Beauty & The Beast

Chương 3

Edit: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

TruyenHD

Khi chị hai đến, Leonard không xuất hiện, dường như nó không thích nhìn thấy người khác. Chị hỏi cô sống có tốt không, Belle khóc nói cô sống rất ổn, hai người ôm nhau khóc rất lâu, chị mới lau nước mắt kể cho cô chuyện trong nhà.

Cha quá nhớ Belle, nhớ đến sinh bệnh, chuyện Belle bỏ nhà hi sinh bản thân để quái thú ăn thịt đã truyền khắp trong thành, bạn trai của chị không chịu nổi áp lực dư luận nên đã bỏ cô.

Tuy biết Belle còn sống, bệnh tình của cha đã chuyển biến tốt hơn, nhưng chị lại hạ quyết tâm, dùng mái tóc dài đẹp đẽ của mình để trao đổi với một vị pháp sư bóng tối bí ẩn ở gần đó, đổi lấy một cơ hội để Belle về nhà.

“Chỉ cần trộn thứ thuộc độc này vào trong đồ ăn, con quái vật kia nhất định sẽ chết.”

Belle nghe xong thì hoảng sợ nói: “Chị, nó đối xử rất tốt với em. Chị nhìn đi, ngày nào em cũng mặc những bộ xiêm y lộng lẫy nhất, ăn những món ngon nhất, nó còn cho em đọc sách, hái hoa hồng cho em… Thật sự em không thiệt thòi chút nào.”

“Em không muốn về nhà sao?”

Chị lạnh lùng nói: “Dù sao với em, nơi này cũng chỉ là một cái l*иg xa hoa, em không muốn có được tự do, thoát khỏi đây sao? Hơn nữa nó là thú vật, ai biết được lúc nào nó sẽ ăn thịt em?”

Belle không biết nên làm sao mới phải, run rẩy nhận lấy lọ thuốc độc, chị dịu dàng ôm cô nói: “Chị biết dù em có chịu thiệt thòi cũng sẽ không nói ra, là con quái vật kia… ép em đúng không? Chị là chị em, sao lại không nhìn ra em đã không còn là một cô gái thuần khiết chứ.”

Nói đến đây chị lại bật khóc: “Sao chị nỡ để em bị quái vật xâm phạm, thậm chí sinh con đẻ cái cho nó chứ, vậy em vĩnh viễn sẽ không về nhà được, thậm chí còn không thể coi là con người nữa! Belle, nghe lời chị, tìm cơ hội cho nó uống hết lọ thuốc độc này, chị có thể đưa em về nhà, cha còn đang chờ em ở nhà đấy.”

Nói xong những lời này, đến ở lại một đêm chị cũng không đồng ý, lập tức rời khỏi toà lâu đài. Belle đương nhiên không biết, khi chị rời khỏi toà lâu đài, vị pháp sư cho chị thuốc độc đã đưa chị đi, kéo chị vào trong vực sâu.

Belle ngồi một mình trong toà lâu đài cầm lọ thuốc độc, không biết nên làm gì mới phải, rơi vào đường cùng, đành tìm một chỗ khuất giấu lọ thuốc đi.

Đêm khuya, Leonard im lặng nhảy lên giường cô, thả hoa hồng trong miệng lên gối cô, dùng đầu lưỡi kéo kéo áo ngủ của cô ra, bắt đầu như có như không liếʍ cô.

Liếʍ ngực cô, liếʍ môi cô, liếʍ lưng cô, liếʍ từng tấc da thịt của cô.

Mấy tháng qua, bộ ngực vốn bé bỏng của Belle, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng của sắc dục, dần trở nên tròn đầy, đỉnh đậu đỏ màu hồng nhạt lúc nào cũng trong trạng thái bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, luôn căng cứng, đỏ ửng lên. Càng không cần nói đến nộn huyệt hồng nhạt đã hoàn toàn bị khai phá, chỉ cần chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ là lập tức chảy mật nước, khép mở ướŧ áŧ cầu xin được xâm phạm.

Belle bị Leonard liếʍ cho tỉnh dậy, con sư tử khổng lồ linh hoạt nhảy xuống giường, quỳ rạp trên đất, vô tội giương to đôi mắt nhìn cô, cái đuôi mềm như nhung phe phẩy như muốn lấy lòng cô, cái bờm trắng như tuyết trở nên cực kỳ động lòng người dưới ánh trăng.

Belle ngồi dậy, mặc kệ cái áo ngủ bị kéo ra trượt xuống khỏi vai cô, lộ ra cơ thể nữ tính thơm ngát. Dưới ánh trăng, cô đỏ mặt nhìn nó, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

“Sữa của ta, hôm nay cô chưa rót cho ta.”

Hiếm khi Leonard lại nói như làm nũng như thế, Belle đột nhiên nhớ đến lọ thuốc độc chị đưa cho cô, không kìm được khẽ run lên, sau đó nhanh chóng hoàn hồn nói: “Ngươi chờ một chút, ta rót cho ngươi ngay.”

“Không cần.”

Con sư tử đột nhiên lăn lộn trên đất, lộ ra cái bụng mềm mại và thô căn dưới thân, nói: “Ta muốn cô ngồi lên người ta, liếʍ ta.”

Tư thế không chút phòng bị như vậy của quái thú cực kỳ đáng yêu, bàn chân lông xù đặt bên cạnh khiến người ta rất muốn vuốt ve, nhưng hung khí đáng sợ ở phía dưới lại bộc lộ hoàn toàn vẻ đáng sợ tàn bạo của nó.

Belle hơi khựng lại một chút, xuống giường ngồi lên bụng sư tử, cúi gập hông, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra, cầm lấy cự căn khó mà nắm hết được kia, thè cái lưỡi phấn hồng ra liếʍ từ đỉnh cự căn, sau đó từng chút từng chút nhấm nháp xuống phía dưới.

Sư tử gầm nhẹ, vươn cái lưỡi dài liếʍ lên cánh hoa của Belle, bàn chân có đệm thịt cũng cụp móng vuốt lại, như có như không đánh lên mông Belle, khiến tiểu huyệt hơi tê dại, làm Belle không kìm được lòng hiếu kỳ, cái miệng nhỏ ngậm trọn lấy cự căn của nó, đó cũng là lúc lưỡi của quái thú xâm nhập sâu vào trong nộn huyệt.

“A!”

Belle chỉ thấy giữa hai chân bủn rủn, dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu huyệt phun ra, cái miệng nhỏ của cô ngậm chặt lại; Leonard bị cô mυ'ŧ chặt không nhịn được, phun ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính hết lên mặt cô.

Belle hơi tủi thân quay đầu nhìn quái thú, cuối cùng nó không chịu nổi vẻ quyến rũ của cô, chân trước duỗi ra ôm nó nằm trên người hắn, chân sau giữ cái đùi thon của cô lại, cong hông lên, dùng tư thế khó mà mô tả trực tiếp cắm cự căn vào thẳng trong nộn huyệt của Belle.

“… A a a… A… Ư… Leonard…”

Tư thế này không cắm vào sâu, nhưng lại cọ xát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi mềm mại của Belle, từng chút từng chút từng chút từng chút một đâm mạnh dần vào nếp gấp trong vách tường thịt, đi sâu vào nơi bí mật vốn không muốn mở rộng kia.

côn th*t nóng cháy như nổi lên đốm lửa, gai thịt chạm vào những nơi nhạy cảm nhất, toàn thân Belle co rút lại, ham muốn sự xâm phâm sâu hơn.

“A… Ư ư… Tuyệt quá… Sâu nữa đi…”

“Tiểu da^ʍ thú… Cắm sâu vậy còn chưa thoả mãn sao?”

“Ư… A a… Sâu chút nữa, muốn bị xuyên qua… A…”

Sư tử vĩ đại ôm lấy cô nằm trên mặt đất, đẩy cự căn lên, xâm phạm người phụ nữ không mảnh vải che thân đang dang rộng hai chân, phơi bày nơi bí mật nhất ra ngoài, tham lam phun ra nuốt vào cự căn của quái thú. côn th*t dính đầy dâʍ ɖị©ɧ động tình của cô, da^ʍ thuỷ trong suốt phản chiếu ánh sáng, lớp vải phía dưới cũng dính chút mật dịch chảy ra, thoạt nhìn cực kì da^ʍ mĩ.

Leonard cọ xat tiểu huyệt của Belle đến mức như sắp chảy máu đến nơi, còn Belle cũng cao trào mấy lần, sau khi hoàn toàn mất thần trí, sư tử mới đột ngột quay người, đè Belle ở dưới thân, điên cuồng rút ra cắm vào.

“A… Ha a, a… Thích quá… Bị đâm xuyên qua… A a a!”

“Thích… A a a… Ha a… Thích lắm… A a a… Mau làm chết ta đi, nhanh… A…”

Belle cao giọng kêu lên đầy dâʍ đãиɠ, cô hoàn toàn bị quái thú đè trên mặt đất, bụng và mặt gần như dán lên đất, hai cánh hoa lại bị giãn ra hết mức.

Nhiệt độ trên cơ thể khổng lồ và bộ lông của quái thú điên cuồng cọ lên tấm lưng mẫn cảm của cô. Miệng mật huyệt vì tư thế này mà bị kéo giãn thành hình tròn hình dẹp, lại không ngừng phun ra nuốt vào cự căn nóng cháy có gai thịt, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa kính run rẩy không thôi.

“Mυ'ŧ chặt lắm… Thích giao cấu với dã thú lắm sao?”

“Thích… A ư… Rất thích…”

“Trừ dã thú ra, không còn ai có thể thoả mãn cái lỗ dâʍ đãиɠ của ngươi nữa!”

“… A… Ha hô… Phải… Chỉ có dã thú… Mới có thể… A a… Thoả mãn ta…”

Kɧoáı ©ảʍ liên tục không dứt cứ ùa đến, quái thú làm cho người đẹp dục tiên dục tử, dâʍ ɖị©ɧ phun ra không ngừng. Da thịt toàn thân Belle ửng hồng, tóc tai tán loạn, hai mắt dại ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên thở dốc, tiểu huyệt cũng ra sức xoắn chặt lấy cự căn, hận không thể nuốt chửng cái hung khí kia vào cơ thể mình.

Lúc này quái thú mới rút côn th*t tà ác ra, dịch nhầy lập tức chảy ra, nó quay Belle lại đối diện với nó, cũng đứng lên bằng bốn chân, cơ thể cao lớn trùm lên cơ thể Belle, dùng cự căn ma sát giữa khe ngực cô.

“Đi vào… A a… Mau cho ta…”

Không thoả mãn với việc cự căn chỉ di chuyển trên người mình, Belle không ngừng vặn vẹo cơ thể quyến rũ, mong Leonard lại cắm vào trong cô. Leaonard lạnh lùng đứng trên người cô, mặc cho cô giãy dụa: “Muốn thì tự dâng bản thân lên.”

Cô không kiềm chế được cảm giác trống rỗng trong tiểu huyệt, cuối cùng cũng nhấc hông lên, vươn tay nắm lấy cự căn, đưa nó vào cửa mật huyệt của mình. Miệng huyệt ướt đẫm hoàn toàn nhanh chóng bao trọn lấy cự căn, cô rêи ɾỉ một tiếng, chống tay xuống đứng dậy, vòng chân quấn quanh hông của quái thú, làm cho mật huyệt siết chặt lấy cự căn.

Quái thú không kìm lòng nổi khi cô dâʍ đãиɠ như vậy, lập tức điên cuồng đâm vào trong hoa tâm cô.

Belle gần như sắp điên rồi, cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như vậy, dưới thân Leonard, tách bản thân ra, hai chân kịch liệt đung đưa vì bị nó làʍ t̠ìиɦ, chấp nhận thú dục điên cuồng của nó, càng cảm nhận được sự sa đoạ của bản thân.

Cô vô cùng dâʍ đãиɠ, là một con thú mẹ không ngừng động dục. Chỉ cần Leonard ở gần, lập tức cơ thể sẽ chuẩn bị sẵn sàng đón nhận nó, mong muốn bị nó đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, hoàn toàn chìm trong thú dục.

Cô nhớ đến lọ thuốc độc chị mình đưa. Có lẽ chị nói đúng, nếu cô trộn độc vào trong sữa của Leonard, nói không chừng vẫn còn một tia hi vọng về nhà, bằng không cứ tiếp tục thế này, nhất định cô sẽ chìm sâu trong này, muốn được giao phối với cầm thú, muốn bản thân vĩnh viễn nằm dưới thân nó, mặc nó xuyên xỏ, bị làm cho đến khi hoàn toàn mất nhân tính.

Vài ngày sau đó, Leonard không hề nhắc đến chuyện rót sữa, Belle hơi bất an, cũng không dám chủ động rót sữa cho nó, nhưng cô cảm nhận đc Leonard có chút lo lắng, vì tuỳ nó vẫn hái hoa hồng cho cô, nhưng nó lại ko chịu đọc sách, bàn luận thơ ca với cô.

Sau đó vài hôm, nó bắt đầu điên cuồng không ngừng làm chuyện đó với cô, trừ lúc ăn lúc ngủ, không… Dù cô đang ngủ cũng sẽ bị nó làm cho tỉnh thì thôi.

Quái thú đè cô dưới thân, hoặc cho cô dang rộng chân nằm trên bàn, dùng sư căn to lớn đáng sợ đâm xuyên qua cô, bắn vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ cô, trong cơn nhục cảm ép cô đồng ý sinh thú con.

Quái thú phát cuồng thậm chí còn nhiều lần lật đổ hoa tâm, cự căn đâm sâu vào trong nộn huyệt, khiến cô mở rộng hai chân suốt cả ngày, thân dưới ân ái với quái thú, cuối cùng cũng khiến cô không rời được cơ thể và thú dục của quái thú.

Trong nếp sống điên cuồng như vậy, gần như ngày nào Belle cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đa số thời gian cự căn của quái thú đều ngụ trong cơ thể cô, bụng cô luôn tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nó, mãi đến khi tắm mới có thể chảy ra, rồi lại bị quái thú đổ đầy lại.

Hai chân bị “làm” đến mức mềm nhũn, gần như không thể đi lại bình thường, mật huyệt vốn khít chặt cũng có lúc không thể khép vào nổi, hoa hạch lúc nào cũng căng cứng, bị tinh hoàn của sư tử va chạm, bị lông của nó quét lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác cuồng loạn khuây khoả trong cơ thể cô.

Trong cơn kɧoáı ©ảʍ đầy nɧu͙© ɖu͙© liên miên không dứt, Belle không thể nghĩ được bất cứ thứ gì, cô không còn muốn đọc sách, không muốn ngâm xướng thơ ca, chỉ ra sức rêи ɾỉ đầy dâʍ ɭσạи, hét lên muốn dã thú đâm chết cô, xé rách cơ thể cô. Hai mắt dại ra hoàn toàn, thứ duy nhất có thể thấy rõ chính là đoá hoa hồng chưa từng héo tàn bên gối.

Có một ngày, cuối cùng Leonard cũng không xâm phạm cô nữa, chỉ bình thản nói với cô, hai ngày sau có một người bạn của nó đến thăm lâu đài, nó không thể tự mình tiếp đón, Belle thân là nữ chủ nhân của lâu đài nhất định phải tiếp đãi hắn chu đáo.

Nói xong, Leonard lập tức biến mất ngoài lâu đài, Belle không cách nào tìm được nó, cô cố gắng lấy lại chút lí trí đang chìm trong thú dục, trong lòng thầm bất an nhưng cũng không biết làm gì.