Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 6: JQ thứ sáu

Đầu bên kia không nói gì chỉ có tiếng hít sâu sau đó trở lại bình thường nói: "Nhầm số rồi!"

"Chị Vương Hiểu, không nhầm đâu, em rõ ràng nghe được giọng của chị."

Bên đầu dây kia nghe như có hít sâu, cô đổi giọng hờn dỗi nói: "Lão nhà em chắc đang bận, vừa gọi mười mấy cuộc điện thoại như cháy nhà đến cho em mà không gặp được, làm phiền chị bảo anh ấy gọi lại cho em."

Cô cúp điện thoại trước, ở trước mặt tình địch, tuyệt đối phải đi trước một bước, không thể để cho họ chiếm ưu thế được.

Vương Hiểu này là đồng nghiệp của lão Hoắc, mỹ nữ hiếm gặp của khoa hình sự . Chỉ là chị ta cũng có tuổi rồi, khoảng tầm ba mươi, nghe nói đã từng đau khổ theo đuổi lão chồng cô, mà lão Hoắc nhà cô tại sao không thích ăn cỏ gần hang lại cứng rắn cự tuyệt một hồng nhan tri kỉ như vậy.

Mở hộp thoại, cô thoăn thoắt gõ .

" Tiểu Bạch nhàm chán " : tức chết mình rồi, anh họ nhà cậu muốn học thư ký Tống trèo tường, mà còn là ăn cỏ gần hang đấy.

"Cô gái hư không": đừng nóng, đừng nóng, em gái, trèo tường là một kỹ thuật, anh họ nhà mình muốn đánh giá một chút thôi.

" Tiểu Bạch nhàm chán " : biến, đúng là cả nhà cậu đều không có lương tâm.

"Cô gái hư không": thật ra mà nói thì ‘ Vương tiểu thư ’ kia cũng không phải là đối thủ của cậu, tổ trưởng Sơn Chi, mình tin tưởng cậu.

Tống Thần gửi đến một đôi môi đỏ mọng, một đứng thẳng một hơi dựng ngược lên, như muốn nhảy ra khỏi màn hình tấn công cô...làm cho cô trở nên vui vẻ.

" Tiểu Bạch nhàm chán ": muốn đè chết gia, gia đến nhét cậu vào.

"Cô gái hư không" : không được ~ cấm sử dụng bạo lực.

" Tiểu Bạch nhàm chán ": cậu không phải là hư không ư, gia lập tức lấp đầy cậu.

"Cô gái hư không": không được vu khống, chị đây đến đâu là rực rỡ đến đó đấy.

" Tiểu Bạch nhàm chán ": em gái à, quay về trái đất đi, đừng bảo là cậu đang nói tiếng sao Hoả đấy.

"Cô gái hư không": thật oán hận mà.

Đang trong lúc bọn họ đối thoại rầm rầm thì giọng của Tiểu Lý oang oang vang vọng ở trong khung làm việc: "Các đồng chí mau đi bấm thẻ, sau đó đi thẳng tới Hương Cua Cay ở đường Nam Kinh."

"Ôi , Trưởng phòng vạn tuế! Nghe đến Hương Cua Cay, đã muốn chảy nước bọt rồi."

Tiểu Ly, tiểu Từ lên tiếng phụ họa, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt thanh xuân. Tuổi trẻ thật tốt, dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Cô tắt máy vi tính, Tống Thần đầu sáp lại: "Thật không đi?"

"Đúng vậy!"

"Mình muốn đi!"

Cô sờ sờ đầu của cô ấy: "Ngoan, ăn nhiều một chút, bổ ngực bổ não."

"Vì sao không ngăn cản mình?" Cô ấy kéo tay của cô, nghiêm túc hỏi.

" Điều thứ nhất của chức trách là không được làm xấu mặt cấp trên."

"Thôi đi, cậu không phải cũng như vậy sao!"

Cô quơ quơ điện thoại di động, cười nói: "Lão Hoắc tối hôm qua hình như có nói hôm nay trong đội liên hoan, mình không thể để cho anh ấy có cơ hội bị nhúng chàm được."

"Thật ra thì mình cảm thấy cậu nên cùng đi với mọi người, nhậu nhẹt, không phải là sở trường của Hạ Sơn Chi cậu sao?"

"Mới vừa rồi người nào còn uy hϊếp muốn mình phải tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức của phụ nữ đấy?" Cô nhướng mày.

"Mình chỉ muốn là cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không cần trốn tránh."

Tống Thần nói với giọng thận trọng, nụ cười trên mặt cô liền tắt ngấm: "Mình hiểu rõ mà ."

Cô ấy đã từng thấy qua bộ dáng khó coi nhất của cô nhưng vẫn cùng cô đi qua đoạn đường chông gai đó. Lời của cô ấy không phải là thánh chỉ nhưng lại là liều thuốc tốt.

"Mình đang chờ điện thoại của lão Hoắc đây? Mới vừa rồi Vương Hiểu nhận, cũng không biết xảy ra chuyện gì?"

"Đừng vội, đừng vội, anh họ nhất định là bận rộn nghiệp vụ!"

"Khụ!"

Cô đang hớp một ngụm cà phê chợt phun ra tung tóe trên mặt bàn, vài giọt rơi rớt trên quần áo: "Để mình trở về nói với anh họ cậu một chút, đoán chừng tối mai lại có ai đó phải bận rộn rồi !"

"Không cần thiết đâu chị dâu, em không muốn thấy đàn ông tri thức cũng không cần đàn ông có quyền thế, không cần đàn ông có kinh tế, không cần trạch nam. . . . . ."

"Dừng lại!"

Cô cười đến sung sướиɠ, Tống Thần sợ nhất chiêu "xem mắt" của mẹ cô ấy, kể từ sinh nhật hai mươi lăm tuổi trở đi, cô nàng suốt ngày phải đi ăn cơm thân cận, ăn đến mức sắp sửa hộc máu mà chết rồi.

Đúng lúc điện thoại di động vang lên, nhìn lướt qua màn hình. Chị khinh, xem ra cũng rất biết nghe lời.

"Ai đấy?" Cô cố ý nghiêm túc nói.

"Chồng em!"

Trong lời nói của anh mang theo ý cười, giọng nói hùng hồn như đang ở bên tai, cô muốn cười nhưng lại cứng rắn nói: "Người ta vẫn còn là gái chưa chồng đấy? Tiên sinh, anh gọi nhầm rồi!"

"Bà xã à không nên tức giận, mới vừa cục trưởng tìm anh nói chuyện nên không cầm theo điện thoại di động."

Anh rất ít khi chủ động giải thích làm cô có muốn giận nữa cũng không được?

Tống Thần chọc vào người cô...cô không để ý đến cô ấy, thuận thế hạ giọng : "Mới vừa một chị gái hỏi em tìm ai? Lão đầu, anh nói em trả lời người ta thế nào?"

"Tìm chồng em!"

Khóe môi không nhịn được nhếch lên, nói vào điện thoại: "Lão Hoắc, thật đáng yêu, chúng ta thật là tâm ý tương thông mà."

"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem chồng em là ai!"

Thật ra lúc vừa thổ lộ cô đã nhỏ giọng nói, nhưng tay của Tống Thần lại cứ chọc cô...cô mặc kệ cô ấy, nói tiếp: "Về sau không cho chị gái, em gái tiếp xúc với đồ đạc tùy thân của anh, có biết không?"

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân !"

Nhận thấy anh tỏ thái độ tốt, cô gật đầu: "Tốt, trước mắt chỉ phạt anh quỳ gối thôi."

"Bà xã, đợi anh đi đón em, buổi tối đi ăn ngon một chút ."

" Ăn món ngon gì?"

" Hương cua cay đường Nam Kinh!"

"Tại sao lại là nhà hàng này?" Oán trách trong lòng, lại thốt ra miệng.

"Em không phải là thích nhất tôm cua của nhà hàng này sao? Ai từng nói hương vị ở đây vừa ngọt ngào lại giòn ngon?"

"Bên anh định như thế nào? Hỏi đồng nghiệp của anh một chút xem là thích ăn cái gì?"

"Bọn em cái gì cũng ăn được, chị dâu!"

Trả lời cô là các đồng nghiệp của anh, một đám người nhiệt tình vì nhân dân tận tụy.

Cũng không biết bọn họ có nghe được hay không, cô lại nói: "Nếu không chị dâu mang theo mấy cô em xinh đẹp đến cùng uống rượu?"

"Tốt quá, chị dâu chúng em yêu chị!"

"Ai dám yêu bà xã của anh đây, các cậu không cần thiết phải nịnh bợ như vậy!"

Lão Hoắc rống giận uy hϊếp rất tốt khiến cô cảm thấy vui vẻ: "Này, anh không phải vòng lại đây đón em đâu, em đi thắng đến đó, hơn mười phút nữa gặp lại."

Đội hình cảnh ở bờ sông bên kia, đường Nam Kinh thì thẳng hướng bờ sông đi lên, Thịnh Nguyên ở đầu bờ sông bên này. Xem ra cô còn là một bà vợ hiền hậu, biết đau lòng cho ông xã.

"Bà xã nhớ gọi thêm Thần Thần, Tiểu Vu nói muốn gặp cô ấy."

"Em sẽ cố gắng."

Hi vọng đến lúc đó ngồi ở phòng riêng biệt, nếu không lão Hoắc mà đυ.ng phải Quý Quân, đoán chừng cũng không vui vẻ gì. Trong lòng lo lắng không yên, Tống Thần lại chọc cô nhưng lần này lực hơi mạnh, cô ngẩng đầu nhìn sang, sững người lại đằng sau ghế của cô ấy đã có bóng dáng sừng sững của yêu nghiệt nào đó rồi?

Bốn phía yên tĩnh kì lạ, cô lúc này mới phát giác, mọi người đang phóng điện cao áp tập trung hết lên người mình. Mẹ ơi, cô trừng mắt với Tống Thần, sao cậu không nhắc mình!

Cô ấy liền trừng lại, mình TMD chọc cậu N lần.

Cô suy nghĩ, được rồi, mới vừa rồi cô ấy đúng là có nhắc nhở qua.

Cô quay sang điện thoại nhỏ giọng nói: "Em cúp máy trước, gặp lại sau."

Sau đó chậm rãi đứng lên, hướng mọi người ưu nhã cười cười: "Khiến mọi người chê cười rồi là người trong nhà thôi."

" Tổ trưởng Hạ, mọi người chờ cũng đã lâu, cùng đi thôi."

Điện thoại di động đang đặt trên môi bị anh ta lấy đi, năm ngón tay thon dài trắng nõn thu thập những vật bề bộn trên mặt bàn bỏ vào trong túi xách, điện thoại di động cho vào trong cái túi nhỏ đằng trước. Cô dùng sức, nhanh chóng đoạt lấy túi, cười khiêm tốn mà xa cách: "Làm phiền Trưởng phòng Quý, tôi tự mình cầm được."

Bốn phía có tiếng hít khí cùng thì thầm lại nghĩ đến động tác mới vừa rồi của Quý Quân đã rơi vào trong mắt của mọi người. Con mẹ nó anh muốn chơi trò mập mờ đúng không, bà đây cũng nhiều năm không chơi trò này rồi.

Cô nhìn mọi người xung quanh, mang theo nụ cười không kiêu ngạo không tự ti : " Quản lý Quý là bạn học cũ của tôi, trải qua rèn luyện của chủ nghĩa Tư Bản chắc cũng học được tính tình khách khí như vậy."

" Quốc gia độc ác cũng có cái hay để học tập , bạn học cũ, đã lâu không gặp."

Tống Thần nhìn Quý Quân rồi đưa tay ra, cười đến mười phần nịnh nọt nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

"Tống Thần, đã lâu không gặp." Quý Quân quay lại bắt tay cô ấy, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi cô, cô âm thầm thở ra.

"Buổi tối không thể đi cùng mọi người, người trong nhà đang giục rồi".

Rồi cô nhìn sang Tống Thần: "Thay mình mời rượu Quản lý Quý nhé, phải hoàn thành nhiệm vụ của đảng và tổ chức giao phó biết không?"

"Không phải cũng là Hương cua cay đường Nam Kinh sao? Thuận đường, anh đưa em đi."

Thì ra là cái gì anh ta cũng đều nghe được. Cha mẹ ơi! Sao điện thoại này lại có cách âm tồi như vậy, lần sau cô kiên quyết ủng hộ hàng nội, nhất định không mua hàng nhái nữa !

Anh kéo tay cô, không sợ ánh mắt mập mờ xen lẫn kinh ngạc của mọi người đang nhìn vào bọn họ, khi cô định thần lại thì đã đi tới cửa.

Cô rất muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài: mấy ngày không gặp, ăn nhiều thịt bò của nước Mỹ làm anh ta thật sự hóa thân thành sói rồi ? !

Cô rất muốn hất tay của anh ra mà châm chọc nói: Tiên sinh, chúng ta rất thân quen sao? Không quen đúng không, cho nên xin hãy tự trọng.

Sau đó nhìn các vị đồng nghiệp với vẻ vô tội mà cười hi hi ha ha: "Bạn học cũ tìm tôi để ôn chuyện thôi."

Nhưng vẫn là câu nói kia, anh ta là cấp trên, cô còn muốn làm việc ở Thịnh Nguyên thì không thể bôi bác mặt mũi của anh ta được. Ít nhất trước mặt các đồng nghiệp khác thì không thể làm vậy, trừ Tống Thần.