Miêu Gia tìm bác sĩ chữa trị cho Vương Hủ và ra lệnh phải chuẩn bị một cuộc hẹn chụp CT não, sau đó lại bắt một gã có chức có quyền trong khoa thần kinh tới hội chẩn...
Hai ngày sau, bệnh án của Vương Hủ xuất hiện ở mọi bệnh viện khiến toàn bộ giới y học nổi cơn sóng lớn, chỉ thiếu mỗi ký giả đến phỏng vấn mà thôi. Nguyên nhân là vì hắn đã được đưa vào lịch sử y học với tư cách —— người trẻ tuổi nhất trong lịch sử bị chứng “Senile dementia”. (Chứng lẩm cẩm lúc về già) Hơn nữa, Vương Hủ còn là hàng độc địa. Hắn bỏ qua thời kỳ dễ quên, dễ lẫn lộn và bước thẳng vào giai đoạn ngớ ngẩn. Trong ngày chẩn đoán, từ viện trưởng cho đến tay bảo vệ gác cổng bệnh viện đều tới ngắm hắn một lần cho biết. Những tay bác sĩ thực tập có lòng cầu tri thức thì càng không nên nhắc đến. Nếu như có thể thì bọn này rất mong được chụp chung một tấm ảnh lưu niệm với Vương Hủ...
Mặc dù Miêu Gia cho rằng Vương Hủ đang giả điên giả khùng nhưng sự thực đã ở ngay trước mặt. Căn cứ theo kết quả kiểm tra, não của Vương Hủ bị co rút, tế bào thần kinh kết thành sợi và quấn lại với nhau. Càng đáng sợ là tế bào thần kinh của Vương Hủ đã tiêu biến đến một trình độ kinh khủng hơn nhiều so với chứng Senile dementia.
Vì vậy, Vương Hủ trở thành một người mắc chứng Senile dementia điển hình đến mức không thể điển hình hơn. Chướng ngại ý thức đã không còn nên các mặt ký ức, tư duy, phân tích, phán đoán, phân biệt không gian, cảm xúc đều trở nên rối loạn.
Tề Băng xin nghỉ phép dài hạn cho Vương Hủ. Trong khi ba mỹ nữ có tình cảm qua lại với hắn thì mỗi ngày đều thi nhau đến săn sóc. Không thể không nói gã điên này đang điên trong sung sướиɠ.
Với tư cách y thuật cao nhất trong giới săn quỷ, linh thức mạnh nhất trong các bác sĩ (đều là tự xưng), Miêu Gia chẩn đoán rằng linh hồn của Vương Hủ không tài nào dung hòa với ký ức bị mất và sức mạnh hùng hậu ập đến. Điều đó dẫn đến tổn thương nặng đối với não và linh thức.
Tôn Tiểu Tranh rất áy náy. Trong khoảnh khắc Vương Hủ tỉnh táo, nàng vẫn đang chất vấn hắn.
Yến Ly vô cùng đau lòng. Việc Vương Hủ kia biến mất là do một tay nàng gây nên.
Thượng Linh Tuyết khóc ròng. Khi ở bên Vương Hủ, nàng không chỉ rơi lệ một lần. Nàng tự nhận tất cả sai lầm về mình và chợt nhận ra rằng bản thân không hề kiên cường như trong tưởng tượng.
Nhưng Vương Hủ thì lại cười. Hắn cười trong phần lớn khoảng thời gian này và ngày nào cũng vui tươi như một đứa trẻ con. Ngoại trừ lúc quỳ xuống nói "Thưa huấn luyện viên, ta muốn chơi bóng rổ", hắn gần như không hề biết phiền não là gì.
Trong khi đó, Miêu Gia đã có dịp nói một câu mà trước nay hắn rất muốn nói với Vương Hủ: “Rốt cuộc thì ngươi đã điên rồi." ...
Trong lúc bệnh của Vương Hủ gây chấn động giới y học thì một tin tức kinh người khác như quả bom hạng nặng rơi xuống giới săn quỷ. Mấy ngày tới, tiền bối nắm giữ Hào Long Đảm sẽ xuất hiện ở một hòn đảo không xa thành phố S để giao vật này cho người trúng tuyển.
Điều đó khiến mọi người tề tụ ở thành phố S đều xoa tay kích động. Nếu có thể khiến Hào Long Đảm dung hợp với vũ khí linh hồn thì thực lực sẽ có bước nhảy vọt về chất.
Gần đây có quá nhiều chuyện khiến Miêu Gia đau đầu. Nào là Vương Hủ bị điên có chữa được trong kiếp này hay không, nào là mình không thể không đi xem cuộc chiến trên đảo. Chẳng may có bất trắc gì ảnh hưởng đến đại kế của mấy gã sứ giả địa ngục thì sẽ khó ngăn cản việc nhân gian trở thành chiến trường khi sự cân đối của vũ trụ bị sụp đổ.
Chớp mắt đã tới buổi tối hôm đó, Woody đột ngột xuất hiện ngày vào lúc Miêu Gia đang định xuất phát.
Miêu Gia cảm thấy hơi lạ: "Gì vậy? Ngươi tự khơi mào cuộc chiến mà không đi xem thử à?" Lần này, Woody không cười quái dị như mọi khi: "Ngươi nói gì cơ? Tối nay có đánh nhau à?" "Chẳng lẽ ngươi không biết họ sắp đánh trên hòn đảo cách đây không xa." Woody đẩy cặp kính lên: "Hừ, thì ra do ba gã kia thừa dịp không có mặt ta mà ra tay." Miêu Gia thấy Woody không biết cuộc chiến tối nay nên vội nói: "Thế thì người tung tin là ai?" Woody cho rằng bây giờ không phải lúc giải thích nên bước tới nắm lấy bả vai của Miêu Gia: "Đi theo ta!" Miêu Gia chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt biến hóa, thoáng cái đã tới bờ biển.
Biển lớn trước mắt như một con thú khổng lồ co mình chờ đợi thời cơ. Trong đêm tối, cảnh tượng này không khỏi khiến người ta bất giác run rẩy.
Woody nhìn mặt biển rồi nói: “Thì ra đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi.” Miêu Gia hiểu ý hắn: "Lẽ ra khả năng dịch chuyển tức thời của ngươi đã đưa chúng ta lên đảo phải không?" Woody trả lời: "Đúng vậy, bọn họ đã dùng một ít thủ đoạn để đề phòng tình huống như vậy xảy ra. Ta tới được đây coi như đã là cực hạn rồi." Miêu Gia hỏi: "Hay là ta kiếm chiếc thuyền đi qua đó." Woody lắc đầu: "E rằng thời gian không cho phép. Mấy gã ở Thiên Đường vì không thể nào dự đoán chủ nhân kế tiếp của Hào Long Đảm nên định gϊếŧ sạch những người tham gia nhằm đạt được mục đích. Nếu ta tới muộn thì sẽ phiền phức to." Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, nhấn phím nhanh số 8 để gọi.
Bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời: "Alo? Vincent phải không? Ở đây có vài chuyện... Đúng vậy, là ba tên đó... Ngươi đang ở cùng Simon à? Được rồi, mau tới đây đi." Miêu Gia nói: "Nhiệm vụ lần này không phải chỉ có mỗi ngươi thôi sao?" Woody gọi điện thoại xong thì thở ra một hơi. Nụ cười quái dị như chiêu bài của hắn lại xuất hiện: "Ê hê hê, ta nhận ra Thiên Đường tham gia vào vụ này nên đã dùng nghi thức để liên lạc với Vincent và Simon ở địa ngục. Giờ thì cả hai đều đã tới thành phố S. " “Ta cũng đã nghe nhắc đến hai cái tên Simon và Sid quá một lần. Chẳng lẽ vẫn còn quái vật cùng cấp bậc với ngươi và Vincent sao?” "Ê hê hê, ngươi đang nói đùa gì vậy... Simon là "Địa Ngục Đệ Nhất" đấy. Ngoại trừ Satan, hắn là ma quỷ mạnh mẽ nhất." "Ồ, gã này còn mạnh hơn ngươi nữa à." “Hê hê... Thật ra mạnh hay không chỉ là lời nói tương đối. Nếu ta sử dụng tuyệt chiêu cấm thì vẫn có thể thắng hắn. Khổ nỗi trong lần dùng trước, ta đã tiêu diệt mười một trong mười hai đại thiên sứ của Thiên Đường, gây nên hậu quả ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân đối. Vì vụ đó mà ta bị trừng phạt tàn khốc và suýt chút nữa tới luôn Minh Hải để báo danh.” "Nói tóm lại, chỉ cần ba người các ngươi qua đó thì mấy gã của Thiên Đường không còn là vấn đề chứ gì?" "Đương nhiên rồi." Trả lời Miêu Gia không phải là Woody, mà là Vincent. Hắn và người đàn ông tóc màu tro đã tới bên cạnh Miêu Gia không biết từ lúc nào. "Loại kết giới này đã chặn ngươi sao? Xem ra ta phải kiểm tra thực lực của ngươi một lần nữa." Giọng nói của Simon lạnh đến thấu xương. "Ê hê hê... Vậy thì phiền ngươi ra tay rồi." Trong tay Simon xuất hiện một thanh kiếm. Kiếm này vừa nhìn qua thì vô cùng bình thường, chẳng khác gì so với vũ khí của lâu la trong điện ảnh.
Nhưng nói tới uy lực của binh khí thì trước hết phải xem là ai đang dùng...
Simon vừa đối mặt với biển rộng thì vung kiếm chém xuống. Trong khoảnh khắc này, Miêu Gia cảm thấy một thứ năng lượng từ lúc sinh tới nay chưa bao giờ được thấy. Nó không phải là linh lực mà gần tiếp cận khí phách. Khi sức mạnh bá đạo này được chém ra, trên trời xuất hiện một tấm màn trong suốt có màu vàng kim. Vách màn này bao phủ khắp trên mặt biển và toàn bộ chu vi rộng lớn của hòn đảo trước mắt.
Kết giới nhìn qua thì mạnh nhưng khi chạm vào năng lượng của chiêu kiếm thì không chịu nổi một giây. Từ một vệt nứt xuất hiện, toàn bộ kết giới nhanh chóng tan ra thành nhiều mảnh.
Woody lại nắm lấy vai Miêu Gia: "Chuẩn bị qua đó thôi, nhớ là phải cố gắng sao cho người săn quỷ không chết nhiều. Trong cuộc chiến này, một người biên giới rất mạnh sẽ đến tham dự. Ai gϊếŧ được hắn thì mới là chủ nhân của Hào Long Đảm. Bọn ta không thể ra tay nên ai chính tay gϊếŧ thì là của người đó.
Cuối cùng, ta phải nhắc nhở ngươi thêm một câu: Tuyệt đối không được nói người giành được Hào Long Đảm phải nhận sứ mạng của Địa Ngục!”