Hòn đảo nhỏ nằm ở ngoài biển thành phố S không hẳn là một hòn đảo, mà phải nói là một hòn đá ngầm khổng lồ nổi trên biển thì chuẩn xác hơn, bởi lẽ nó chẳng chiếm cứ bao nhiêu diện tích cho cam. Không những vậy, phần ngoài rìa của hòn đảo thường chìm trong nước biển mỗi khi thủy triều lên khiến khoảng không gian chừa cho người đứng còn lại chừng nửa sân bóng đá.
Trong khoảnh khắc cảnh vật thay đổi, trước mắt Miêu Gia không còn là hòn đảo trong tưởng tượng nữa. Hắn và ba sứ giả địa ngục đã dịch chuyển tức thời tới một nơi nào đó trong chiến trường.
Cát vàng đầy trời, thây chất thành đống, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh sau khi sát phạt. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mặt trời vẫn còn sáng trưng. “Chuyện gì vậy? Đừng nói là chúng ta đã trở về thời cổ đại đấy nhé?” Nhìn những cái xác mặc giáp và cầm đao kiếm trên tay, Miêu Gia nửa đùa nửa thật hỏi Woody. “Ê hê hê... Đây là trò xiếc nhạt nhẽo của đám đại thiên sứ ấy mà. Nguyên lý của thứ này chẳng khác gì quỷ cảnh ở chỗ ngươi nhưng khả năng điều khiển cảnh vật của chúng mạnh hơn hồn ma rất nhiều.” Vincent nhìn về một nơi cách đó không xa rồi nói: "Những thi thể này không phải là thật. Song, có vẻ như một trận chiến thật sự sắp sửa bắt đầu." Ba người còn lại cũng nhìn theo ánh mắt hắn. Thì ra tại đó có rất nhiều bóng người đang đứng giương cung bạt kiếm với nhau. Vì bão cát đầy trời mà họ không nhận ra sự tồn tại của bọn người Miêu Gia.
Ngay khi cả bọn chuẩn bị tiếp cận nhóm người thì có ba gã đàn ông chậm rãi xuất hiện trước mắt. Một gã trong số đó hơn năm mươi tuổi, hai gã còn lại chừng ba mươi. Cả ba vẫn mặc quần áo như hôm ở giáo đường, trong mắt không có thần thái, biểu lộ lạnh lùng chẳng khác nào người máy. Quả nhiên đây là ba cái xác không hề có hồn phách. "Ê hê hê... Quả nhiên vật chứa này chỉ có thể miễn cưỡng cho các ngươi nhập vào, nói không chừng chúng sẽ nổ tung khi chiến đấu ấy chứ." Trong lúc đó, người đàn ông đứng giữa mở miệng nói: "Ta là Đại thiên sứ Rafael, đây là Brian và Robert. Hỡi ma quỷ, các ngươi đã hiểu rõ năng lực và lập trường của bọn ta. Nếu bây giờ các ngươi rời khỏi đây thì còn có thể giữ được linh hồn mình." "Ha ha, đây là câu nói buồn cười nhất mà ta nghe được trong mấy năm nay." Hình như Vincent đang nói thật. Nụ cười của hắn trông tự nhiên vô cùng.
Woody nói với Miêu Gia: "Ngươi qua bên kia đi, những chuyện còn lại để cho bọn ta xử lý." Miêu Gia không nói nhiều mà dùng ngay Minh Động để tới bên nhóm người.
Rafael không ngờ rằng người thường lại có thể đạt tới tốc độ như vậy. Tuy nhiên, vì tốc độ đó vẫn còn kém hơn mình nên hắn vẫn thừa sức di chuyển đến trước mặt và đánh gục Miêu Gia.
Nhưng người bị chặn lại là Rafael...
Suy nghĩ của Rafael vừa xoay chuyển thì một bàn tay đặt lên vai hắn. Kế đó, hắn cảm nhận được một thứ cảm giác mà đã lâu chưa gặp qua...
Đó là cảm giác sợ hãi!
Bất cứ kẻ nào lần đầu tiên gặp qua Simon đều có cảm giác hắn ngạo mạn vô cùng, lúc nào cũng ở tít trên cao và không đặt ai vào trong mắt. Hắn giống như người thuật lại lời tuyên án của Thần Chết, rằng ngươi sắp tới số rồi.
Bấy giờ, Rafael cảm nhận được điều đó.
Âm thanh lạnh lùng của Simon vang lên bên tai Rafael: "Đồ cá tạp, ngươi cho rằng mình nói chuyện với ai đó?" Rafael vận thánh lực để hất tung bàn tay đặt trên vai, nhưng vô dụng.
Nụ cười của Vincent lạnh dần: "Một lũ ôn con không cách nào tự định đoạt số phận mà còn ngây thơ đe dọa người khác. Chẳng lẽ đây chính là biểu cảm cuối cùng của các ngươi trước khi xong đời sao?” Lòng bàn tay của Brian và Robert lập lòe ánh sáng vàng. Hai người cùng lúc xuất hiện hai bên Simon rồi dồn hết toàn bộ thánh lực vào một đòn. ...
Miêu Gia nhanh chóng xen lẫn vào trong đám người. Trận chiến đã nổ ra nên hắn không tài nào ngăn cản được nữa. May mà linh thức của những người này không hơn kém nhau bao nhiêu, thương vong tạm thời chưa có. "Rốt cuộc là ai? Linh thức của những người biên giới này không cao. Ai mới là người phải chết?" Miêu Gia chăm chú nhìn mọi người tranh đấu nhưng tất nhiên "người đó" ra sức che giấu thực lực, trong cuộc chiến hỗn loạn lại càng khó có thể nhận ra.
Không lâu sau, có vài người chú ý tới sự tồn tại của Miêu Gia.
Số người quen biết Miêu Gia không hề ít. Nếu nói Miêu Gia đến đây vì Hào Long Đảm thì chắc chắn là một trong những chướng ngại khó nhằn nhất. Loại người này cần phải được dọn dẹp sớm.
Thoáng chốc có bốn gã vây Miêu Gia lại.
Miêu Gia cũng nhận ra chúng. Nếu chỉ nói mấy gã này là loại người “hơi bại hoại” trong số những người sở hữu năng lực linh hồn thì vẫn chưa đủ. Ở biên giới, ‘Tiền gia tứ huynh đệ’ nổi tiếng hám lợi và không từ một thủ đoạn nào. Ngay cả ở nhân gian, chúng cũng làm ra vô số việc thương thiên hại lí. Lục Tranh từng đích thân đuổi bắt nhưng bọn chúng bỏ trốn tới Âm Dương giới nên thoát được.
"Là ‘Tiền gia tứ huynh đệ’ phải không, ta đây ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Miêu Gia cười trêu tức.
Tiền lão đại cười lạnh nói: "Danh xưng của anh em bọn ta đâu phải sấm rền bên tai như Miêu Gia của thành phố S." Miêu Gia hừ lạnh một tiếng: "Trước khi các ngươi ra tay, ta có thể hỏi tại sao mọi người lại đánh nhau hay không?" Tiền lão đại đáp: "Còn phải hỏi nữa sao? Ba vị cao nhân kia đã yêu cầu bọn ta tự phân rõ cao thấp. Ai là người duy nhất còn sót lại thì sẽ nhận được Hào Long Đảm." "Ồ, ngươi tin vào lời nói của ba gã cao thủ đó à?" "Ngươi muốn nói chúng lập kế để bọn ta tàn sát lẫn nhau chứ gì? Ha ha ha! Miêu Gia là cái thứ chó má gì chứ? Đến đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết! Lấy thực lực của ba người nọ, nếu muốn gϊếŧ người thì tự mình ra tay cho xong. Mắc mớ gì phải dùng tới mưu mô? Còn nữa, chúng cũng không nói đánh tới mức người chết ta sống, chỉ cần phân rõ cao thấp mà thôi." Miêu Gia thở dài rồi nhìn Tiền lão đại bằng ánh mắt thương hại: "Đồ ngu, đến bây giờ mà các ngươi vẫn chưa nhận ra ảo cảnh trước mắt không phải là quỷ cảnh bình thường. Kể từ khi bước chân vào đây, ta đã cảm nhận được du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc đang dấy lên, lòng thương cảm mất đi. Giả dụ như bây giờ ta ra tay thì nhịn không được mà gϊếŧ chết đối thủ." Tiền gia huynh đệ đều biến sắc nhưng Tiền lão đại vẫn không hề dịu giọng: "Hừ, toàn nói chuyện giật gân! Bộ tưởng anh em bọn ta dễ dọa vậy sao? Gì mà ảo cảnh với không phải ảo cảnh? Bọn này có muốn chừa người sống đâu mà ngươi cứ nói lảm nhảm làm chi!" Miêu Gia ngẩng đầu nhìn cát vàng bay đầy trời. "Không phải vậy đâu." "Ngươi định lảm nhảm gì nữa đây?" "Ta hết lý do để không gϊếŧ các ngươi rồi." Lời còn chưa dứt, đầu lâu của Tiền lão đại xuất hiện trên tay Miêu Gia.
Ba gã còn lại chưa kịp thấy Miêu Gia ra tay thì thân thể của Tiền lão đại đã không còn nguyên vẹn. Lại chờ thêm vài giây, máu trên cổ cái xác mới tuôn ra xối xả rồi ngã quỵ xuống đất. "Ngươi... Ngươi..." Tiền gia huynh đệ hoảng sợ lui về phía sau.
Miêu Gia vứt cái đầu lâu trong tay rồi chuyển sang nhìn ngắm tay phải. Vừa rồi, hắn chỉ định cứa dao qua cổ Tiền lão đại mà thôi: “Cơ chế kiểm soát bản năng gϊếŧ chóc của thần kinh gần như bị mù, ngay cả cảm xúc và đạo đức cũng trở nên mơ hồ. Giờ mình phải nhanh chóng tìm ra ‘người đó’. Cho dù linh thức của hắn mạnh hơn mình thì cũng chẳng nhịn được bao lâu, đến lúc ấy sẽ không khống chế được thương vong của người săn quỷ nữa...” Thấy Miêu Gia đang suy nghĩ, Tiền gia huynh đệ trao đổi ánh mắt rồi thi nhau chạy trốn về ba hướng.
Một giây sau, không còn người nào sống để chạy tiếp mà thay vào đó là ba cái xác không đầu. Những cái đầu lâu ấy vẫn nằm cạnh cái đầu của Tiền lão đại, chỉ có mấy cái xác là chạy thêm một đoạn rồi ngã sấp xuống.
Miêu Gia vẫn đứng yên tại chỗ và cúi đầu như có điều đáng suy ngẫm: “Gần đây mình cố gắng học tập Độn Giáp Thiên Thư nên khi mất khống chế thì thành ra thế này. Cảm giác đọng lại sau cùng là hình như mình đã lợi hại quá mức rồi...” Đáp án của vấn đề này tạm thời chưa nghĩ ra, Miêu Gia cũng không thèm suy nghĩ thêm nữa.
Miêu Gia ngẩng đầu tìm kiếm. Thế là hắn tìm thấy hai nguồn linh thức quen thuộc trong cuộc hỗn chiến, đó là Hạ Văn Thành và Lưu Hàng.
Hai người này vừa khai chiến. Cả hai là người săn quỷ và đều quen biết mình, Miêu Gia tự nhiên muốn tới ngăn cản. Hắn bèn dùng Liên Tỏa Minh Động để đến bên cạnh họ trong chớp mắt.
Nhưng cảnh tượng trước mắt nằm ngoài dự đoán của Miêu Gia.
Hạ Văn Thành đã thua. Hai cán thương đều bị bẻ gãy. Cả cơ thể hắn bị Lưu Hàng ghì chặt xuống đất. Chỉ là hắn vẫn đang giãy giụa cố sống cố chết, xem chừng muốn tiếp tục liều mạng với Lưu Hàng.
Lưu Hàng nhìn thấy Miêu Gia thì vui mừng quá đỗi: "A! Miêu Gia! Mau tới cản hắn lại giùm ta. Cái thằng ôn này đã thua mà còn muốn liều mạng. Ta không thể trói hắn lại bằng đạo pháp nên bèn dùng sức người để giữ lại." Miêu Gia vung tay lên rồi niệm vài câu.
Ánh sáng hồng lóe lên, Hạ Văn Thành không còn giãy dụa nữa.
Xong chuyện, Miêu Gia nhìn Lưu Hàng bằng ánh mắt quái lạ: "Vì sao ngươi không gϊếŧ hắn?" Lưu Hàng vẫn không hiểu: "Con mẹ nó! Ngươi bị cái giống gì vậy? Tại sao ta phải gϊếŧ hắn?" Lần này, đến lượt Miêu Gia cảm thấy ngạc nhiên: "Cớ gì mà ngươi lại không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh?"