Edit:
Nguyệt Phong
Muốn cảm tạ
ông trời giáng hạ
trận mưa này mới có thể
cản bước truy binh, nhưng cơn mưa này cũng khiến cho mọi người
ướt sũng, chật vật không nói nên lời. Thậm chí đầu óc cũng có chút choáng váng, trong bụng thì lại từng trận nóng rực, thật khó chịu vô cùng.
Cố
Tích Triều đưa mắt đề
phòng bốn hướng, nhưng chỉ
vừa mới đặt chân lên thạch kiều (cầu đá) đã nghe Lưu Anh kêu lên sợ
hãi: “Truy đại ca, Thích đại ca.”
Ba người Thích Thiếu Thương đã dừng lại bên cạnh lan can cầu. Thiết Thủ
vẫn còn bị
điểm huyệt nên tình trạng đương nhiên không có chút biến chuyển nào, nhưng Truy Mệnh dựa đầu vào trên chân Thích Thiếu Thương, sắc mặt trắng bệch như
hàn ngọc, môi tím tái.
“Truy Mệnh, Truy Mệnh.” Thích Thiếu Thương một bên vừa giúp y vận chuyển chân khí, một bên thấp giọng gọi, hiển nhiên phương pháp này không đem lại một chút hiệu quả
nào.
Cố
Tích Triều lẳng lặng đi đến, vừa nhìn thoáng qua một chút trong tâm không khỏi có chút giao động. Ngay lúc đó Truy Mệnh vẫn còn đang hôn mê đột nhiên ho lên một tiếng, bên khóe một trào ra một dòng huyết tinh, người cũng theo đó mà dần dần thanh tỉnh.
Tâm Thích Thiếu Thương lúc này mới có chút buông lỏng, ngẩng đầu nhìn Cố
Tích Triều. Dưới cơn mưa tầm tã, hiện rõ trong mắt hắn là một đôi con ngươi hắc bạch phân minh, dưới nên trời u ám dường như
tỏa sáng khiến người nhìn vào không khỏi sinh lòng cẩn trọng.
“Ngươi muốn nói gì?” Y đứng dưới mưa, một thân thanh sam
ướŧ áŧ dính sát vào thân thểthon gầy, mái tóc bình thường vốn đã uốn khúc nay lại chẳng khác gì những con sóng cuồng ngạo, dường như
tĩnh lặng nhưng vẫn âm thầm toát ra một thứ
khí chất cường liệt, ngoan cường.
Ánh mắt Thích Thiếu Thương không thể
dời khỏi người y, người đứng trước mắt hắn lúc này bỗng nhiên trở
nên quá mức hưảo…tựa như
một bóng
ảnh xa xăm nào đó trên họa đồ
sơn thủy.
Âm thanh của hắn trong tiếng mưa cũng gần như
không nghe rõ: “Nếu hết mưa rồi….chúng ta không thể
tiếp tục lẩn trốn.”
“Đương nhiên.” Cố
Tích Triều ngẩng đầu nhìn trời, mây đen che kín thiên không giống như
sẽvĩnh viễn không ngừng hạ
vũ. Nước mưa lướt qua mặt, chạy xuống cổ, thân thể, đập lên những phiến đá không còn nguyên vẹn, lạc hạ
trên mặt nước mênh mông.
Nhưng mưa cuối cùng vẫn phải ngừng, khi đo không có chỗẩn nấp, bọn họ
muốn trốn truy binh giữa thành Tô Châu phồn hoa này thật là chẳng khác nào nói chuyện thượng thiên (Lên trời).
Y khẽ
thở
dài, giọt mưa đọng lại trên môi mang theo một chút hơi lạnh.
“Trước khi mưa tạnh, chúng ta phải ra khỏi thành.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, ánh mắt lướt nhìn qua ba người không có khả
năng phản kháng
ở
phía sau, trầm giọng nói: “Như
vậy không được, chúng ta chia làm hai đường. Ta đi phá cửa thành dẫn dụ
truy binh, ngươi dẫn bọn họ
nhân cơ
hội đó thoát ra khỏi thành.”
“Không được!” Cố
Tích Triều lập tức phản bác lời hắn không chút lưu tình, “Bốn cửa thành đều rất nguy hiểm, có tiểu Hầu Gia
ở
đó, hắn sẽ
không bỏ
qua cho bất kỳ ai trong chúng ta chứ
đừng nói đến chuyện thoát ra. Ngươi chỉ
đơn thân độc mã xuất hiện, hắn làm sao dễdàng mắc mưu như
vậy?”
Thích Thiếu Thương bất đặc dĩ nói: “Ta cũng biết, nhưng thời gian cấp bách, cũng không còn cách nào khác.”
Cố
Tích Triều quay đầu đi chỗ
khác, bước vài bước đến cạnh cầu. Lúc này nước sông đã tăng không ít, lại có chút vẩn đυ.c, dưới cơn mưa to không ngừng nổi
sóng. Sông này có phải hợp với kênh đào?
Cố
Tích Triều nhìn những
ống tre trôi nổi trên mặt sông một lúc liền cười rộ
lên: “Khi mưa tạnh nơi này chắc chắn sẽ
có thuyền. Chúng ta có thể
chia hai đường, một đường hướng của thành hấp dẫn lực chú ý, một đường
ẩn thân dưới cầu, chờ
thời cơ
thích hợp sẽ
theo thủy lộrời thành.”
Thích Thiếu Thương nhất thời sáng mắt: “Biện pháp tốt, cứ
như
vậy mà làm. Ta dẫn truy binh, ngươi cùng bọn họ
theo thủy lộ
mà rời đi.”
Cố
Tích Triều liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương: “Làm một tên đại hiệp giữa quan
ải, làm hoài thành quen rồi sao? Ngươi chỉ
biết đâm đầu vào hướng nguy hiểm, thật sự
là ngu đến cực điểm. Ngươi quay đầu lại mà nhìn xem, một kẻ
trúng độc chưa giải, một người trọng thương, muốn đem bọn họ
an toàn rời đi ngoại trừ
thể
lực còn phải có sức chịu đựng tốt. Huống chi ta nhìn có vẻ
là người biết bơi sao? Như
vậy ai là kẻ
thích hợp cũng cần ta đến nói cho ngươi biết?”
Thích Thiếu Thương nhất thời không nói được câu nào, nhưng vẫn muốn nói, khép mở
miệng nửa ngày rốt cuộc cũng thốt ra: “Vậy cùng nhau theo thủy lộ. Bên kia có Tiểu Hầu Gia, Hoàng Kim Lân, còn có quan phủ. Chỉ
một mình ngươi, lại mang theo một người không có võ công như
Lưu Anh thật quá nguy hiểm.”
Cố
Tích Triều một chút cũng không biểu
tình, khinh thường nói: “Thích Thiếu Thương, đừng đem ta coi như
đám Thất đại trại chủ
của ngươi, cũng đừng có nghĩ ta như
Lôi Quyển luôn che chở
ngươi. Bọn họ
là những kẻ
không muốn sống, đem mạng ra mà hy sinh cho ngươi, ta không có khả
năng làm được điều đó. Bất luận là một năm trước hay hiện tại, ta và ngươi đều là địch không phải bạn. Hiện giờ
bất quá là cơ
duyên xảo hợp, ngồi chung trên một con thuyền, nếu muốn không chìm chỉ
có đồng tâm hiệp lực.”
“Ngoài ra, ngươi cho rằng ta dùng độc châm tấn công Tiểu Hầu Gia chỉ
vì hả
giận?” Cố
Tích Triều nhẹ
lay động đầu,” Kẻ
trúng độc Bách Tô Lam, không thể
vận công, cho dù giải độc cũng không thể
nhanh như
vậy đã phục hồi công lực.”
Thích Thiếu Thương thoáng nghĩ trong đầu: “Cho nên chỉ
mình Hoàng Kim Lân truy bắt chúng ta, Tiểu Hầu Gia vẫn một mực không ra tay.”
Cố
Tích Triều gật đầu: “Ta nghĩ vậy, cho nên theo cửa thành một đường gϊếŧ ra ngoài, so với thủy lộ
vẫn ít nguy hiểm hơn một
chút.”
Thích Thiếu Thương cũng không thèm tiếp tục đôi co với y. Trời đất thì u ám, cả
ngày vội vội vàng vàng trốn chạy trối chết, tất cả
mọi người đều kề
cận sinh tử, vô luận alf con đường nài cũng không thể
đoán trước hiểm nguy. Lúc này người nào cũng rối như
tơ
vò, vậy mà có hơi cùng ngồi tranh cãi với y chuyện bên nào nguy hiểm hơn mới lạ.