Thiên Sư Chấp Vị – Phần 3

Quyển 6 - Chương 12: Phiên ngoại: Bí mật của anh em ngân xà

Mọi người sau khi trở về từ Phong Đô, phát hiện Ngân Bạch vẫn luôn trong trạng thái hư nhược, gần như rất ít dùng hình người xuất hiện, Ngân Mặc cũng đùn đẩy phần lớn công việc, cả ngày rầu rĩ trong phòng cùng anh trai, dùng lời của hắn là đến kỳ ngủ đông, thân thể Ngân Bạch không khỏe, cần hắn chăm sóc, tình hình này sẽ không kéo dài quá lâu, để mọi người không cần lo lắng, về phần bản thân hắn, bởi vì tu luyện khác nhau, pháp thuật vượt xa Ngân Bạch, không bị chi phối bởi tập tính bốn mùa.

Giải thích này rất nhiều người không tin, chí ít Trương Huyền hoàn toàn không tin, nhưng mọi người rất ăn ý không đi hỏi trong mấy ngày này huynh đệ Ngân Mặc gặp phải chuyện gì, Ngân Mặc cũng không chủ động nhắc tới, bí mật đêm đó hắn không muốn bất cứ ai biết, thậm chí bản thân hắn, cảm thấy nghĩ nhiều thêm một lần cũng là một nỗi đau khổ.

Bởi vì đêm kia, bọn họ lần thứ hai thấy được cái kẻ hại bọn họ bị thần chú vây khốn, nam nhân kia nắm giữ khí tràng tương đồng với Nhϊếp Hành Phong.

Ngân Bạch trước khi hắn cảm giác được, đã cấp tốc che trước người hắn, sau đó liền thấy nam nhân lặng yên không tiếng động xuyên qua tường đi vào.

Đêm đó nam nhân cố ý không che giấu khuôn mặt, hắn kinh ngạc phát hiện ra dung mạo đối phương lại giống Nhϊếp Hành Phong như đúc, nhưng rất nhanh hắn đã biết đó không phải Nhϊếp Hành Phong, lạnh mắt nhìn nam nhân đi từng bước về phía bọn họ, mỗi khi đến gần, cương khí sát phạt mãnh liệt liền tới gần một phần, khí tức như thế Nhϊếp Hành Phong cũng có, nhưng Nhϊếp Hành Phong là ôn hòa hiền hậu, mà người đàn ông này phát ra lại là gϊếŧ chóc.

"Làm việc thật chăm chỉ." Nam nhân nhìn lướt qua đạo bùa vàng mã còn đang đốt dưới điện thờ, cười nhạt: "Xem ra các ngươi từ sau khi quyết định lập khế ước chủ tớ với Trương Huyền, sống rất không tệ."

Ngân Bạch theo bản năng đưa tay rút kiếm xà hình, đối với kẻ đã từng nặng tay thương tổn Ngân Bạch, trong lòng hắn chỉ có sát khí, lại bị Ngân Bạch dùng xà ngữ ngăn lại, đắp lên vẻ tươi cười đi lên trước thỉnh an, nói: "Chủ nhân suy nghĩ nhiều rồi, đối với huynh đệ chúng ta mà nói, ngài mới thực sự là chủ nhân."

Hàn phong sắc bén bắn tới, đánh Ngân Bạch lật người bay lên không trung, thấy hắn nặng nề rơi xuống mặt đất, Ngân Mặc cấp bách muốn lấy bùa, lần thứ hai bị hắn ngăn lại, vươn lưỡi liếʍ vết máu chảy xuống khóe môi, vẫn mỉm cười như trước nói với nam nhân: "Hôm nay tâm tình ngài hình như không tốt lắm."

Giọng nói chưa dứt, hắn đã bị nam nhân đột nhiên lướt đến gần bóp cổ kéo lên, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất nhớ cho rõ, ta muốn gϊếŧ các ngươi rất đơn giản, chỉ là chưa động thủ mà thôi."

Ngân Bạch bị hắn bóp ho khan dữ dội, không nhịn được, máu lần thứ hai phun ra, nam nhân không tránh kịp, trên tay và gương mặt bị bắn vài vết máu, hắn không khỏi giận dữ, trở tay vung một chưởng tới, ai ngờ Ngân Bạch đã hóa về hình rắn từ trong tay hắn thoát ra, lướt ra xa.

Thấy anh trai bị thương, Ngân Mặc cũng không nhịn được nữa, cầm chuôi kiếm xông lên trước, lại bị đuôi rắn của Ngân Bạch cản lại, hắn khôi phục hình người, kéo Ngân Mặc đến phía sau mình, trên mặt vẫn là dáng cười ôn hòa, quỳ xuống thỉnh tội về phía nam nhân, nói: "Ngân Bạch vô tình mạo phạm, xin chủ nhân hãy thứ lỗi."

Nam nhân khuôn mặt âm trầm không nói lời nào, Ngân Bạch lại nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng là thân ở dưới mái hiên, phải nghe theo mệnh lệnh, nếu chủ nhân không vui, chúng ta đổi sang đốt bùa sát lục là được, để bọn họ trở thành du hồn cõi âm, vĩnh viễn không cách nào trở về."

Đề nghị có tác dụng, nam nhân hơi giảm cơn giận, Ngân Bạch nhân cơ hội nháy mắt với Ngân Mặc, nói: "Còn không mau đi lấy bùa sát lục?"

Ngân Mặc do dự một chút, cuối cùng không dám chống lại mệnh lệnh của anh trai, ai ngờ hắn chưa đi được mấy bước đã bị nam nhân gọi lại, nói với Ngân Bạch: "Em trai ngươi hình như rất nghe lời."

Ngân Bạch đưa lưng về phía nam nhân, nghe thấy câu này, sắc mặt thay đổi, chợt nghe hắn nói tiếp: "Bên cạnh ta đang thiếu một người sai bảo, đưa em trai của ngươi cho ta đi."

Ngân Mặc quay đầu nhìn Ngân Bạch, thấy nét cười trên mặt hắn biến mất, lại vẫn dùng ngôn từ mềm mại nói: "Chủ nhân nói đùa rồi."

"Ngươi thấy ta bây giờ giống đang nói đùa sao?"

Lần này Ngân Bạch không trả lời nữa, thậm chí không hạ bất cứ mệnh lệnh xà ngữ nào cho Ngân Mặc, nhưng Ngân Mặc cảm thấy trong lòng hắn dâng lên sát khí, nam nhân không nhìn thấy vẻ mặt Ngân Bạch, hắn lại thấy rõ ràng, đồng tử Ngân Bạch biến sắc, trong con ngươi xanh biếc lóe ra mà hắc ám trước khi gϊếŧ chóc thuộc về loài rắn.

Trái tim Ngân Mặc đập dữ dội, xuất phát từ niềm hưng phấn sắp được huyết chiến, nhìn Ngân Bạch vẫn luôn ép dạ cầu toàn, hắn sớm nhịn đủ rồi, hận không thể lập tức liên thủ cùng anh trai đại chiến một trận, cho dù đánh không lại, cũng tốt hơn nén chịu khúm núm thế này.

Nhưng nguy cơ chạm vào là nổ bị người khác kịp thời ngăn lại, lần này tới chính là một người họ đều quen thuộc, xem như là hàng xóm của họ, cũng là ông chủ của họ Mã Linh Xu.

Mã Linh Xu không biết dùng thủ pháp gì, mở ra cửa chính đóng chặt, chậm rãi đi tới, đi thẳng vào chính giữa chỗ họ cùng nam nhân đối mặt, vừa vặn ngăn cản sát khí nam nhan đang phát ra, mỉm cười nói: "Có chuyện từ từ nói, đừng dọa nhân viên của tôi."

Thấy Mã Linh Xu xuất hiện, nam nhân có vẻ rất không vui, lạnh lùng nói: "Ngươi hình như rất thích đối nghịch với ta."

"Đây nhất định là ảo giác của ngươi, ta không biết có bao nhiêu vui vẻ khi được liên thủ hợp tác với ngươi, có điều Ngân Mặc bây giờ là người mẫu đang nổi của công ty ta, ta cũng tốn không ít tâm huyết vào hắn, nếu bây giờ để hắn đi theo ngươi, ta sắp tổn thất rất nhiều tiền."

"Không có tiền quan trọng hơn mất mạng sao?"

Tiếng leng keng thuộc về kim loại truyền đến, sát khí nam nhân không cần nói cũng biết, Mã Linh Xu lại không lưu tâm, mỉm cười nói: "Thời điểm có mạng, tiền rất quan trọng."

Nam nhân không nói nữa, hung hăng trừng hắn một hồi, đột nhiên phất tay một cái, đạo bùa đang đốt trong chậu đồng toàn bộ đều tan thành tro bụi, hắn lạnh lùng nói: "Tự giải quyết cho tốt!"

Bóng người biến mất ngay trước mặt họ, chỉ để lại một phòng đầy ngạo khí gϊếŧ chóc không hề che giấu, lệ khí mang tính áp bức tản ra, Ngân Mặc thở phào nhẹ nhõm, thấy Mã Linh Xu đi về phía họ, hắn vội vàng vọt tới trước mặt Ngân Bạch.

Bọn họ đều biết Mã Linh Xu không phải người thường, nhưng không ngờ hắn lại biết kẻ kia, thậm chí còn rất quen thuộc, Ngân Mặc không dám buông lỏng, gắt gao nhìn chằm chằm Mã Linh Xu, chỉ sợ hắn lại đột nhiên ra tay.

Thấy họ đề phòng, Mã Linh Xu cười cười, lấy một chiếc khăn tay đưa cho Ngân Bạch, nói: "Lần sau đừng lỗ mãng như vậy, nếu bị phát hiện, ngươi sẽ rất nguy hiểm."

Khăn lụa được chế tác tinh tế, hiển nhiên là vật yêu thích của Mã Linh Xu, Ngân Bạch do dự một chút nhận lấy, Mã Linh Xu xoay người đi tới trước chậu đồng, đạo bùa bên trong đã bị lệ khí phá, hắn từ trên điện thờ lấy ba nén hương, tiện tay quét một cái trên không, đầu hương liền được đốt lên, hắn nâng hương trước bàn thờ bái lạy, sau đó vẩy đầu một nén hương trong đó vào chậu đồng, ngọn lửa vốn tắt lại một lần nữa cháy lên, gồm cả đạo bùa hắn cùng bỏ vào.

Động tác của Mã Linh Xu quá nhanh, hai người Ngân Mặc không thấy được đó là bùa gì, chỉ cảm thấy thủ pháp hắn đốt hương cúng bái rất quen thuộc, trước đây mỗi ngày họ đều thấy Trương Huyền làm động tác giống vậy trước điện thờ.

"Ngươi..." Ngân Bạch nhìn Mã Linh Xu đi trở lại, vẻ mặt nghi ngờ không thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra nghi vấn, mà hỏi: "Sao lại giúp chúng ta?"

"Muốn bồi dưỡng một người mẫu ưu tú không phải chuyện đơn giản, ta cũng không muốn bị kẻ khác phá hoại."

"Nhưng..."

Mã Linh Xu đặt ngón tay lên môi, làm động tác đừng lên tiếng, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ, đây là bí mật giữa ba người chúng ta, đi nghỉ ngơi chút đi, không cần đốt thêm bùa cho họ."

Sau khi hắn nói xong nghênh ngang mà đi, cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, đánh thức Ngân Bạch từ trong trầm tư, lúc này mới cảm thấy ngực truyền đến đau đớn, vừa rồi nam nhân hạ thủ rất nặng, như tồn tại ý niệm gϊếŧ bọn họ, nếu không phải Mã Linh Xu xuất hiện, đêm nay họ có thể sẽ không may mắn sống sót như vậy.

"Ca!"

Ngân Bạch và Ngân Mặc song sinh đồng thể, cảm giác hắn không khỏe, vội vàng dìu hắn ngồi xuống tại chỗ, trong mắt vừa lo lắng vừa tức giận, nói: "Sao huynh cứ phải nhẫn nhịn? Cùng lắm thì cùng hắn liều mạng..."

"Đừng nói lời ngu xuẩn!"

Ánh mắt xanh biếc liếc ngang, Ngân Mặc không dám phản bác nữa, cầm khăn tay lau vết máu trên khóe miệng giúp hắn, thấp giọng nói: "Ta không muốn lần nào huynh cũng bị thương vì ta, ta cũng có thể bảo vệ huynh..."

"Đệ có bảo vệ ta, rất lâu rất lâu trước kia."

Cảm giác được tâm trạng âm u của Ngân Mặc, Ngân Bạch tựa lên người hắn cười cười, đau đớn khiến hắn có chút uể oải, liền rúc vào ngực em trai hóa về hình rắn, lưỡi rắn khẽ liếʍ khóe môi hắn, đây là cách thức an ủi đặc biệt giữa huynh đệ bọn họ, dùng xà ngữ nói: "Tất cả cứ theo phân phó của Mã tiên sinh mà làm, Trương Huyền sẽ không sao, bằng không tên khốn kia sẽ không nhớn nhác đến gây phiền phức cho chúng ta."

"Mã Linh Xu hình như là đồng bọn của hắn, tin được không?" Không kiềm chế được hiếu kỳ, Ngân Mặc nói.

Ngân Bạch không trả lời, bởi vì khó chịu, sau khi hắn hóa thành hình rắn rất nhanh liền buồn ngủ, Ngân Mặc chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn trước khi chìm vào mộng đẹp.

"Còn có một điều đệ phải nhớ rõ, ta làm vậy cũng không phải là nhẫn nhịn, mà là cố ý, hắn dám đả thương đệ, nên biết rõ cái giá phải trả lớn thế nào."

Giọng nói dịu dàng hơn nữa cũng không che giấu được sát khí bên trong, đó là ngữ điệu âm lãnh đặc hữu thuộc về Ngân Bạch, Ngân Mặc không biết hắn đang trù tính cái gì, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi ngân xà, nghĩ thầm —

Kỳ thực anh trai cũng có bí mật thuộc về riêng hắn thì phải.

~oOo~