Rose cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng có vẻ cô đã lo quá rồi. Sau một ngày chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô ngủ say đến lúc Charles gọi cô thì cô mới mơ màng tỉnh lại.
“Rose, tỉnh tỉnh, ăn cái gì trước rồi ngủ tiếp” Tiếng của Charles vang bên tai cô, Rose mở to mắt, trong mắt có phần mê mang, giống như không biết mình ở đâu.
“Rose, sao vậy em? Còn khó chịu sao? Rose? Traveyan, mau đi gọi bác sĩ đến đây!” Charles nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Rose giống hôm qua thì bắt đầu lo lắng. Tối qua, khi hắn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Rose khiến hắn có chút vừa lòng, hắn không muốn
Rose xảy ra chuyện gì sau khi mối quan hệ của cả hai mới tốt hơn một chút. Rose làm hắn lo lắng vô cùng.
“Charles, không sao, lúc nãy em có chút choáng váng, bây giờ thì tốt hơn rồi” Nhớ tới mình là Rose, cô cản lại.
“Thưa ngài, có chuyện gì sao?” Traveyan tưởng có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy vào.
“Không sao thật chứ? Lúc nãy em không tốt một chút nào, Rose…”
“Không sao, thật đấy, em vừa nghe anh bảo ăn gì đó phải không? Nếu ăn một chút gì đó, có lẽ em sẽ tốt hơn thôi” Cô sợ hắn ra ngoài nên vội cầm tay hắn không buông, sau đó nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, em phải ăn một ít gì dó. Traveyan, mau đi chuẩn bị buổi sáng” Charles quay đầu phân phó Traveyan.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Rose ngồi dậy sờ ót, cô phát hiện cục u sau ót đã tốt hơn, không còn dau nữa. Vì không để Charles lo lắng về việc này, cô cười tươi, vui vẻ nói “Không đau, bớt sung rồi. Em đã nói là tốt rồi mà, ngủ một giấc là ổn thôi”
“Thật sao?” Charles không tin cục u lớn lại biến mất trong vòng một đêm, vội vàng kiểm tra lại, phát hiện cục u đã xẹp đi, vui vẻ sờ mái tóc cô, thuận tiện hôn lên trán cô một cái.
Nụ cười của Rose cứng lại, gò má đỏ bừng, trong đầu xuất hiện câu nói: Cô bị hôn, cô bị hôn, cô bị hôn…. Cô muốn nhảy dựng lên rồi hô to: To gan! Dám tùy tiện hôn bản cung, người đâu, mau kéo hắn ra ngoài xử trảm! Nhưng nghĩ đến cô là Rose, người trước mặt là chồng cô, mấy chuyện này là chuyện thường. Đừng nói cô là dạng người lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám hôn cô, phụ nữ còn không có chứ đừng bảo đến đàn ông. Nhưng hôm nay lại bị một người đàn ông quái dị hôn, oaoa..
Charles kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) phát hiện cô vợ nhỏ sắp cưới của anh đỏ mặt! Điều này làm anh vui vẻ vô cùng. Lúc trước, Rose thường xuyên làm vẻ mặt cao ngạo và cười khinh miệt với anh. Ngay cả lúc hai người thân thiết trên giường, Rose cũng chẳng có cảm xúc gì, còn khiến người khác có cảm giác như cô muốn làm nhanh để xong việc, mà hôm nay, mặt cô lại đỏ bừng vì một cái hôn?
Charles vui vẻ ôm Rose vào lòng, dán mặt mình lên má cô, nhỏ giọng kêu “Rose, Rose…”
Không chỉ khuôn mặt của Rose cứng đờ mà cả người cũng cứng luôn rồi. Nghe một người đàn ông gọi tên mình vui vẻ, cô thả lỏng người ra, dựa vào người Charles, khóe miệng nhếch lên. Dù sao có một người thích mình, mà người đó lại là chồng của mình, đó không phải là chuyện vui vẻ sao? Về phần Charles thích Rose nào thì cần gì phải quan tâm chứ? Cô là Rose. Còn linh hồn kia thì đã bay mất rồi, mà dù có quay lại cũng sẽ bị cô diệt trừ thôi. Cho nên, Charles, anh phải yêu thương, bảo vệ Rose cho tốt đấy!
“Thưa ngài, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi!” Traveyan đứng trước cửa nói.
Charles buông Rose ra, kéo tay cô rồi cười nói “Để Traveyan chuẩn bị quần áo cho em, anh ra ngoài đợi” Dứt lại, nhìn khuôn mặt không còn tái nhợt mà có chút hồng của cô một cái, sau đó hắn hôn cô một lần nữa mới chịu đi.
Rose thấy Charles đi ra khỏi phòng thì mới đưa tay sờ chỗ mình vừa bị hôn. Đợi Traveyan đi vào giúp cô mặc quần áo thì cô mới lạnh lùng xuống giường, không còn cái vẻ mệt mỏi ban nãy.
Traveyan đi đến mở cửa tủ quần áo, bên trong chất hơn nửa tủ váy khiến cô choáng váng. Trước kia cô chưa từng thấy nhiều váy như thế, mặc dù công chúa cao quý như cô không thiếu quần áo nhưng cô chưa từng thấy kiểu váy thế này lần nào cả. Các nước khác nhau, phong tục khác nhau, cô đã đến thì phải làm theo thôi. Chọn một bộ váy đơn giản nhưng không kém phần quý phái, mấy cái váy có phong cách ngây thơ kia không hợp với cô tí nào.
Traveyan đưa hộp trang sức đến, Rose chọn một thứ hợp với mình rồi mang lên. Mang xong, cô ngắm nhìn mình qua chiếc gương, gật đầu vừa lòng. So với gương đồng ở Thiên triều thì gương nơi này rất rõ ràng. Cô cảm thán một tiếng, nhìn khuôn mặt lúc này của mình. Khuôn mặt trong gương rất đẹp, đôi mắt to đưa tình làm cho khuôn mặt kiêu ngạo của cô thêm phần quyến rũ. Quần áo cắt may không làm mất sự đầy đặn của thân thể mà còn khiến nó trở nên yểu điệu, mê hoặc. Khụ khụ, nó rất hợp với Rose trước kia, nhưng với cô thì có phần mê người, cúi đầu nhìn, ừ, rất đầy đặn. Hình như đàn ông nào cũng thích phụ nữ như thế này thì phải, không phải Charles trước kia cũng thích Rose vì thế này sao? Có phải cô nên cảm thấy may mắn khi mình lọt vào thân thể này không??
— Tôi là đường phân cách đáng yêu —
Rose cố gắng nuốt café vào bụng. Sau đó, cô cắt một miếng trứng rồi ăn nhanh, ý đồ hòa tan cái mùi vị kì lạ này. Nhìn Charles đối diện đang tận hưởng tách café thơm ngon của mình, cô thấy dân tộc này rất đáng thương, café khó uống hơn thuốc bắc rất nhiều, sao bọn họ có thể uống thứ này hằng ngày vậy? Còn bộ dao nĩa này nữa, không phải thích khách hay dùng những thứ này làm ám khí sao? “Sao thé? Không hợp khẩu vị của em à?” Charles thấy Rose vậy thì hỏi. “Vâng, hôm nay em không muốn uống café” Rose ăn ngay nói thật, cô không muốn uống thứ đắng ngắt này một lần nào nữa.
“Vậy em đừng uống, nếm thứ món canh này đi, cũng ngon lắm đấy!” Tuy hắn có chút khó hiểu vì Rose rất thích café lại không muốn uống nó hôm nay. Bởi vì Rose luôn cho rằng, café là thứ đánh giá thân phận cao quý của mình. Nhưng Charles không để ý đến thân phận gì đó, chỉ cần yêu cầu không quá phận thì chỉ cần Rose muốn, hắn đều đồng ý.
“Lát nữa có hoạt động giải trí trên tàu, em muốn đi chứ? Nếu em không muốn, tôi sẽ về phòng với em” Charles dịu dàng nói.
Rose nghe Charles hỏi vậy, có chút chần chờ, nhớ đến lần này người tổ chức tàu Titanic muốn mở một buổi lễ long trọng để chúc mừng. Hành khách trên tàu đều chuẩn bị các tiết mục khác nhau, ví dụ như hành khách khoang hạng nhất đề cử hát hợp xướng thánh kinh, à, mà thượng đế là ai thế? Trong đầu xuất hiện một số từ ngữ về thượng đế, sau đó xuất hiện một loạt lịch sử thần thoại, cô nhìn một chút đã thấy choáng đầu.
“Rose? Rose? Hôm nay em đừng đi nữa, ở phòng nghỉ một chút đi” Charles thấy mặt Rose bắt đầu hoảng hốt (thật ra là cô ấy đang suy nghĩ chuyện trên trời), lo lắng nói.
“Vâng? Cũng tốt, em không tham gia hoạt động sáng nay đâu, anh đi đi, em không sao” Rose đồng ý với ý kiến của Charles, cô không có tín ngưỡng gì với thượng đế nào đó. Nhưng cô từng đi qua âm phủ, lại không biết về thượng đế đó, không nên tham gia hoạt động này thì hơn.
“Không sao, từ nhỏ tôi đã hát thứ này rồi, cũng khá thân với mọi người trong đoàn, hoạt đông này chỉ để xã giao thôi. Tôi đi nhìn thư hôm nay một chút rồi sẽ về với em” Tình cảm của hai người đang tăng cao, nếu không có chuyện quan trọng gì thì Charles không muốn phí bất kì giây nào cả.
Ăn bữa sáng xong, Charles đi nhìn bản vẽ của con tàu, Rose cũng về phòng.
Bà Ruth, mẹ cô đẩy cửa làm cô dừng chân lại nhìn. Quay đầu thì thấy khuôn mặt tức giận của bà. Rose biết, bà đã biết chuyện hôm qua.
“Đi vào phòng với mẹ!” Bà Ruth kéo tay Rose vào phòng, sau đó tức giận đóng mạnh cửa lại.
“Đừng gặp lại cái thằng đó nữa, hiểu chưa? Rose, mẹ không muốn con đi gặp cậu ta lần nào nữa!” Hình như bà Ruth rất giận, bà không hiểu tên kia có gì tốt mà Rose lại vì hắn mà chọc giận Charles? Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, Charles sẽ rất giận. Chúa à, bà thật sự không muốn nghĩ đến cảnh tượng lúc đó…
Rose há miệng thở dốc, không biết nên nói thế nào, cô không biết nói chuyện với mẹ thân thể này thế nào. Mẫu hậu cô qua đời sau khi sinh cô ra, cô lại không có kinh nghiệm ở chung với bà nên không biết phải đối mặt cơn giận của bà Ruth thế nào.
“Mẹ, đừng giận nữa…” Rose không muốn mẹ giận, dù bà không phải mẹ ruột của cô, cho dù hôm qua bà không đến thăm cô, nhưng chỉ cần bà không quá phậ, cô luôn muốn bà vui vẻ, coi như bù lại chỗ thiếu của kiếp trước.
“Không giận? Không giận? Con làm vậy thì mẹ không giận thế nào? Lúc con làm chuyện đó có từng nghĩ đến mẹ chưa? Con có biết tình cảnh của chúng ta thế nào không? Chúng ta là người mang nợ trong người…”
“Con biết chuyện này, ngày nào mẹ cũng nói về điều đó” Rose hiểu mẹ đang nói gì, đầu cô hiện lên những hình ảnh trước kia.
“Con biết sao? Con biết mà làm thế ư? Con có biết nếu Charles không cần con nữa thì mẹ con mình không có một đồng cắc nào không? Con có biết đến lúc đó mẹ con chúng ta có thể phải đi làm công cho người khác không? Mẹ đã già rồi, con muốn mẹ làm việc sao? Con nhẫn tâm vậy sao?” Bà Ruth khóc lớn khi nghĩ đến kết cục về già của mình. Bà là một người phụ nữ, là một người phụ nữ góa chồng, không lẽ bây giờ bà phải đánh mất cái thể diện còn lại của mình nữa à?
“Mẹ, con sẽ không đi gặp anh ta nữa. Mẹ đừng buồn nữa được không?” Mặc kệ Rose trước kia nghĩ thế nào, Rose cảm thấy bà mẹ này dù ở trường hợp nào cũng suy nghĩ cho con gái của mình. Charles là một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, lại là một thương nhân giàu có. Sau này bà không cần tái giá, cũng không cần phải lo nghĩ gì nhiều cho con gái lẫn mình. Cô muốn làm một người con gái có hiếu với bà.