còn mang theo chút bi ai.
Hắn cắn chặt răng nói: “Ngươi nói mặc dù có đạo lý nhưng ta sao có thể chịu được cục tức này? Hắn thế nhưng lại đem tất cả người nhà của Mông Triển tống vào ngục!"
"Thậm chí ngay cả mẫu thân tuổi tác đã cao cùng tiểu nhi tử ba tuổi cũng không buông tha. Nếu ngươi mặc kệ, ta sẽ áp dụng thủ đoạn của ta!”
Hạ Lan Đồ dù sao cũng là người nhàn vân nhã hạc, thủ đoạn trong lời nói của hắn, đương nhiên là đi cướp ngục.
“Ngươi….”
Tiếu Trọng Hoa không nghĩ Hạ Lan Đồ vốn luôn bình thản lúc này lại nói như vậy, trong lòng không khỏi hơi hơi động: “Ngươi không tiếc mạng của mình chẳng lẽ không quan tâm đến tính mạng Mông Triển? Những lời nói như vậy chỉ có thể nói mà thôi. Nếu thật sự làm thì đó không phải nghĩa khí mà là ngu xuẩn!”
“Vậy phải làm sao?”
Hạ Lan Đồ có chút phiền lòng, không phải là hắn ngu xuẩn mà là những chuyện Tiếu Diễn làm gần đây khiến hắn không thể không thống hận.
Tiếu Trọng Hoa ngưng mắt nhìn hắn, sắc mặt như tuyết: “Ta đã có an bài tốt. Mông Triển cùng gia quyến của hắn nhất định sẽ bình an vô sự!”
Hạ Lan Đồ có chút kích động: “Ngươi cam đoan?”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Tiếu Diễn nếu đã làm vậy, hẳn là không nghĩ một chiêu liền đã thu tay lại. Cho nên Kim ngô vệ của ngươi phải càng chu mật bảo vệ kinh đô, tuyệt đối không thể để xảy ra nhiễu loạn gì khiến tình hình càng thêm chuyển biến xấu!”
“Haizzz, hiện tại Kim ngô vệ cũng không nằm trong tay ta mà thuộc về vị Minh quận vương phi xinh đẹp đoan trang của ngươi. Ta có tự tin bày bố hợp lý, đem kinh đô bảo vệ vững vàng. Nhưng Tiếu Diễn là Thái tử danh chính ngôn thuận, hắn có thể điều động cấm vệ quân!”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: “Cấm vệ quân ở ngoài sáng, cũng không khó đối phó. Mặc kệ là Tiếu Diễn cũng được, cấm quân cũng thế, ta đều đã có biện pháp theo dõi!"
"Tiếu Diễn rất khôn khéo, nếu phát hiện đang có người giám thị hắn tất nhiên sẽ không làm gì khi không nắm chắc. Còn nếu hắn không thể phát hiện, thật sự có hành động, cái này càng có ý tứ!”
Hạ Lan Đồ nhướng mày lên, trên mặt đột nhiên hiện lên ngạo khí như sương: “Ta hiểu. Tiếu Diễn chẳng qua chỉ là tiên phát chế nhân. Nếu thật sự bàn về thực lực, chúng ta sao có thể bại dưới hắn?”
Tiếu Trọng Hoa có chút thở dài một tiếng: “Những cái khác thì không có gì. Chỉ là ngươi cũng bị kéo xuống nước!”
Hạ Lan Đồ bật cười, trước kia hắn tuy rằng thưởng thức Tiếu Trọng Hoa nhưng cũng sẽ không vì vậy mà giúp đối phương. Bởi vì mặc kệ là danh hay lợi hắn đều cảm thấy không sao cả.
Nhưng hiện tại…bởi vì Tôn Nhu Trữ, cũng có thể nói hắn cùng Tiếu Trọng Hoa đang ngồi cùng một thuyền. Hắn rốt cuộc cũng là tiến lùi có mực, không thể coi nhẹ.
Chẳng qua kinh thành nay đang loạn, dù sao cũng không phải là chiến trường hắn quen thuộc. Nay vì Tôn Nhu Trữ, không phải một nhà cũng là một nhà. Hắn sau này còn muốn toàn thân trở ra, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, khẩu khí hắn có hơi lãnh liệt: “Nói đến thì đây cũng là lựa chọn của ta. Có kết quả gì, ta cũng sẽ tự mình gánh chịu!”
Nghe xong những lời của hắn, mày Tiếu Trọng Hoa hơi hơi nhíu lại, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Vì Noãn Nhi, chuyện này cũng phải tốc chiến tốc thắng…”
Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo âm thanh phá vỡ thư phòng yên tĩnh.
"Quận vương, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Tiếu Trọng Hoa cầm mật tín trong tay, thời gian ước chừng nửa canh giờ hắn cũng không nói gì.
Trong thư phòng ngoại trừ Hạ Lan Đồ cẩm bào thiên thanh đang đứng thì còn có một thiếu niên tuấn tú sắc mặt âm hàn đang quỳ dưới đất.
Khóe môi Hạ Lan Đồ cong lên cười lạnh nhìn Tiếu Trọng Hoa, lại nhìn về phía thiếu niên đang quỳ rạp dưới đất. Mâu sắc sâu kín lay động: “Tin tức là thật sao?”
Bị hắn hỏi, thanh âm Nhạc Lượng liền lạnh lùng nói: “Dạ! Thuộc hạ tuyệt không dám đem tin tức giả tấu lên….”
Nhạc Lượng là thuộc hạ đắc lực nhất của Tiếu Trọng Hoa, làm việc quả cảm nhanh chóng, trầm ổn quyết liệt. Hắn tuyệt đối sẽ không trình tin tức sai lầm cho chủ nhân.
Hai tay Hạ Lan Đồ chậm rãi nắm chặt thành quyền, mày nhíu chặt lại: “Không thể nghĩ được, thế nhưng lại xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy….”
“Cái này không phải là ngoài ý muốn!” Thanh âm Tiếu Trọng Hoa như hàn băng vang lên.
Hạ Lan Đồ ngẩn ngơ, nhìn Tiếu Trọng Hoa không nói gì.
Hắn biết tự mình đối với loại chuyện vòng vòng này không mấy hiểu biết. Chỉ sợ để ý không rõ lại mơ mơ hồ hồ.
Chẳng qua là ngay từ đầu hắn đương nhiên cho rằng Tiếu Trọng Hoa có thể xử lý việc này. Cho nên dù sao cũng không mấy gấp gáp, kết quả hiện tại lại nghe một câu phán đoán chắc chắn như vậy, phản ứng nhất thời có chút ngoài ý muốn.
“Chúng ta không còn thời gian nữa!” Tiếu Trọng Hoa hơi hơi nhắm mắt lại.
Hạ Lan Đồ nhíu mày: “Chuyện này….thật sự không còn biện pháp khác sao?”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Ngoại trừ Hạ Vũ Nhiên, không một ai có thể tra ra Âu Dương Tước đến tột cùng là trúng độc gì! Hiện tại ta có thể khẳng định người phía sau một màn này chính là Tiếu Thiên Diệp. Những người khác không có động cơ cũng không có năng lực làm vậy!”
“Vậy hiện tại cứu tinh duy nhất của Âu Dương thiếu tướng quân chẳng phải là….”
“Đúng vậy!” Dung sắc Tiếu Trọng Hoa âm tĩnh.
“Nhưng ta vẫn không tin, Tiếu Thiên Diệp sao có thể vào kinh? Hắn không cần mạng sao?” Hạ Lan Đồ lắc lắc đầu.
Tiếu Trọng Hoa nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chỉ lâm vào trầm mặc…..
Âu Dương Noãn luôn luôn chờ đợi người đến từ Bình Thành. Nhưng tha thiết chờ đợi lại chờ đến cũng là Tiếu Trọng Hoa.
Tiếu Trọng Hoa nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của Âu Dương Noãn không khỏi nói: “Đêm ngủ không ngon sao? Noãn Nhi, nàng thật sự không cần mạng nữa sao?”
Hồng Ngọc rưng rưng nói: “Quận vương, không phải ngài nói Hạ đại phu hôm nay sẽ đến sao? Hiện tại đã là chạng vạng nhưng nửa chút tin tức hắn đến kinh đô cũng chưa có. Tiểu thư khó tránh được lo lắng, tối hôm qua lại gặp ác mộng, cũng không thể ngủ ngon được!”
Trong lòng Âu Dương Noãn nhảy dựng lên, nhưng trên mặt lại không mảy may biểu hiện. Ngược lại còn thản nhiên nhẹ nhàng cười: “Ác mộng không phải sự thật. Hồng Ngọc, Hạ đại phu nhất định sẽ tới, Tước Nhi nhất định sẽ không sao!”
Tiếu Trọng Hoa từ khi vào cửa vẫn không nhắc đến Hạ Vũ Nhiên, nghe được những lời này bỗng nhiên nheo mắt lại. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đột ngột nói ra một câu: “Hắn sẽ không đến!”
Âu Dương Noãn nhất thời không nghe thấy gì, quay đầu cười nói: “Chàng nói cái gì?”
Tiếu Trọng Hoa dùng sức nhắm mắt lại, thanh âm đột nhiên cứng rắn: “Xe ngựa ở vách núi thị trấn Thanh Bình đột nhiên bị lao xuống núi. Ta phái đi năm mươi cao thủ hộ vệ, chỉ còn một người sống sót trở về. Những người khác toàn bộ đều rơi xuống vách núi!”
Lời nói của hắn từng chữ từng chữ như vô số độc trùng chui vào cơ thể Âu Dương Noãn. Ở trong tai ong ong ồn ào khiến Âu Dương Noãn choáng váng.
Gương mặt Âu Dương Noãn mất đi huyết sắc, toàn thân nàng lạnh như băng, lắc lắc đầu nói: “Chàng nói cái gì?”
Thanh âm của nàng thê lương thoát ra, nàng hoàn toàn không thể tin tưởng, Hạ Vũ Nhiên cũng đã chết? Điều này sao có thể?
Tiếu Trọng Hoa giữ lấy tay nàng, vội vàng nói: “Noãn Nhi, xe ngựa rơi xuống vực sâu. Ta đã phái người xuống chân núi tìm, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức!”
Lúc này trên tay Hồng Ngọc còn đang bưng chén trà, nghe được lời nói của Tiếu Trọng Hoa thì ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất.
Nước trà xanh biếc văng lên váy nàng, bã trà cùng mảnh vỡ lộn xộn nhưng lại bất chấp không lau dọn, chỉ thất kinh nhìn Âu Dương Noãn.
Hạ Vũ Nhiên đã chết, vậy Tước Nhi phải làm sao bây giờ? Tia hy vọng cuối cùng của nàng.
Âu Dương Noãn kinh ngạc nghe hắn nói xong liền im lặng. Trong lòng ‘tách, tách’ mấy tiếng, giống như có thứ gì đó đang nứt ra.
Hy vọng trong lòng cũng bị người ta không thương tiếc mà dập nát thành tro bụi rải đầy trời, không thể nào thu lại được.
“Vậy Tước Nhi….”
Nàng chỉ cảm thấy trên người giống như bị một con đao nhỏ đâm liên tục, đau đớn đến chết lặng. Chỉ biết trơ mắt nhìn trên người huyết nhục mơ hồ, máu tươi uốn lượn.
Nàng cắn chặt môi mình, chất lỏng tanh ngọt lập tức lan tràn. Huyết khí mênh mông nơi l*иg ngực cũng không thể ức chế, mỗi câu nói ra đều khó khăn đau đớn.
Tiếu Trọng Hoa lẳng lặng nhìn nàng mang theo lo lắng thật sâu.
Tia hy vọng cuối cùng của Âu Dương Noãn cũng mất, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, nàng phải đến tìm Tiếu Thiên Diệp lấy giải dược.
Rồi chậm rãi, nàng ngẩng đầu lên nói với Tiếu Trọng Hoa: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, gật gật đầu, như phảng phất không thấy sự khác thường của nàng.
Hắn chậm rãi đứng lên xoay người đi ra ngoài. Lúc mở cửa bước ra hắn nhìn thoáng qua phía sau, lại thấy sắc mặt Âu Dương Noãn đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Sự bình tĩnh lạnh nhạt ngày thường của nàng cũng đã trở lại.
Nàng đã có quyết định, Tiếu Trọng Hoa biết điểm này. Hơn nữa quyết định đó chỉ sợ là quyết định mà hắn không muốn thấy nhất.
Đi ra sân hắn dặn dò hộ vệ: “Chú ý bảo vệ Quận vương phi!”
Chiều đến, trên trời không còn mây nhưng sắc trời lại hoàn toàn thay đổi, u ám nặng nề….