Beauty & The Beast

Chương 2

Edit:

Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

P/s:

Không có ảnh thú vật (mà có cũng không chèn vào đâu:v) nên nhai tạm ảnh người x người nhé =))))))

TruyenHD

Cuối cùng Belle cũng không nhịn được bật khóc. Bị quái thú cướp đi lần đầu tiên, cơ thể sa đoạ đến mức này đã đủ khiến người ta tuyệt vọng, thế mà bây giờ còn khư khư kéo dài tư thế ái ân với quái thú, cô đã hoàn toàn mất đi tư cách làm người rồi đúng không?

“Ôm chặt ta.”

Leonard cúi đầu xuống, cọ cọ cái mũi ươn ướt vào tai cô an ủi, Belle ngoan ngoãn nắm lấy bờm nó, hai chân run rẩy kẹp lấy hông nó. Sau khi biết chắc cô đã bám chặt, Leonrad nhảy lên trên bàn, động tác mạnh tác động đến chỗ hai người đang kết hợp, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ nộn huyệt mỏng manh của Belle phun ra dịch nhầy.

“… A a…”

Cô không kìm được vừa khóc vừa hét lên, bây giờ thân dưới của cô dính chặt lấy sư tử, mật huyệt khăng khít gắn bó với cự vật tà ác của nó, tử ©υиɠ mυ'ŧ chặt lấy cự vật, thỉnh thoảng gai thịt còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng hoa huy*t

Mỗi bước của Leonard đến khiến cơ thể của cả hai dao động, cơ thể nóng bỏng và bộ lông mềm mại như chiếc bàn chải không ngừng ve vuốt làn da nhạy cảm của cô, dù cự căn bị siết chặt không thể rút ra được nhưng gai thịt nhỏ trên đó lại không ngừng xoay tròn cọ sát, khiến cô gần như phát điên.

Còn Leonard ngẩng đầu bước đi dứt khoát, hưởng thụ sự co rút của mỹ vật dưới thân, cảm nhận được sự khuây khoả căng chặt tê dại lan thẳng lêи đỉиɦ đầu, trong lúc nó bước lên cầu thang, tiếng khóc của Belle càng lúc càng kiều mị.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng như vậy là quá sức chịu đựng với một người vừa phá thân như cô, vài lần lỏng tay suýt rơi từ trên người Leonard xuống, trong khoảnh khắc nguy hiểm, Leonard kịp thời hạ thấp mình, để cô hoàn toàn nằm dưới thân nó, chờ cô hoàn hồn mới lại đứng lên đi tiếp.

Belle không biết mình cao trào bao nhiêu lần, trong lúc hoảng hốt được Leonard đưa vào trong một gian phòng xa hoa, trong phòng kê một cái giường king size, bốn cột giường hoa lệ rủ xuống tấm màn mỏng và dây buộc tuyệt đẹp.

Lúc nó nhảy lên giường, cuối cùng Belle cũng không chịu nổi sự tra tấn như vậy, nới cặp chân đang vòng lên hông nó. Cơ thể trắng như tuyết của cô đè lên tấm ga lụa mềm mại màu lam đậm, hai mắt trống rỗng, đàn khẩu [1] khẽ nhếch, hông nhấc lên cao vì mật huyệt tham lam vẫn mυ'ŧ chặt lấy cự vật của quái thú như ban đầu.

[1] Đàn khẩu (檀口): ý chỉ đôi môi hồng xinh đẹp, thường để hình dung vẻ đẹp của bờ môi phái nữ.

Cuối cùng Leonard cũng không nhịn được, chờ bàn tay nhỏ nhắn của Belle nắm được cột giường lập tức điên cuồng đưa đẩy hông. Cơ thể mảnh khảnh của Belle bị cự căn đâm rút trước trước sau sau, ngất đi vô số lần lại bị đâm cho tỉnh lại, miệng vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“… A a… Không không… Chết mất…”

“Sao lại không được? Sợ làm vào tử ©υиɠ rồi chết sao?”

“Bị… Làm đến chết mất…”

“Giao cấu với dã thú đến chết thích lắm sao?”

“A a… Thích… Bị làm đến chết… A a a a a a…”

Nhận được vô số lần cao trào và khoái cam đáng xấu hổ dưới thân quái thú, cuối cùng chút tỉnh táo cuối cùng của Belle cũng sụp đổ, khiến cô hoàn toàn lịm đi, nhưng cơ thể vẫn không ngừng siết lại, mυ'ŧ chặt lấy cự căn đáng sợ trong cơ thể mình.

Leonard còn chưa thoả mãn, lại điên cuồng đi vào thêm trăm hồi nữa mới phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nó. Lúc này bụng Belle nhận hai lần bắn tinh rõ ràng đã căng phồng lên, Leonard vung mạnh chân lên, đập cho cô tỉnh lại, ép cô nhìn vào nơi hai người đang giao hợp nói.

“Cô đã bị dã thú làm hỏng, không thể quay về được nữa, hiểu chưa?”

“Phạch” một tiếng, nó rút cự vật trong cơ thể ra, chân sư tử đè lên bụng cô, ép một lượng lớn thứ dịch tà ác trong cơ thể chảy ra.

Belle ngẩn ngơ nhìn thứ dịch trắng không ngừng chảy ra từ thân dưới mình, nhìn sư căn dính đầy da^ʍ thuỷ trong suốt của mình, ngửi được mùi hương dâʍ ɭσạи trong không khí, dường như có nơi nào đó trong tâm trí sụp đổ.

Sau đêm đó, cô cảm thấy bản thân không bao giờ có thể trở thành một cô gái bình thường nữa, không còn độc thân, cơ thể cô đã bị lấp đầy bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dã thú, bị dã thú đi vào đến tận tử ©υиɠ, trở thành một con thú mẹ dâʍ đãиɠ.

Belle từng được mọi người công nhận là thiếu nữ xinh đẹp nhất trong thành, mọi người đều khen cô thuần khiết lương thiện, dù rất nhiều chàng trai để mắt đến cô, dùng hết cách lấy lòng cô, nhưng cô lại rất ít tiếp xúc với phái nam, trái lại, cô rất thích chơi đùa với các loài động vật nhỏ, thường chăm sóc chúng, cho chúng nó ăn.

Cô thích đọc sách, thích thơ ca, thích hoa, thích những thứ đẹp đẽ, còn cô cũng đẹp như một bài thơ, một bài hát, một đoá hoa vậy. Nhưng giờ đây, cô lại mắc kẹt trong toà lâu đài này, đạt đến cao trào dưới thân một con sư tử, không ngừng hét lên dâʍ đãиɠ.

“Ha a… Tuyệt quá… Thích quá… Leonard… Nhanh, nhanh lên… Gϊếŧ chết ta đi… A a a a a a!”

Lúc này dù cô mặc quần áo đẹp đẽ nhưng vẫn nhấc mông lên thật cao, nằm trên ghế dài dang rộng hai chân, làn váy lụa bị kéo lên rất cao, lộ ra mật huyệt không chút che lấp dưới cơ thể, nhận lấy sự tấn công mãnh liệt của sư tử.

Trong tiểu huyệt liên tục trào ra dịch nhầy, thấm ướt tấm vải nhung phía dưới, đôi mắt vốn trong suốt của Belle cũng nhuốm đầy kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.

Từ khi đến toà lâu đài này, Belle mhe thành công cụ tiết dục của con quái thú. Cô biết thứ bị vấy bẩn không chỉ có cơ thể mà còn cả tâm trí cô. Cô không từ chối được cảm giác cao trào Leonard mang lại, càng vào đầu đêm, khi cự căn của quái thú kẹt trong cơ thể đem lại cảm giác cực khoái từ sâu trong cơ thể cô.

Nghĩ đến việc mình phun ra vô số dâʍ ɖị©ɧ dưới thân quái thú, rêи ɾỉ xin hắn đừng dừng lại, cảm giác giao cấu đầy cấm kị và sự tham lam vô liêm sỉ ấy càng làm cô điên cuồng hơn.

Mỗi lần thô căn vừa to vừa dài kết hợp với tiểu huyệt đều chạm đến từng điểm nhạy cảm bên trong cơ thể cô, mang đến cảm giác cao trào muốn tránh cũng không được. Mật huyệt hoàn toàn bị cự căn khai phá, dù không dùng phép thuật chữa trị cũng có thể tham lam cắn nuốt cự căn dễ dàng, khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dã thú trút đầy trong cơ thể, hoa tâm dâʍ ɭσạи càng không ngừng siết chặt lại.

Mới ba tháng ngắn ngủi, cô từ một cô gái trong sáng không hiểu sự đời đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, khi nằm dưới thân quái thú thì hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ dâʍ đãиɠ.

Leonard cũng không hề kìm nén thú dục trần trụi của mình, nhưng về mặt vật chất cũng không bạc đãi Belle. Trong toà thành không một bóng người lại luôn có đồ ăn thức uống sẵn sàng, từng chỗ từng góc luôn được quét dọn sạch sẽ tinh tươm.

Mỗi bộ quần áo Belle mặc đều lộng lẫy quý giá, hơn nữa cực kì vừa với dáng người cô, cứ như là may ra để dành cho cô.

Leonard biết Belle thích đọc sách nên cho phép cô tự do ra vào trong thư viện chứa các loại sách phong phúc biết cô thích hoa hồng, lập tức để vườn hoa tràn ngập bóng hồng, biết cô thích trái cây rau quả, trong nhà ấm của lâu đài lập tức trồng vô số loại trái cây rau quả mà cô thích.

Nhưng nhu cầu sinh lí của quái thú cũng cực kì mãnh liệt, chỉ cần nó muốn, ở bất kì đâu nó cũng chiếm giữ cô không chút quan tâm, cô từng bị nó đè xuống trên bàn nhỏ trong thư viện, trên nền gạch lạnh lẽo của vườn hoa cũng từng đọng lại vũng mật nước của Belle.

Một hôm trong nhà ấm, khi Belle cắn một miếng vào quả táo, cô bị Leonard đè xuống, đè xuống như một con sư tử đực đè sư tử cái.

Táo được mệnh danh là trái cấm, sau khi Adam và Eva ăn thì biết được thứ gọi là xấu hổ. Belle nhìn quả táo lăn trên đất, cảm nhận được từng đợt đưa đẩy của Leonard, thầm cảm thấy nhất định mình không thể đến được thiên đường, vì dù cô có ăn táo vẫn không đánh thức được cảm giác xấu hổ trong lòng.

Dưới sự dạy dỗ không ngừng của quái thú, khi Belle giao hợp với nó, tuy thâm tâm hơi kháng cự, nhưng cơ thể luôn không tự chủ được mà dang rộng hai chân, đong đưa eo, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ cầu xin cảm giác cực khoái không dứt, đánh mất lí trí. Thậm chí có lúc điên cuồng, cô còn muốn nó chọc thủng tử ©υиɠ mình, xé rách tử ©υиɠ thành hai nữa, vĩnh viễn trở thành công cụ tiết dục, sa đoạ dưới thân quái thú.

Tuy Leonard là thú vật nhưng lại rất thông minh, nó có thể bàn luận về sách với cô, bàn về thơ ca, nó có thể gầm lên tiết dục trên người cô, cũng có thể ngâm thơ tình bên cạnh cô. Nó thường phe phẩy đuôi, mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn cô, ghé vào nằm bên cạnh cô, muốn cô đọc sách cho nó nghe; cũng thường điên cuồng đưa đẩy cự căn, trong đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ thô bạo, áp trên người cô, khiến cô hét lên đầy dâʍ ɖu͙©.

Có lần hai tay cô bị xước vì muốn hái một đoá hoa hồng rất đẹp, Leonard nói với cô, chỉ cần cô thích, ngày nào trong bình hoa cũng sẽ có một bó hoa hồng đẫm sương mai dành tặng cho cô.

Belle lắc đầu, nói rằng cô chỉ cần một bông hoa là được. Từ đó về sau, Leonard đều nhân lúc cô còn đang ngủ, nhẹ bước không một tiếng động, ngậm một đoá hoa hồng đặt bên gối cô… Sau đó khẽ liếʍ toàn thân cô, hoặc đâm sâu cự căn vào trong cô, ép cô tỉnh lại.

Thể xác và tinh thần của Belle chìm sâu vào trạng thái mê loạn, mê mẩn du͙© vọиɠ điên cuồng của quái thú, mê mẩn trái tim con người bên trong nó, không chỉ thể xác bên ngoài bị chìm trong đó, ngay cả trái tim cũng vậy.

Belle chưa từng gặp ai có thể xâm phạm cô như vậy, nói chuyện với cô như vậy, càng không ngờ được trên thế giới lại có một con quái thú thô bạo mà dịu dàng như vậy, rốt cuộc nó là người hay là thú? Cả thể xác và trái tim đều chìm trong bản thân nó, kết quả sẽ là gì đây.

Có đôi khi trong cơn mê loạn, cô cần xin nó cho cô được thăm người thân, lúc này nó sẽ trở nên tàn bạo, điên cuồng giao cấu với cô, trước khi cô ngất đi sẽ nói: “Cô đã thành con thú mẹ dâʍ ɭσạи rồi, còn muốn quay về nhân gian sao?”

Khi đó Belle rơi vào tuyệt vọng lạnh lẽo, rơi nước mắt đi vào trong mơ. Cô rất nhớ cha, nhớ chị, muốn biết họ sống có tốt không, lâu đài của Leonard thì xa hoa, dù có cho cô cuộc sống sung túc hơn, lại có rất nhiều niềm vui nhưng vẫn không phải nhà cô.

Dưới sự nhớ mong mãnh liệt, cuối cùng Belle sinh bệnh, Leonard bất đắc dĩ đành nói với cô, chỉ cần ngày nào cô cũng rót một bát sữa cho nó, nó sẽ đồng ý cho chị hai của cô đến lâu đài thăm cô.

Vậy nên Belle xốc lại tinh thần, ngày ngày rót sữa cho Leonard uống, chờ chị đến.

Nhưng cô không ngờ được, khi chị hai dịu dàng xinh đẹp đến, mái tóc dài đẹp lộng lẫy đã cắt đi, còn mang theo một lọ độc dược.