[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 22

Edit:

Nguyệt Phong +

Beta: Linh Linh

Mưa, mưa, mưa, cả

màn trời đất đều che khuất sau màn mưa.

Trong trí nhớ

chưa bao giờ

thấy một trận mưa lớn như

vậy, mưa mang theo áp lực, mang theo gông xiềng, làm cho tứ

chi nặng nề, làm cho người ta cảm thấy mỏi mệt đến không thểcất bước. Bốn phía xung quanh đều là một mảng mơ

hồ, dưới cơn mưa như

xối nước, bọn họvẫn phải không ngừng trốn chạy, không ngừng thở

dốc, tranh thủ

thời gian. Rõ ràng mưa rất lạnh, nhưng nôi lực trên người không ngừng tiêu hao làm cho thân thể

ai cũng thoát ra một tầng mồ

hôi mỏng.

“Truy Mệnh!!” Thích Thiếu Thương nhanh tay đỡ

lấy Truy Mệnh, giúp y

ổn định cước bộ

đã trở

nên lảo đảo.

“Y không thể

tiếp tục như

vậy được.” Kiếm thương trên ngực trái của Truy Mệnh không nhẹ, một đường đề

khí vận công, miệng vết thương sớm đã nứt ra trở

lại. Chỉ

thấy máu tươi theo kẽ

ngón tay không ngừng tràn ra, nhiễm hồng cả

nửa thân bạch y.

“Không thể

dừng lại.” Mồ

hôi lạnh trên trán Truy Mệnh từng tầng, từng tầng thoát ra, lại bịmưa xóa đi nhanh chóng, y cắn răng nhịn xuống đau đớn tiếp lời: “Truy binh sắp tới, sinh tửmột đường.”

Cố

Tích Triều lẳng lặng đứng trong mưa chăm chú nhìn Truy Mệnh, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ngay cả

đôi môi cũng đã trở

nên nhợt nhạt, vậy mà ánh mắt sâu thẳm của y vẫn chăm chú nhìn vào Thiết Thủ. Hừ! Huynh đệ? Hữu tình? Nghĩa khí? Ngay cả

cái mạng mình còn lo chưa xong đã nghĩ đến người khác, đúng là kẻ

ngốc.

Y cũng giống như

những người năm đó…bát đại trại chủ

vì Thích Thiếu Thương mà chết, lại giống y cái tên Thích Thiếu Thương nhiều lần bày ra cái bộ

dáng hiên ngang lẫm liệt, một lòng vì huynh đệ, vì bằng hữu. Nực cười! Ngu ngốc!

Trong đầu cười lạnh nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên đem Lưu Anh kéo về

phía mình, để

cho Thích Thiếu Thương nhanh chóng bước đến đỡ

Thiết Thủ.

“Không thể

tiếp tục dừng lại, ngươi mang theo Thiết Thủ, Truy Mệnh đi trước, ta cùng Lưu Anh sẽ

cản phía sau.” Lại liếc mắt nhìn đến vết thương trên người Truy Mệnh, liền bổ

sung: “Hắn không thể

ngất, bằng không sẽ

rất nguy hiểm, nếu phát hiện khí lực của hắn không thểduy trì liền đem chân khí truyền cho hắn.”

Phía sau là một cảnh mưa gió mờ

mịt, thanh âm cũng không thể

truyền đi xa, nhưng trực giác mẫn tuệ

của người trong giang hồ

làm cho bọn họ

sâu sắc cảm nhận mối nguy hiểm đang ngày càng đến gần. Đám hắc y nhân kia chắc chắn cách không xa nơi này.

“Hảo”, Thích Thiếu Thương nhìn thẳng Cố

Tích Triều, không nói hai lời liền đáp

ứng. Một chữnhư

thiết kim đoạn ngọc, vững vàng không gì lay chuyển.

Y đã từng nghe qua loại ngữ

khí này, loại này…loại này…là tín nhiệm.

Huyệt thái dương Cố

Tích Triều đột nhiên

ẩn chút đau nhức, ngay lúc này một lằn chớp rực rỡrạch ngang bầu trời, giống như

đem tất cả

mọi gút mắt trong lòng y hiển hiện ra ngoài ánh sáng.

Mà người đưa ra câu trả

lời cuối cùng lúc này đã xoay người đi nơi khác, ánh sáng chiếu lên bóng lưng thẳng tắp của hắn, làm cho người ta tựa hồ

hiểu được, con người đó, không có bất kỳ một lực lượng nào có thể

trói buộc được hắn.

Cố

tích triều nhanh chóng thu liễm thần sắc, đưa mắt nhìn Lưu Anh. Từng giọt mưa tán lạc, thấm

ướt chân mày nhưng cũng không che đươc vẻ

bình tĩnh cùng kiên cường trên khuôn mặt của nàng. Người xưa vẫn nói người yếu mềm chưa chắc đã là kẻ

hèn nhát, nhưng Cố

Tích Triều vẫn hướng nàng nói: “Đi theo ta rất nguy hiểm, bất quá cũng không còn đường để

quay lại.”

Lưu Anh dưới mưa gật đầu, Cố

Tích Triều lập tức mang theo nàng vận khởi khinh công, biến mất theo hướng Thích Thiếu Thương vừa chạy đi.

Mưa vẫn không ngừng rơi, một tiếng sấm rền vang xé ngang bầu trời, từng đạo thiểm điện từtrời cao cuồng nộ

giáng xuống, làm vỡ

nát cả

một khoảng núi đồi.

Lúc đám hắc y nhân xuất hiện



phiến đất vừa bị

sạt lỡ, bọn họ

đã sớm biệt vô tăm tích.

Mười mấy người



phụ

cận rà xoát một hồi, liền hướng Hoàng Kim Lân bẩm báo: “Hoàng đại nhân, trời mưa thật sự

quá lớn, không thể

tìm thấy dấu chân. Ngay cả

vết máu cũng đều bịrửa trôi đi mất, chúng ta sắp lạc mất phương hướng của bọn chúng.”

Ánh mắt Hoàng Kim Lân dưới đấu lạp không ngừng lóe lên thứ

ánh sáng giận dữ, gã huy tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ: “Lục soát, chia thành ba hướng. Thương thế

của Truy Mệnh không thểduy trì lâu.”

Ngay lúc đó, từ

phía sau đột nhiên có tiếng người xôn xao truyền đến, Hoàng Kim Lân vừa quay đầu lại đã thấy có một người hướng hắn vội vàng mà tới.

“Hoàng đại nhân, chủ

tử

sai ta mang vật này đến cho ngài.” Nhật Minh khẽ

hất lên đấu lạp, cẩn thận đem cái bát bạch ngọc tử

trong lòng lấy ra.

Hoàng Kim Lân vừa nhìn thấy con tằm màu hồng yêu dị

nằm bên trong chén ngọc, cả

người không khỏi run lên: “Đây là?”

Nhật Minh liền cười: “Hoàng đại nhân, người cứ

nghe ta nói khắc rõ.”