Đốm lửa cháy bập bùng trong sơn động.
“Ngươi tới nơi này… là vì nguyên nhân ta nghĩ tới kia sao?”
Cố Tích Triều có chút chật vật mặc hảo y phục, từ trong lòng ngực xuất ra một khối đá nhỏ.
Hồi ứng thạch, là khi đi ngang qua Lĩnh Nam Thích Thiếu Thương mua để ngoạn, vốn tưởng người bán hàng rong lừa gạt bậy bạ, không nghĩ tới lại đúng là thật, Thích Thiếu Thương thật sự dựa vào hòn đá nhỏ kia tới được đảo nguyền rủa, tìm được Tích Triều của hắn.
Nhìn nhìn miệng vết thương lại bắt đầu rớm máu, Thích Thiếu Thương trầm mặc gật gật đầu. Hắn tới nơi này vì giúp Cố Tích Triều diệt tộc, nhưng lý do không hoàn toàn vì những người này lợi dụng Cố Tích Triều sát hại đám người Hắc nha đầu kia, hắn tới còn vì Đại Tống. Tộc của Đoạn Mi Nhi chuyên dùng thuật nguyền rủa, rồi với hiểu biết về Đại Tống của bọn họ, rất khó làm cho người ta tin bọn họ đối với Đại Tống không hề có dã tâm. Một khi để cho bọn họ thành công hủy diệt thánh thạch, bọn họ sẽ trở thành thiên hạ vô địch, Tống Kim Liêu, tất cả các nước đều sẽ gặp nguy hiểm.
“Tích Triều, kỳ thật thiên hạ là của ai cũng đều không quan hệ. Người tống, người Liêu, người Kim, ai làm hoàng đế cũng được, thậm chí là đám người Đoạn Mi Nhi cũng không sao. Nhưng là hiện tại, bách tính vất vả lắm mới có được những ngày thái bình, ta không muốn bất kì một thế lực nào đánh vỡ thế cân bằng hiện tại. Tranh vương tranh bá luôn có người phải chết, chúng ta đã gặp qua quá nhiều máu, cho nên, ta không muốn thấy sinh linh đồ thán”.
Thích Thiếu Thương thực nghiêm túc, đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ bên nhau, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều mới cùng đàm luận vấn đề thiên hạ.
Cố Tích Triều nở nụ cười có chút trào phúng, “Bộ tộc của Đoạn Mi Nhi âm hiểm ngoan độc, cho nên Thích đại hiệp hiện tại sẽ trảm thảo trừ căn? Đoạn Mi Nhi đáng thương…”
“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương không thể xác định rốt cuộc Cố Tích Triều trào phúng cái gì.
Cố Tích Triều đưa tay chặn trên miệng Thích Thiếu Thương, “Không cần giải thích gì cả. Nhìn gương Tức Hồng Lệ, ai cũng có thể thấy trong lòng Thích đại hiệp ngươi vĩnh viễn chỉ có lê dân trăm họ, nên ta cũng không ngại. Chứa thiên hạ thì thế nào? Mà chứa lê dân trăm họ lại ra sao? Dù sao người ngươi muốn đem toàn lực bảo hộ cũng chỉ có một mình ta! Đừng có nghĩ ta hay ghen như nữ nhân. Hiện tại chúng ta cần phải nghĩ xem làm thế nào để gϊếŧ hết những người còn lại”.
Cổ được hạ đã bị tổn thương, Đoạn Mi Nhi lúc này chắc chắn cũng nguyên khí đại thương, đã là một phế tử rồi. Cố Tích Triều hiện tại chỉ mong cổ còn chưa chết, có thể tiếp tục áp chế được ý thức của Đoạn Mi Nhi. Tộc nhân trên hòn đảo nguyền rủa này hiện giờ thân thể cũng đã suy yếu, huống hồ thời gian không đợi hai người họ, cũng chỉ có thể dùng vũ lực đánh bừa.
Tiếc thay, hai người khi rời khỏi kinh thành đều đã đem vũ khí của mình lưu lại Lục Phiến Môn, hiện giờ đến nước này, chỉ có thể bẻ cành cây làm vũ khí… Quả thực là không còn chút hình tượng gì!
Bất quá, không vấn đề, Cửu Hiện Thần Long vĩnh viễn vẫn là Cửu Hiện Thần Long, mà Ngọc Diện Tu La, dẫu lên thiên đàng hay xuống địa ngục cũng vẫn cứ là Ngọc Diện Tu La, gϊếŧ người tuyệt không thành vấn đề!
Không giống ngày đó bị thao túng, nên cho dù binh khí trên tay không có chút mỹ cảm, khi Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều gϊếŧ người trước mặt Đại tế ti, trên trang phục họ vẫn hoàn toàn sạch sẽ, một giọt huyết cũng không dính đến.
Mắt thấy hai nam nhân xa lạ đã đến, Đại tế ti vẫn trấn định, hắn thậm chí coi như hai người kia không hề tồn tại, cứ thế vén ống tay áo hoa, cầm chủy thủ cắt một vết thật sâu, để máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống thánh thạch. Mà thánh thạch sau khi nhiễm huyết, lập tức biến thành màu đen.
Thánh thạch đã bị hủy!
“Hiện tại thánh thạch đã không còn, các ngươi không thắng được ta đâu!”
Trên khuôn mặt ma quỷ của đại tế ti là bức đồ đằng đáng sợ, dưới ánh lửa hôn ám lại càng trở nên dữ tợn dị thường.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều cũng không vì một câu nói này mà trở ra. Bọn họ đã không còn đường thối lui, từ khi chuyện này bắt đầu, đã là một cuộc chiến nếu không có một bên chết sẽ không bao giờ dừng lại. Từ khi bọn họ đặt chân lên hòn đảo này, kết cục chỉ có hai – bọn họ gϊếŧ chết hết mọi người rồi rời đi, hoặc là, bọn họ táng thân trên đảo.
Không liên quan đến dũng khí, không liên quan đến tình cảm, đây là lòng tin.
Đoạn Mi Nhi từ sau tế đàn bước ra. Khuôn mặt nàng ta trắng bệch, tái nhợt đến dọa người, chính là di chứng của việc mạnh mẽ ép cổ ra khỏi cơ thể.
Chuyện này cũng có cái tốt của nó, nhìn đến nàng ta đã thành ra như vậy, Cố Tích Triều cũng hoàn toàn yên tâm: Đoạn Mi Nhi hiện tại rõ ràng đã không còn khí lực tiếp tục sử dụng thuật nguyền rủa thao túng y, mà y lại có đủ thời gian để gϊếŧ nàng.
“Thích đại ca, vì cái gì ngươi cũng ở trong này?”
Đoạn Mi Nhi không chú ý đến Cố Tích Triều, thậm chí cũng không chú ý đến không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, nàng ta chỉ chú ý đến Thích Thiếu Thương. Nữ nhân này, tựa như đã đem tình yêu thuần khiết duy nhất của mình dâng hiến cho nam tử ôn hòa có má lúm đồng tiền kia, “Ngươi và Cố Tích Triều cùng nhau gϊếŧ tộc nhân của ta? Vì cái gì? Ta không có làm điều gì có lỗi với ngươi a?”
Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn Cố Tích Triều, hắn luôn luôn không biết làm sao để ứng đối với chất vất của nữ nhân, nhưng mà Tích Triều của hắn gần như chỉ khoanh tay mà đứng, không nhìn Thích Thiếu Thương, cũng không nhìn Đoạn Mi Nhi, lúc này, y chỉ chú ý đến Đại tế ti.
Ai thích Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương trả lời như thế nào, y cũng không thèm để ý. Y hiểu Thích Thiếu Thương, tin tưởng tình cảm Thích Thiếu Thương dành cho y, cho nên, y không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Y đã có thể thắng Tức Hồng Lệ, thì sẽ càng không thể thất bại trước Đoạn Mi Nhi, huống chi, Đoạn Mi Nhi lại là loại nữ nhân ngoan độc như vậy, tuyệt không phải hứng thú của Thích Thiếu Thương.
Chỉ có y, y mới là “Độc long” duy nhất khiến Thích Thiếu Thương đau đầu. Hiện tại, y lại muốn nghe Thích Thiếu Thương dùng ngôn ngữ tối ngu ngốc của hắn thương tổn Đoạn Mi Nhi. Quả là vô cùng chờ mong!
“Ngươi không nên gϊếŧ những người đó, ngươi càng không nên hãm hại Tích Triều, ngươi không nên làm cho Tích Triều tự tay gϊếŧ Hắc nha đầu bọn họ… Vết thương ngươi đã gây ra cho Tích Triều, ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi. Từ khi ta và Tích Triều cùng nhau rời Đại Tống, y chính là toàn bộ của ta… Lí do của ta chính là vết thương ngươi gây ra cho Tích Triều, và tộc nhân của ngươi uy hϊếp Đại Tống!”
Thích Thiếu Thương nhìn Đoạn Mi Nhi, hắn cũng không tin nữ nhân này thích hắn như nàng biểu hiện ra bên ngoài, nhưng giờ phút này, Thích Thiếu Thương thật sự thấy biểu tình bi thương của nàng.
Đoạn Mi Nhi nghe xong lời Thích Thiếu Thương nói, nhìn về phía Cố Tích Triều, ánh mắt ngập tràn oán hận. Nhưng tầm mắt của nàng ta chỉ dừng lại trên người y trong nháy mắt, sau đó động thân mình, dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Thích Thiếu Thương, bất quá, tốc độ này cũng không đủ mau, Thích Thiếu Thương đã kịp phản xạ vung tay dùng nhánh cây đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Đoạn Mi Nhi nhìn vết thương đang không ngừng trào máu trên người, nở nụ cười. Đã từng gặp qua kiểu cười âm hiểm này của Đoạn Mi Nhi, Cố Tích Triều lập tức hiểu được, y vội vàng ra tay muốn tách Thích Thiếu Thương ra. Nhưng đã không kịp nữa rồi!
Đoạn Mi Nhi cười, phun ra huyết trong miệng. Máu của nàng ta văng lên mặt Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
“Ta nguyền rủa các ngươi! Ta dùng dòng máu cao quý Đại Thần ban cho nguyền rủa các ngươi!” Đoạn Mi Nhi cầm nhánh cây vẫn đang đâm sâu vào thân thể, điên cuồng hét to, “Thích Thiếu Thương, ngươi sẽ cùng chết với ta, linh hồn cùng nhau rơi vào luôn hồi chi đạo! Cố Tích Triều ngươi, sẽ chỉ có một luồng hồn phách rơi vào luân hồi với chúng ta, còn thân thể này của ngươi, sẽ vĩnh sinh bất tử! Phần linh hồn còn lại của ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong thân thể này! Ta nguyền rủa các ngươi!”
Thích Thiếu Thương cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay mang hơi ấm quen thuộc nắm lấy, rồi thân thể của hắn và Đoạn Mi Nhi đều ngã xuống. Hình ảnh cuối cùng Thích Thiếu Thương nhìn thấy trong cuộc đời này chính là Cố Tích Triều đang vươn tay về phía hắn, khuôn mặt y tràn đầy thống khổ không thể tin.
Thích Thiếu Thương đã chết.
Cố Tích Triều ôm thân thể của Thích Thiếu Thương, thế nào cũng không thể tin được rằng Thích Thiếu Thương đã chết!
Bọn họ mới vừa rồi còn vành tai tóc mai chạm vào nhau, bọn họ còn có tương lai rất xa rất xa phía trước, bọn họ còn cả cuộc đời này sánh bước bên nhau, bọn họ vô luận thế nào cũng phải cùng nhau một chỗ…
Không thể nào!
Y thiên lý truy sát hắn, hắn vẫn không chết! Mà sao lúc này, Thích Thiếu Thương lại có thể nhắm mắt im lặng đến thế trong lòng y?
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là khi chúng ta đối mặt, nhưng ngươi không biết rằng ta yêu ngươi, cũng không phải chúng ta yêu nhau lại bị ngăn cách bởi huyết hải thâm thù, mà là ngươi đã chết đi rồi, còn ta thì vẫn sống, ta chẳng thể nào chết được theo ngươi!
Cho nên, Cố Tích Triều nở nụ cười.
Đây là lần thứ hai y phải đối mặt với cái chết của người y yêu, đau đến tê tâm liệt phế.
Cho nên y nở nụ cười.
Điên cuồng, mà thê lương.