Cùng với tiếng đếm ngược cuối cùng, động cơ vốn đã nóng máy của hai chiếc xe mặc sức gầm rú.
Chiếc GT-R màu đỏ sậm và RX-7 màu trắng phóng tới cùng một lúc.
"Xuất phát rồi, GT-R khởi đầu quá khủng khϊếp! RX-7 của Tống Văn cũng nhanh, hai chiếc xe đang chạy song song!" Nhân viên đếm giờ dưới chân núi gào vào bộ đàm.
Trên đỉnh núi, Tiểu Tây lầm bầm trong miệng: "Chắc hẳn GT-R sẽ dẫn trước. Với mã lực mạnh mẽ, nó vẫn có ưu thế hơn khi leo núi. Tống Văn, nếu là ngươi thì cần phải có cách, với lại bên cạnh ngươi còn có người đó..."
"Lão đệ, xe của ngươi thật chẳng ra gì, đối phương sắp vào cua trước rồi." Tiểu Tây nằm mơ cũng không ngờ Miêu Gia đang tạt nước lạnh vào Tống Văn.
Tống Văn chỉ biết câm lặng. RX-7 của hắn gắn động cơ Rotary, có tỉ trọng trước sau hoàn mĩ và tính năng chuyển hướng siêu cao, không ngờ bị Miêu Gia khái quát bằng ba chữ "chẳng ra gì". Rốt cuộc vị này có hiểu biết về xe đua hay không đây?
"GT-R của Thành Lương Đống có ưu thế khi khởi đầu, tốc độ tối đa và khả năng gia tốc trên đường thẳng của hắn cũng trội hơn xe ta. Chi bằng cứ để hắn chạy trước, thắng bại nằm ở sau khúc cua."
"Ầy, chạy sau thì không hay rồi, lúc qua mặt là lúc dễ xảy ra sự cố nhất..."
Hiển nhiên Miêu Gia vẫn kiên trì với học thuyết siêu năng lực.
Trước khi Tống Văn vào khúc cua thứ nhất, khoảng cách bị kéo ra nửa đầu xe. Chính vì vậy, hắn đã trở thành kẻ bám đuổi.
Sau khi qua mấy khúc cua, Miêu Gia lại bắt đầu phát biểu ý kiến một cách vô trách nhiệm: "Giờ tới đường rẽ rồi, ngươi chuẩn bị qua mặt đi."
"Hừm, vừa bắt đầu thì lẽ ra phải thăm dò thực lực đối phương trước, sau đó rút ngắn khoảng cách, cuối cùng tìm địa điểm xuống tay..."
"Để cái hạng đó chạy trước mặt khiến ta cảm thấy khó chịu. Chẳng phải hắn yếu hơn Tiểu Tây à, chạy GT-R thì có khác gì đâu?"
"Thành Lương Đống có thực lực, không hề tệ như ngươi nói."
"Nhưng hắn là một thằng ngốc..."
"Phải."
Là một người biết lễ nghĩa, Tống Văn không muốn dây dưa lâu ở vấn đề này, bởi vì bản thân thực sự khó vượt qua chiếc GT-R trong phút chốc. Hắn chỉ có thể chọn cách im lặng, tiếp tục chịu đựng sự quấy nhiễu của Miêu Gia.
"Đây là khúc cua hình cung thứ hai, hai chiếc xe tới rồi! GT-R chạy trước, qua rồi! Quá nhanh! Cú bẻ cua này lạ thật! A! RX-7 tới rồi, drift vào cua, tuyệt vời! Đây là cú drift của Tống Văn! Quá lợi hại!"
Trong xe, Tống Văn cau mày: "Không đúng, cách qua cua vừa rồi không giống Thành Lương Đống trước kia."
Miêu Gia chán nản nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa kính: "Đó là cách chạy bám đất đi kèm với drift. Tuy xe hơi lệch với tuyến đường tốt nhất nhưng có thể giữ vững tất cả vị trí để qua mặt. Tốc độ qua cua của hắn cũng không chậm, quan trọng nhất là tiết kiệm lốp xe. Có thể nói đây là cách chạy cao minh và cần nhiều kỹ xảo của dân đua xe chuyên nghiệp."
Tống Văn đột ngột hiểu ra: "Chính là nó! Không ngờ mấy năm không gặp mà Thành Lương Đống đã nắm được cách chạy này!"
"Thật nhàm chán! Trên đường núi không chỉ có kĩ thuật mới giành được thắng lợi đâu. Khả năng drift của ngươi cũng không tệ. Những tay đua nắm giữ cách chạy xe bằng hai bánh FR như thế hẳn phải vững tin rằng drift mới là tốt nhất, đẹp nhất và nhanh nhất. Phải vậy không?"
Tống Văn cười: "Đúng vậy!"
Chính cảm giác máu nóng sôi trào mới là niềm vui của những chặng đua đường núi!
Tống Văn giẫm chân ga, RX-7 vọt lên.
"Ta bỗng cảm thấy hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ta!"
Miêu Gia ngáp một cái: "Thằng ngốc đó không phải là đối thủ của ngươi."
Thành Lương Đống thỉnh thoảng nhìn vào ánh đèn của chiếc RX-7 trong kính chiếu hậu. Thứ đó giống một cặp mắt trong đêm tối, luôn nhìn chằm chằm vào hắn trong một thời gian dài, bất kể tăng tốc kiểu gì vẫn không thể cắt đuôi.
Cảnh thất bại mấy năm trước lại hiện lên trong đầu, hắn từng cho rằng với kỹ thuật và chiếc xe hiện tại có thể dễ dàng kéo giãn khoảng cách hoặc bỏ xa đối phương. Nào ngờ kết quả lại ra thế này.
"Ha ha ha! Có cần ta giúp ngươi không?" Người đàn ông ngồi bên cạnh mở miệng nói.
"Alistair! Đây là kỹ thuật mà ta đã dùng ba năm tuổi thọ để đổi lấy sao? Cớ gì Tống Văn vẫn đuổi theo sau lưng!"
Alistair nói năng đầy vẻ khinh thường: "Biết bao loại người từng giao dịch ác ma với ta nhưng ngươi là người đầu tiên lên tiếng bất mãn. Quả thật ta đã cho ngươi tài đua xe, song đối phương lợi hại ngang ngửa. Ngươi có được tài hoa vẫn không đủ để vượt qua hắn, chỉ thế thôi."
"Nhảm nhí! Vậy ta giao dịch với ngươi còn ý nghĩa gì chứ?"
Alistair quay đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ có màu đen như thể tròng trắng không còn tồn tại.
"Ngươi muốn thắng à? Đơn giản lắm, dù sao ta đã giúp ngươi nhiều nên có thể giúp ngươi thêm một lần nữa. Chỉ cần ngươi rút ngắn một năm tuổi thọ, ta sẽ giúp ngươi thắng. Ngươi cứ việc suy nghĩ đi, có điều... đích đến không còn xa, hắn mà qua mặt..."
"Sao ngươi không đưa ra yêu cầu cho bốn trận trước? Đến bây giờ mới đưa ra yêu cầu này! Chẳng lẽ có điều kiện nào đã bị ngươi giấu đi!”
"Ha ha! Yên tâm đi, quy tắc đầu tiên của giao dịch ác ma là không lừa gạt nhau, tất cả những gì liên quan tới giao dịch đều phải nói thật, bằng không giao dịch sẽ không có hiệu lực."
"Vậy..." Thành Lương Đống do dự: "Chờ thêm đã! Ta muốn thử bằng sức mạnh của mình!"
Alistair thấy dụ dỗ không hiệu quả, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đây là khúc cua thằn lằn, đã nghe thấy tiếng máy của hai chiếc xe. Tới rồi, vẫn là GT-R dẫn đầu! Chà, RX-7 bám theo rất sát! Hay thật, dùng drift bám chặt chiếc xe phía trước, tốc độ lúc qua cua vượt qua tám mươi cây số, trước giờ ta chưa từng thấy cảnh này!"
Đoàn người trên đỉnh núi hoan hô từng đợt. Át chủ bài Tống Văn của Red Moon quả nhiên danh bất hư truyền, xem ra chuyện qua mặt không phải là không thể xảy ra.
"Đây là khúc cua kép hình chữ U, bọn họ đã tới!"
Nhân viên cầm bộ đàm rống to. Chỗ này tụ tập rất nhiều người xem, bởi lẽ khúc cua hình chữ U là nơi dễ qua mặt nhất.
Bấy giờ, Thành Lương Đống như mới được vớt từ dưới nước lên, khắp người ướt đẫm mồ hôi. Áp lực dành cho hắn quá lớn! Ngay cả chiếc xe thể thao lý tưởng nhất trong lòng và kỹ thuật đổi được từ chỗ ác ma vẫn không thể thoát khỏi Tống Văn, điều này hoàn toàn đánh nát lòng tin từ trước tới nay của hắn."
"Bọn họ sắp tấn công rồi kìa." Alistair nhàn nhã nói.
Thành Lương Đống không còn sức nói chuyện, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào khúc cua trước mặt. Hắn không cần nhìn kính chiếu hậu cũng thừa biết đối phương bám sát sau lưng, chuẩn bị tung đòn trí mạng vào bất cứ lúc nào.
GT-R rất mạnh mẽ trong việc xử lý khúc cua kép hình chữ U, bởi vì gia tốc liên tục trong thời gian ngắn là sở trường của nó. Tuy nhiên, chiếc RX-7 của Tống Văn không kém bao nhiêu nên lúc này phải dùng kĩ thuật và chiến thuật để quyết định thắng bại.
"GT-R vào cua rồi! RX-7 bám theo! Muốn qua mặt à? Luồng ngoài! RX-7 bắt đầu tiến công từ luồng ngoài!"
"Hừ! Mơ đi!" Thành Lương Đống thấy chiếc RX-7 xuất hiện phía sau bên phải, lập tức dùng một động tác vẫy đuôi xe đơn giản để chặn đầu xe của đối phương.
"A! Thằng ngốc này bị lừa rồi, đổi cách chạy giữa đường kiểu này thì khi ra khỏi khúc cua sẽ tạo ra khe hở!" Miêu Gia bình luận với vẻ lạnh nhạt.
Mặc dù Tống Văn hơi giật mình vì chiến thuật bị nhìn thấu nhưng vẫn điều chỉnh hướng đi nhằm trượt vào luồng trong!
Thành Lương Đống thấy đường chạy của RX-7 đột nhiên thay đổi, hình như đã hiểu ra. Song bất kể hắn dùng tay lái hay hay chân ga thì trong khoảnh khắc ra khỏi khúc cua chiếc xe cũng chẳng thể trở lại luồng trong! Chỉ với khoảng cách nửa thân xe, RX-7 đã xen vào thành công!
"Phải bình tĩnh giữ ưu thế này, khúc cua tới liên quan đến việc luồng trong và luồng ngoài thay đổi nên vẫn có thể dẫn trước!" Thành Lương Đống cố gắng tự thuyết phục bản thân.
Ở bên cạnh, Alistair cười lạnh rồi ngắt lời: "Đích đến không còn xa, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Thành Lương Đống gần tới ranh giới sụp đổ, miệng quát lớn với người đàn ông bên cạnh.
Tuy điều này khiến Alistair hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn đành phải tiếp tục ẩn nhẫn vì mục đích cuối cùng.
Tống Văn mỉm cười đầy tự tin. Khi giành được khoảng cách nửa thân xe, hắn tin chắc rằng khúc cua tiếp theo có thể giải quyết vấn đề.
Trong khúc cua này, GT-R vẫn chiếm luồng trong, nhưng thế công của RX-7 lại từ luồng ngoài ập tới, chính vì có vị trí cách nửa thân xe, GT-R không thể dùng động tác vẫy đuôi để ngăn chặn.
"Đây là khúc cua kép hình chữ U thứ hai! RX-7 đuổi kịp rồi! Drift từ luồng ngoài! Cực nhanh! GT-R ở luồng trong bị chặn! Hai xe song song!"
"Không thể! Không thể nào! Ta ở luồng trong, làm sao hắn có thể qua cua tốc độ cao ở luồng ngoài? Chuyện này không thể xảy ra được!
Đương nhiên chuyện này không phải là không thể xảy ra. Có thể dễ dàng giải thích là chênh lệch về kĩ thuật!
Ở khúc cua tiếp theo, RX-7 chiếm cứ luồng trong. Hai xe đã chạy song song nên cuối cùng GT-R bị qua mặt.
Đích đến gần trong gang tấc, trận chiến phục thù của Thành Lương Đống đã đặt dấu chấm hết với thất bại tại khúc cua này.
Trên đỉnh núi.
Đoàn người sôi trào. Họ quăng bộ đàm lên trời, quăng lon nước ngọt trong tay, quăng cả bạn bè bên cạnh. Tất cả quy củ và lý trí đều không còn quan trọng nữa. Bao nhiêu người đàn ông trào nước mắt, ngửa mặt lên trời hú dài. Đây chính là tuổi trẻ!