Tiếng còi báo động bên ngoài càng ngày càng gần, dường như chạy thẳng tới đây, cậu không dám ở lâu thêm nữa, kêu Chung Khôi rời đi, hai người ra khỏi cửa tiệm nail, mới phát hiện đèn bên trong tòa nhà đều sáng lên rồi, tiếng chuông rung trời, lại không biết là ai nhấn chuông báo cháy.
Trương Huyền xuôi theo đường tới chạy thẳng đến cầu thang, vừa chạy được nửa đường, liền thấy một gã bảo vệ từ trong thang cuốn vọt tới, thang cuốn không vận hành, gã chỉ vì đi tắt, coi thang cuốn như cầu thang, thấy hai người Trương Huyền, gã lập tức giơ côn cảnh sát lên, lại cầm bộ đàm kêu to với đầu bên kia: "Tôi phát hiện tên phóng hỏa rồi, là hai người đàn ông... Đúng! Ở tầng trên cùng!"
Bảo vệ vừa nói vừa chạy về phía bọn họ, thấy vũ khí vung vẩy trong tay gã, Trương Huyền có chút đau đầu, cậu vừa trải qua hai trận ác đấu, thể lực linh lực đều hao tổn quá nhiều, hiện tại chỉ chạy trốn cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, chứ nói chi đến động thủ với người khác.
Cũng may Chung Khôi không cho cậu thời gian phiền não, thấy bảo vệ xông tới, không đợi gã nói, liền nhấc chân làm một cú đá xoay, động tác cực kỳ nhanh chóng, bảo vệ trong nháy mắt bị y gạt ngã, té xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.
"Cậu..." Trương Huyền kinh ngạc nhìn Chung Khôi, có lẽ cho tới bây giờ cảm giác Chung Khôi mang đến cho cậu đều quá phế vật, lúc này chợt cảm thấy một cước này của y tràn đầy phong thái đại hiệp: "Thân thủ không tệ à nha."
"Kỳ thực tôi cũng là đánh nhau từ nhỏ đến lớn." Chung Khôi rất tự hào nói, lại thêm một câu: "Đương nhiên, không thể so sánh với anh."
Trương Huyền không rảnh nghe lịch sử trưởng thành của Chung Khôi, cúi đầu nhặt côn cảnh sát lăn ở bên cạnh chân mình, lúc này có một thứ để phòng thân là rất cần thiết, lúc khom lưng mắt cậu hoa lên một cái, toàn thân đều kêu gào đau đớn, làm cậu bắt đầu nhung nhớ chiếc giường lớn trong nhà, cắn răng một cái, đứng thẳng người, chạy về phía cửa cầu thang.
Trong cầu thang an toàn rất yên tĩnh, một đường chạy xuống, không gặp phải bảo vệ nữa, ngược lại Chung Khôi càng chạy càng chậm, cúi đầu nhìn quần của mình, chần chừ nói: "Sao trên người tôi lại có nhiều máu thế này?"
Áo sơ mi của Chung Khôi bị giao nộp rồi, thân trên y cởi trần, có thể thấy phía bên trái eo y tràn đầy vết máu, máu chảy rất nhiều, ướt sũng cả chiếc quần bên dưới, đột nhiên nhìn thấy sẽ dọa người khác giật mình, sau khi thấy sắc mặt Chung Khôi từ từ trắng bệch, trong lòng Trương Huyền nổi lên dự cảm không rõ, vội vàng quát: "Đây không phải là máu của cậu, xuống lầu ngay lập tức, cậu đừng có phát bệnh vào lúc này cho tôi!"
"Tôi biết... Tôi sẽ cố gắng..."
Lời hứa vừa nói được một nửa, hai mắt Chung Khôi đã trợn một cái rồi ngã xuống, cũng may Trương Huyền có phòng bị, đưa tay đỡ lấy y, nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng bị va phải lùi về sau mấy bước, may phía sau là tường, nếu không cậu sẽ cùng Chung Khôi lăn thẳng xuống lầu dưới.
Ôm cái tên có thể trọng khá nặng, Trương Huyền rất mong muốn mình cũng ngất xỉu luôn, như vậy cậu không cần buồn phiền vì tình hình hiện tại, may mà bọn họ đã xuống tầng hai, Trương Huyền đỡ Chung Khôi gắng gượng xuống tầng dưới, đẩy cửa sau đi ra ngoài, bảo vệ còn chưa tới bên này, cậu không dừng lại, cũng không dám quay đầu đi về phía chỗ đậu xe của mình.
Ai ngờ chưa đi được mấy bước, Trương Huyền liền choáng váng, nơi đỗ xe giờ là một biển lửa, Mini cooper của cậu sớm đã bị cháy sạch không ra hình dạng, không ít người đứng bên cạnh đám lửa, cậu không biết là bảo vệ hay là nhân viên phòng cháy chữa cháy, không dám gần thêm nữa, trực tiếp quay lại đi về phía bên đường, đi chưa được bao xa chợt nghe thấy có người gọi sau lưng: "Này, anh đứng lại!"
Bị phát hiện, Trương Huyền lập tức bước nhanh hơn, Chung Khôi gần như bị cậu kéo chạy, hồng hộc chạy được một đoạn đường, Trương Huyền có phần chịu không nổi, cảnh vật trước mắt bắt đầu lơ mơ, đầu rất nặng, rất muốn nằm thẳng xuống ngủ một giấc, nhưng cậu cũng biết một khi làm vậy, hậu quả sẽ như thế nào, chỉ có thể kiên cường chống đỡ di chuyển chậm chạp về phía trước.
Sau khi lết được một đoạn, cánh tay truyền đến lạnh buốt, bị một cánh tay túm rất chặt, cậu tưởng bảo vệ đuổi tới, quay đầu mới phát hiện đứng trước mặt mình chính là một bộ bạch cốt hoàn chỉnh, thấy tạo hình này rất giống người của Du Tinh.
Thật sự chưa từ bỏ ý định đây mà!
Thấy một cái tay của bộ bạch cốt khác thò vào ba lô trên người Chung Khôi, Trương Huyền biết chúng đến vì chiếc hộp, nhấc chân một cước đạp bay cái tên đang ngăn cản mình, trên người không còn đạo bùa, cũng may cậu tính trước cầm theo côn cảnh sát, lấy côn cảnh sát dí vào cái tay đang túm lấy Chung Khôi, nhìn bộ xương khô nhảy điệu clacket một cách rất hoàn mỹ, lúc này mới lại cho thêm một gậy, gạt ngã nó, sau đó kéo Chung Khôi gắng sức chạy về phía trước.
Mấy con cốt yêu khác đuổi sát theo sau, thể lực Trương Huyền tiêu hao, chưa chạy được bao xa đã bị chúng vây quanh, cậu vung côn cảnh sát đánh ngã một con, nhưng xương ngón tay một con khác đã áp sát đến trước mắt, trong lúc gấp gáp không cách nào tránh né, cậu đang chuẩn bị cắn răng nhận lấy một chưởng này, chợt nghe tiếng súng vang lên, đầu lâu của cốt yêu tấn công cậu bị bắn nát bấy, nó cũng theo đó biến mất trong không trung.
Trương Huyền ngẩn người, lập tức thấy một chiếc xe con màu đen lấy tốc độ cực nhanh lái tới, dừng lại bên cạnh cậu, cửa sau mở ra, người ở bên trong kêu lên: "Lên xe!"
Giọng nói trầm ổn hồn hậu, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Trương Huyền ngay lập tức buông lỏng, vội vàng nhét Chung Khôi vào trong xe, cậu đang muốn lên xe, đầu vai bị cốt yêu đuổi tới bắt được, không đợi cậu phản kích, lại là một tiếng súng vang, cốt yêu theo tiếng súng tiêu tán, cửa xe đóng lại, chiếc xe con lao vυ't về phía trước.
Lúc không gặp nhau, Trương Huyền không chỉ một lần nhớ tới chiêu tài miêu của cậu, nhưng giờ đây gặp trong tình huống này, cậu lại không biết phải chào hỏi thế nào, cuối cùng vẫn là Nhϊếp Hành Phong mở miệng trước.
"Thắt chặt dây an toàn."
Những lời này chỉ đại biểu cho một việc, Trương Huyền lập tức nghe theo, thắt chặt dây an toàn cho mình và Chung Khôi, Nhϊếp Hành Phong từ kính chiếu hậu nhìn thấy Chung Khôi cởi trần, cau mày, nhưng không nói gì.
Phía sau truyền đến tiếng còi cảnh sát, Nhϊếp Hành Phong nhìn lướt qua, chân đạp mạnh ga, không bao lâu sau đã bỏ rơi xe cảnh sát, nhưng chẳng biết từ lúc nào ngoài xe đã phủ một tầng sương mù, tất cả cảnh vật đều trở nên mờ mờ ảo ảo trong sương, âm thanh quái dị thỉnh thoảng đυ.ng vào thân xe, láng máng là xương người bò lên xe, nhưng bởi vì tốc độ xe quá nhanh, trong nháy mắt đã bị hất ra.
Trong xe rất lạnh, không giống nhiệt độ thấp do điều hòa tạo nên, Trương Huyền nhìn đám sương mù bên ngoài từ từ hóa thành băng vụn, phía trước kính chắn gió cũng bắt đầu kết sương, cậu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhϊếp Hành Phong cũng không biết, anh thả chậm tốc độ xe, cởϊ áσ khóa ra ném cho Trương Huyền, lại mở bộ sưởi ấm đến nấc cao nhất, nhưng vẫn không thể khống chế được lạnh lẽo đang lan ra.
Kính kết sương chỉ là chuyện nhỏ, mặt đường phía trước sáng rực đến chói mắt, giống như cả con đường đều đóng băng, thế xe chạy băng băng không ngừng bị kéo rung lắc, anh chỉ có thể cố hết sức ổn định tay lái, chỉ nghe dưới bánh xe truyền đến tiếng động ken két có quy luật, giống như âm thanh khi băng tuyết đông lại bị nghiền qua, trên kính chắn gió sương đọng càng ngày càng nhiều, rất nhanh, ngay cả nhìn cảnh vật cũng trở nên khó khăn.
Nhϊếp Hành Phong nhìn cửa sổ khác, sau khi phát hiện tình trạng cửa sổ cùng kính hai bên nghiêm trọng hơn, đành phải giẫm chân ga chặt hơn, trong tiếng vang mạnh mẽ của động cơ, trong nháy mắt công tơ mét đã vượt qua giới hạn hai trăm.
Trương Huyền ngồi sau xe, cũng căng thẳng giống vậy, lại không dám lên tiếng làm ồn đến Nhϊếp Hành Phong, cảm thấy thân thể bên cạnh động đậy, Chung Khôi dụi mắt, hình như tỉnh lại, cậu không nói hai lời, một đấm vung tới, thành công khiến y lại rơi vào hôn mê.
Rất may mắn, cùng với tốc độ xe tăng nhanh, màn sương nhanh chóng tản ra, họ phá vỡ bó buộc của ảo ảnh, đám quỷ quái không cam lòng vây hãm họ rời bỏ từ lúc đó, bên ngoài phát ra tiếng kêu quái dị, Nhϊếp Hành Phong thấy mấy bộ xương khô còn ngoan cố bám bên ngoài cửa sổ, anh lấy ra tê nhận, đặt ở phía trước tay lái, anh bây giờ không có quá nhiều thần lực để kêu gọi pháp khí, nhưng sát khí của bản thân thần khí cũng khiến những con quỷ quái kia không thể chịu nổi, lập tức thét lên tiêu tán trong không trung.
Nhϊếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm, đang muốn giảm tốc độ xe, chợt thấy ánh sáng trên con đường lớn rộng thênh thang biến mất không dấu vết, nền tuyết không thấy đâu nữa, bốn phía chợt tối sầm xuống, trực giác nói cho anh biết không ổn, vội vàng dẫm lên chân phanh, đánh mạnh tay lái sang bên đường, cùng lúc đó, phía trước truyền đến ánh sáng mạnh, một chiếc xe tải lớn nhanh như chớp phóng tới.
Xe con khó khăn lắm mới lách qua trước khi bị xe tải đâm thẳng vào, vọt lên dải phân cách cho người đi bộ, cùng lúc xe phanh lại, ba người trong xe lại bởi vì xung lực quá lớn đồng loạt lao về phía trước, trán Trương Huyền bị đập vào, đây là cho cậu cái cớ để ngủ, trong khi xe dừng lại, cậu nghĩ ─ mệt mỏi cả đêm, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút, dù sao có chủ tịch ở đây rồi, anh sẽ giải quyết phiền phức còn lại.
Một giấc này ngủ rất say, khi tỉnh lại Trương Huyền phát hiện mình đang nằm trên giường, chớp mắt mấy cái, đầu tiên nhìn hoa văn trên trần nhà, xung quanh rất yên tĩnh, có loại mùi đặc trưng của bệnh viện, cậu chuyển xuống dưới, liền thấy Nhϊếp Hành Phong nằm bên cạnh giường ngủ say, thấy quần áo bệnh nhân trên người anh, Trương Huyền lập tức ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình cũng là trang phục bệnh nhân, giống Nhϊếp Hành Phong.
"Em ghét trang phục tình nhân kiểu này." Cậu thấp giọng lầm bầm.
Nhϊếp Hành Phong chỉ chợp mắt, nghe được tiếng cậu, mở mắt, đối diện với ánh mắt Trương Huyền ném tới, hai người xa cách chưa bao lâu, nhưng đối diện trong tình huống thế này, đều cảm thấy có chút lúng túng, nhớ tới đủ loại "hành động tội ác" của mình trước đây, Trương Huyền ảo não túm túm tóc, chẳng biết nên dùng lời nào để mở đầu.
Vẫn là Nhϊếp Hành Phong mở miệng trước: "Xin lỗi, nói là không liên lạc, nhưng tôi không nghe theo giao hẹn giữa chúng ta."
Trương Huyền chuyển ánh mắt lại, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, Nhϊếp Hành Phong nói tiếp: "Tôi nhận được điện thoại cầu cứu của Hamburger, cảm thấy tình huống ở đây có thể phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng ta, em chỉ có một mình, tôi thực sự không yên tâm."
Cho nên sau khi liên lạc với Hamburger, anh liền chạy tới trước, tối hôm qua anh cũng ở sân khấu kịch, vì không để Trương Huyền phát hiện anh bám theo, anh không nghe điện thoại, sau đó Trương Huyền cùng Chung Khôi tới trung tâm thương mại, anh liền theo phía sau, trận ác đấu trong tiệm nail anh biết Trương Huyền có thể ứng phó được, nên vẫn không xuất hiện ─ anh nghĩ Trương Huyền không hy vọng mình nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu, nhưng không ngờ sau đó xe của Trương Huyền bị nổ tan tành, còn bị cảnh sát và ma quỷ hai bên truy đuổi, nên mới bất đắc dĩ hiện thân.
Những chuyện này Nhϊếp Hành Phong đều không nói, nhưng ý nghĩ của anh Trương Huyền rất rõ ràng, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
"Lời này nên là tôi nói, biết rõ không có tôi bên cạnh, một mình em cũng có thể giải quyết tốt, lại vẫn không thể buông tay, thực ra..."
Đang nói giữa chừng bị cản lại, bởi đôi môi mềm mại, Trương Huyền vén chăn lên, dựa vào người Nhϊếp Hành Phong, hôn lấy môi anh, dùng hành động nói cho anh biết, mình không để bụng, ngược lại, bởi sự xuất hiện của anh, bản thân trở nên an tâm, hoặc giả chính là biết rằng mặc kệ mình làm bao nhiêu chuyện ngang ngược hay bốc đồng, đều sẽ được tha thứ, nên cậu mới không hề kiêng nể dám dùng từ ngữ sắc bén đâm đối phương tổn thương, bản tính ích kỷ thúc giục cậu, thời điểm đau đớn phát tác, cũng mong đối phương cảm nhận được đau đớn như thế, tuy rằng trong đó có một phần là chịu sự ảnh hưởng từ âm lực của vĩ giới.
Nhϊếp Hành Phong không đẩy cậu ra, mà ôm lấy hông cậu kéo cậu vào lòng, tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào cậu đưa tới, nhiệt độ cơ thể trong nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng tăng lên, hai bên dựa sát thân mật, hòa tan chút ngăn cách sau chiến tranh lạnh.
Thấy Nhϊếp Hành Phong không khước từ, Trương Huyền rất hài lòng, nếm bờ môi anh nói: "Chủ tịch, lần sau anh đừng để ý đến vấn đề thể diện của em nữa, anh không biết chứ tối hôm qua em đã hy vọng người hợp tác với em là anh biết bao nhiêu, cái tên ngu ngốc kia ấy, cùng với Ngụy Chính Nghĩa, Kiều, tiểu hồ ly, Hamburger toàn bộ cộng lại, cũng không bằng một phần mười của anh, em muốn ngất cũng không dám."
Giọng điệu hơi tủi thân, xuyên qua hơi thở gấp gáp bởi nụ hôn nóng bỏng truyền tới, giống như gián tiếp khẳng định vị trí của mình trong lòng cậu, đã lâu không nghe thấy lời âu yếm êm tai như thế, tâm tình Nhϊếp Hành Phong rất tốt, vuốt ve tóc Trương Huyền, nói: "Cho nên, bọn họ là bạn bè của em, tôi là người yêu của em."
"Vậy có phải nên làm chút chuyện người yêu sẽ làm không nhỉ?" Cảm giác được lợi khí đè lên bụng mình, mi mắt Trương Huyền cong lên, phản ứng của Nhϊếp Hành Phong khiến một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cậu đều tiêu tan, cười híp mắt đưa ra đề nghị.
Nhϊếp Hành Phong ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn cửa phòng, phòng bệnh này mặc dù là phòng đơn, anh cũng thông báo bác sĩ không cần kiểm tra phòng, nhưng ban ngày, chẳng ai có thể cam đoan không có người đột nhiên xông vào.
Trương Huyền không cho Nhϊếp Hành Phong có cơ hội từ chối, cúi người, lùi xuống đùi anh, vén vạt áo đồng phục bệnh nhân, liếʍ bụng dưới anh, động tác này nhanh chóng làm tan rã lý trí của Nhϊếp Hành Phong, hai người rất lâu chưa thân thiết, trong lòng anh cũng rất muốn, bèn kéo chăn phủ lên thân hai người, để tránh xấu hổ khi có người lao nhầm vào.
Ngầm đồng ý là đồng đảng của tội pham, phản ứng của Nhϊếp Hành Phong khiến động tác của Trương Huyền càng thêm càn rỡ, hôn cắn rốn anh, lại đưa tay kéo quần ngủ của anh xuống, ngay sau đó, vật thể to lớn tượng trưng cho nam tính lập tức bật ra, trên đỉnh tràn đầy chất lỏng lóng lánh, chứng minh hiện tại nó muốn được âu yếm biết bao nhiêu.
Trương Huyền cúi đầu ngậm vào, cảm thấy hông của Nhϊếp Hành Phong theo động tác của mình chợt co một cái, cậu nâng mí mắt, cố ý một bên liếʍ đỉnh dương cụ, một bên hỏi: "Hình như lâu rồi em không ăn thứ của anh?"
Con ngươi đang động tình từ từ thay đổi màu sắc, tựa ngọc bích trong vắt, giống như trẻ con không rành thế sự, dùng giọng điệu vô tội nói lời sắc tình thế này, lại cứ một mực chạm tới nơi mềm mại trong ngực Nhϊếp Hành Phong, dương cụ run rẩy, căng lớn hơn, trách mắng: "Đứng đắn một chút!"
"Lẽ nào hiện tại em làm việc không đứng đắn sao?" Trương Huyền mυ'ŧ vào nhả ra tính khí của anh, cảm nhận sự nóng bỏng và to lớn của nó, mỉm cười nói: "Anh xem, chẳng biết anh có bao nhiêu thích thú cái không đứng đắn của em đây này."
Nhϊếp Hành Phong đầu hàng, anh cũng không muốn tranh chấp vô vị với Trương Huyền trong thời khắc kiều diễm này, kéo tóc cậu, cuốn vào ngón tay giống như nghịch ngợm, lại nhẹ nhàng đè thấp đầu cậu, khiến cậu có thể tập trung vì mình mà phục vụ, Trương Huyền giống như không thích dẫn dắt hơi ép buộc này của anh cho lắm, trong miệng phát ra vài tiếng nghẹn ngào, nhưng vẫn theo ý anh ngoan ngoãn ngậm vật to lớn của anh, rất gắng sức ngậm vào.
Tạm thời chưa nói đến kỹ thuật của Trương Huyền, rất lâu không được săn sóc, hiện tại chỉ sự chủ động của cậu đã là tán tỉnh tốt nhất, Nhϊếp Hành Phong thỏa mãn hưởng thụ nhiệt tình của cậu, cảm thấy thích thú khi răng môi cậu khẽ cà qua bộ phận nhạy cảm.
Ngậm mυ'ŧ vào sâu, làm cho dương cụ gần như chạm tới cổ họng Trương Huyền, lại dọc theo phần gốc dương cụ cắn từng chút một lên trên, cảm giác sảng khoái theo liếʍ mυ'ŧ của cậu truyền tới khắp toàn thân, nhưng mỗi lần sắp bộc phát lại kém một bước, Nhϊếp Hành Phong có chút gấp gáp, kéo tóc Trương Huyền ám chỉ cậu nhanh một chút, Trương Huyền cảm thấy hạ thân anh rung động, phối hợp tăng nhanh tốc độ ngậm vào nhả ra.
Mơn trớn được đáp lại hợp lẽ, không lâu sau, vui thích đã lên đến đỉnh, muốn bắn ra, Nhϊếp Hành Phong muốn kéo Trương Huyền ra, tay lại bị ngăn lại, Trương Huyền cắn linh khẩu dương cụ anh, liên tục mυ'ŧ mấy cái, Nhϊếp Hành Phong không chống đỡ nổi, liền theo động tác mυ'ŧ vào của cậu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng cậu.
Chờ anh ra hết, Trương Huyền mới ngẩng đầu, khóe miệng gương mặt đều bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Nhϊếp Hành Phong rút khăn giấy cho cậu, nhưng chỉ lau mặt, dịch thể trong miệng bị cậu nuốt tất cả xuống.
"Mỗi lần em đều như vậy." Nhϊếp Hành Phong bất đắc dĩ nói.
"Dương tinh cố nguyên, nhổ ra rất đáng tiếc nha."
Cuộn trong chăn rất lâu, Trương Huyền mệt mỏi, duỗi thân thể ra, nằm úp sấp trên người Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong tiện thể ôm lấy cậu, cười nói: "Em muốn ép khô tôi à?"
Mắt lam nổi lên ánh nước, mang theo mê hoặc sau khi động tình, Trương Huyền cười tủm tỉm hỏi: "Anh một lần cũng không được sao?"
Ánh mắt Nhϊếp Hành Phong híp lại, cách diễn đạt này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô lễ nhất, trong lòng đang suy nghĩ nên giáo huấn một chút cái tên không biết trời cao đất dày này như thế nào, chỉ thấy Trương Huyền nhìn anh chằm chằm hồi lâu, đột nhiên phì cười, xoay người nằm sang bên cạnh anh, một tay đỡ đầu, nói: "Từ sau khi trở về từ yểm mộng anh chưa từng chạm đến em, em cho là anh chán ghét em rồi, nhưng bây giờ xem ra khá tốt."
"Cái gì?"
Nhϊếp Hành Phong ngây ra một lúc, mới phẩm ra mùi vị trong lời nói, đôi mắt càng lạnh hơn mấy phần, lại ung dung thản nhiên hỏi: "Không phải em vì thế mới rời nhà đi chứ?"
"Đúng thế, chẳng những anh không chủ động lên giường cùng em, còn từ chối em mời mọc, một lần, hai lần, ba lần, thượng đế cũng sẽ tức giận." Hết mưa trời lại sáng, Trương Huyền không giấu diếm những cảm nhận trước kia của mình nữa, nói: "Anh chán ghét em thì cứ nói thẳng ra, từ chối là cớ làm sao? Nên em liền quyết định tự mình đi tìm chân tướng, như thế ít nhất sau này nếu anh chán ghét em, lý do cũng đầy đủ một chút."
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ như vậy!" Nhϊếp Hành Phong cảm thấy huyệt hai bên thái dương giật giật, đều là bị Trương Huyền chọc tức: "Tôi cự tuyệt em, là bởi vì Lâm tiên sinh nói, thân thể em cùng nguyên thần đều quá yếu, phải kiêng chuyện chăn gối, khi đó tình trạng tinh thần em lại lúc tốt lúc xấu, tôi nào có tâm tình làm những chuyện kia?"
"Đừng nhắc tới Lâm Thuần Khánh với em!" Nói tới tên khởi xướng, Trương Huyền liền hận đến nghiến răng, đôi mắt đảo qua vĩ giới, cười lạnh nói: "Lão ta tốt nhất là sống đến khi em trở về, món nợ này em phải thanh toán tử tế với lão!"
Lâm Thuần Khánh với Trương Huyền là người cùng nghề, trước đây lại từng giúp cậu vài lần, cho nên Trương Huyền đối với Lâm Thuần Khánh rất kính trọng, không ngờ lần này lật thuyền trong mương, ông ta lại hại mình như thế, nếu không phải ông ta đưa cái vĩ giới kèm thêm ác thần này cho mình, xúi giục tâm tình của mình, quan hệ của cậu với Nhϊếp Hành Phong cũng không đến mức trở nên bế tắc như thế, mấy cái thuốc chữa thương kia thì càng khỏi phải nói, quỷ mới biết dùng cái gì bào chế ra, cũng may cậu đều ném hết đi, bằng không vẫn chẳng biết sẽ biến mình thành bộ dạng gì nữa.
Nhắc đến Lâm Thuần Khánh, bầu không khí lắng xuống, thực ra trước khi Nhϊếp Hành Phong tới, đã cảm thấy ông ta không bình thường, tính tình Nhϊếp Hành Phong trầm ổn khôn khéo, đêm đó nếu không phải mới từ cảnh mộng hư ảo trở về, Trương Huyền lại ngàn cân treo sợi tóc, anh tâm tư bất ổn, cũng sẽ không tùy tiện tin vào Lâm Thuần Khánh như thế, bây giờ nghĩ lại, Lâm Thuần Khánh lại xuất hiện vừa khéo trên đường họ đi qua, bản thân đã lộ ra cổ quái.
"Là tôi không tốt, nếu lúc đó tôi không cầu cứu ông ta, em cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy." Anh tràn đầy ảo não nói.
Trương Huyền chẳng hề để ý xua xua tay: "Chuyện không liên quan đến anh, đổi lại là em, em cũng sẽ không nghi ngờ ông ta, nói tới nói lui, em cũng không nên quên giáo huấn năm đó của sư phụ ─ trên đời này trừ bản thân mình ra, bất luận kẻ nào cũng có thể lừa gạt mình, quên lời của lão nhân gia, rõ là không nên."
Nhϊếp Hành Phong ngẩn người, Trương Huyền có thể thoải mái nhắc đến Trương Tam trước mặt anh như vậy, liền chứng tỏ cậu nghĩ thông suốt rồi, đây là chuyện tốt, lại nghĩ tới người lúc nào cũng tự xưng là tuấn tú kia, nếu như ông ấy biết có một ngày bị đồ đệ gọi là lão nhân gia, có tức giận mà vùng dậy tới chất vấn đệ tử đại bất kính hay không.
"Em cũng có thể tin tưởng tôi." Nhϊếp Hành Phong mỉm cười nói: "Tôi sẽ không lừa em lần thứ hai."
"Thật? Thật?" Vừa nghe được lời này, Trương Huyền lập tức tỉnh táo tinh thần, hơi nhổm người dậy, hai mắt lấp lánh hỏi anh: "Vậy anh có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc có bao nhiêu đất đai, tài sản, cổ phiếu và lợi nhuận lãi suất thu nhập hàng năm được không? Sao mỗi lần em tính đều có chênh lệch so với thực tế vậy?"
Bầu không khí ấm ấp đều bị thổi bay không còn lại tý nào, Nhϊếp Hành Phong nghiến răng hỏi: "Trương Huyền, em không có chuyện nào không thể nhắc đến tiền à?"
"Không thể, bởi vì tiền là đơn vị đo thiệt hơn tốt nhất..." Thấy sắc mặt Nhϊếp Hành Phong đen thêm, Trương Huyền vội vàng khua tay một cái, tỏ ý giảng hòa: "Được rồi được rồi, vậy chúng ta đổi vấn đề để hỏi ─ chủ tịch anh đã tới từ rất sớm rồi à?"
"Nhận được điện thoại của Hamburger, tôi liền lập tức chạy tới, sao vậy?"
Trương Huyền đem ánh mắt tránh đi, gãi đầu: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi, chẳng phải anh bảo em đừng chuyện gì cũng nói đến tiền sao? Nhìn em quan tâm biết bao nhiêu, để theo ý anh..."
"Trương Huyền." Cằm được nắm lấy nâng lên, Nhϊếp Hành Phong nghiêm mặt nhìn cậu: "Tôi không hy vọng giữa chúng ta có điều gì giấu diếm, cho dù em xuất phát từ ý tốt hay là không quan tâm."
"Không tới mức giấu diếm."
Trong lúc tâm tình không vui, việc nhỏ như hạt vừng cũng sẽ nghĩ to như quả dưa hấu, nhưng một khi nghĩ thông suốt, chút chuyện đó theo quan điểm của Trương Huyền, tựa như hạt bụi có thể hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến, bị truy hỏi, cậu thành thành thật thật kể lại chuyện cảm nhận được cương khí cùng loại với Nhϊếp Hành Phong ở nhà cũ và Trường Thanh Quán, nghe cậu kể, ánh mắt Nhϊếp Hành Phong trầm xuống.
Không biết anh đang suy nghĩ gì, Trương Huyền vỗ vỗ vai anh, nói rất rộng lượng: "Không sao, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cho dù anh từng tới nhà cũ và Trường Thanh Quán, em cũng không để ý."
"Tôi chưa từng tới."
"Cái này không phải là điểm quan trọng."
Anh thực sự chưa từng đến!
Nhϊếp Hành Phong day day trán, đối với việc Trương Huyền thỉnh thoảng tự cho mình là đúng rất bất đắc dĩ, liên quan đến chuyện của Trương Tam, anh ôm rất nhiều nghi ngờ, nhưng ngay cả như vậy, anh cũng sẽ không đi điều tra sau lưng Trương Huyền.
"Cho nên, điểm quan trọng của em là gì?" Anh hỏi.
"Anh vì muốn tốt cho em mà, liền dùng thờ gian làm việc đi ra ngoài điều tra, nên nhà cũ và Trường Thanh Quán mới có khí tức của anh... A không đúng, sao anh lại muốn tới Trường Thanh Quán? Anh muốn xem bói, hỏi thẳng em là được rồi mà."
"Hamburger ở đâu?" Nhϊếp Hành Phong nói: "Lúc nó cầu cứu tôi, hình như nói nó bên kia cũng xảy ra chuyện."
Nếu như không cắt ngang, anh không biết Trương Huyền sẽ lải nhải tới khi nào, dù sao chuyện này lúc nào điều tra lại là được, không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại anh lưu tâm đến hướng đi của Hamburger hơn, anh dùng tiền nhờ Hamburger bảo vệ Trương Huyền, nhưng tối hôm qua nguy hiểm như vậy, Hamburger cũng không xuất hiện, mấy thần hộ mệnh này thực sự người nọ lại chẳng bằng người kia.
Được nhắc nhở, Trương Huyền nhớ tới âm ưng bị mình ném ở sân khấu kịch: "A đúng rồi, tối hôm qua bận quá, em quên mất nó, nó cũng cầu cứu anh rồi, anh không đi giúp nó à?"
"..." Sau năm giây, Nhϊếp Hành Phong áy náy nói: "Tôi cũng quên mất, lúc đó trong lòng vẫn luôn lo lắng cho em, dù sao nó cũng không chết được, hẳn là không sao chứ?"
"Không sao đâu, cùng lắm thì chết thêm một lần, dù sao nó vốn cũng đã chết rồi."
Trương Huyền đầy vẻ vô tình nói xong, hai người nhìn nhau, đồng loạt phì cười, buổi chiều ấm áp thực sự là thời gian thích hợp để tán dóc, chỉ là thân thể đυ.ng chạm thân mật khiến tán dóc thêm một tầng ái muội, chân Trương Huyền chen vào giữa hai chân Nhϊếp Hành Phong, rất nhanh cảm thấy thân thể anh thay đổi, cậu cố ý dùng đầu gối cọ cọ, trêu đùa: "Xem ra còn có thể làm thêm vài lần."
"Em có thể bao nhiêu lần, tôi có thể phụng bồi bấy nhiêu lần!" Nhϊếp Hành Phong tức giận đẩy cái chân không thành thật kia ra, nghiêm mặt hỏi: "Rốt cuộc em cầm những thứ quỷ quái gì vậy, khiến chúng không ngừng đuổi theo em?"
Vào lúc này nói chuyện đứng đắn có phần sát phong cảnh, nhưng nhớ tới nguy hiểm đêm qua, Nhϊếp Hành Phong không cách nào lờ đi, ai ngờ nghe xong lời của anh, Trương Huyền đột nhiên vỗ mạnh trán một cái: "A, em quên mất Chung Khôi, cậu ta đâu rồi? Chủ tịch anh có trông nom cậu ta không?"
Ánh mắt Nhϊếp Hành Phong âm trầm, túm lấy tay Trương Huyền, xoay người đè cậu xuống giường, cười nhạt: "Có vẻ các em hợp tác rất ăn ý?"
"Tàm tạm thôi, mặc dù tên kia rất đần, nhưng được cái nghe lời, chỉ đông sẽ không đi tây..."
"Ý của em là tôi không nghe lời?"
"Anh nghĩ đi đâu thế? Em là nói so với Ngụy Chính Nghĩa và Kiều..." Trương Huyền giải thích dở chừng dừng lại, ánh mắt liếc liếc cái tay đang đè lên cổ tay cậu, cảm thấy nó tăng thêm lực, lại nhìn vẻ mặt âm trầm của Nhϊếp Hành Phong, cậu chớp chớp mắt, phụt cười, càng cười giọng càng vang.
"Chủ tịch không phải anh đang ghen đấy chứ?"
"Trương Huyền!"
Trương Huyền đã bắt đầu tự mình tưởng tượng, chỉ là đủ loại tưởng tượng chiêu tài miêu ghen đều không có khả năng, trong đầu óc cậu phác họa một bức tranh — một con mèo Toyger vì theo dõi bọn họ, buổi tối ngay cả khách sạn cũng không ở, chỉ có thể cuộn tròn trong xe, thấy cậu với Chung Khôi hành động cùng nhau, tức giận ở trong xe bước tới bước lui kêu ngao ngao.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, tiếng cười thế nào cũng không ngừng lại được, đến cuối cùng giường cũng bị cậu rung đến lắc lư, Nhϊếp Hành Phong bực mình, cúi đầu cắn môi cậu, cười nhạt hỏi lại: "Tôi không thể ghen hay sao?"
"Có thể, anh đương nhiên có thể..."
Tiếng cười tan biến trong nụ hôn ngọt ngào, Trương Huyền ôm lấy Nhϊếp Hành Phong, hưởng thụ nhiệt độ khi môi lưỡi quấn quyện trong nụ hôn, đồng phục bệnh nhân từng nút bị cởi ra, tay Nhϊếp Hành Phong lần vào, vân vê hạt châu trên ngực Trương Huyền, cảm thấy cơ thể cậu vặn vẹo, phúc hạ từ từ bị vật cứng đội lên, rất nhanh truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, liền cởϊ qυầи ngủ của cậu ra, trực tiếp dùng tay âu yếm cho cậu.
Dương cụ bị móng tay nhẵn bóng nắm lấy nhào nặn, Trương Huyền phát ra tiếng thở hổn hển sảng khoái, hạ thân chộn rộn, chủ động nói: "Vào đi chủ tịch, em không nhịn được nữa."
Nhϊếp Hành Phong vốn còn muốn giúp Trương Huyền mở rộng một chút, tránh cho tiến vào quá nhanh làm cậu cảm thấy đau đớn, nhưng câu mời gọi này khiến anh phá công, rất lâu chưa chạm vào người yêu, tưởng tượng đến cảm giác mất hồn kia, liền một khắc cũng không muốn nhịn nữa, giữ hai chân đối phương, dương cụ trực tiếp húc vào, Trương Huyền rất nhiệt tình nghênh đón anh tiến vào, đôi mắt hơi khép, lẩm bẩm nói: "Chính là cảm giác này, chủ tịch anh thật giỏi..."
"Kế tiếp còn phải khen nhiều hơn."
Nhϊếp Hành Phong mỉm cười đáp lại khen ngợi của người yêu, sau khi tiến vào liền nhanh chóng di chuyển, Trương Huyền luôn luôn thích kiểu làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt thế này, thỉnh thoảng bạo ngược sẽ khiến cậu hưng phấn hơn.
Quả nhiên, Trương Huyền thở hổn hển, lấy chân ôm lấy hông anh, tiện cho anh thuận lợi chạm tới phần mẫn cảm trong cơ thể mình, giường bệnh không lớn lắm bởi chuyển động mạnh mà lung lay, hai người đang đắm chìm trong hưởng thụ mỹ mãn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, lập tức cửa phòng ầm một tiếng bị xô ra, có người vọt vào, gọi to: "Sư phụ!"
Tiếng gọi lanh lảnh, cho dù không nhìn đến, Trương Huyền cũng biết là ai, đưa tay muốn lấy đạo bùa, đáng tiếng cạnh gối không có, đành phải rống to: "Cậu đi vào không biết gõ cửa trước à!?"
Ngụy Chính Nghĩa vừa xông vào liền thấy cảnh xuân trước mắt, tuy rằng trên mình hai người trên giường bệnh đắp chăn, nhưng tư thế kiểu này, cho dù ngu ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra, gã lập tức ngừng bước.
Nhϊếp Hành Phong không phát hỏa giống Trương Huyền, nhưng nhìn sắc mặt, chắc cũng rất khó chịu, Ngụy Chính Nghĩa ngay cả xin lỗi cũng không dám nói, đầu tiên xông ra ngoài, đóng cửa, lại lấy tốc độ cực nhanh bay đến góc xa nhất.
...