Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 102

Lúc Giang Song Lý

đi

du học nước ngoài, Minh Nguyệt được Minh Đại Xuyên

một

mình nuôi dạy chăm sóc.

Minh Đại Xuyên cũng từng được học ở nước ngoài, lại đam mê tiểu thuyết võ hiệp, có thể vẽ ra những bản thiết kế đẹp tuyệt vời, tự quản lý công ty của mình, nhưng về vấn đề nuôi con

thì

hắn

lại

khôngrành lắm, mọi thứ đều mới lạ và mơ hồ.

Minh Nguyệt là

một

chiếc áo bông

nhỏ

rất hiểu chuyện và biết quan tâm, Minh Đại Xuyên cực kì

yêuthương



con

gái

này, lúc nào cũng

nói

chuyện với con rất

nhẹ

nhàng, nâng

trên

tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan,

không

muốn con

gái

phải chịu bất kì ấm ức nào, nhưng

hắn

cũng sợ mình cưng chiều con quá

thì

không

tốt, cho nên cách dạy dỗ của

hắn

vừa ân cần lại vừa nghiêm khắc, chỉ cho con nghe những đạo lý to lớn

trên

đời.

Minh Nguyệt bé bỏng đầu tết tóc hai bên, nằm

trên

đầu gối bố, nghe bố kể chuyện ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’, bố

nói, người lương thiện thường

sẽ

gặp những trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn

sẽ

tìm thấy ánh sáng của cuộc đời.

Nghe bố kể chuyện ‘Vịt con xấu xí’, bố

nói, người dũng cảm

sẽ

nhận được may mắn, mong ước

sẽ

trở thành

hiện

thực, biến thành

một

con thiên nga trắng tuyệt đẹp.

Nghe bố kể chuyện ‘Rùa và thỏ thi chạy’, bố

nói, phải kiên trì nỗ lực

thì

mới đạt được thành công, đổ nhiều mồ hôi công sức mới mong hái được quả ngọt.

Minh Đại Xuyên dạy cho Minh Nguyệt rất nhiều rất nhiều đạo lý, muốn con

gái

trở thành

một

người có những phẩm chất tốt đẹp, nhưng điều duy nhất mà

hắn

không

dạy cho con chính là cách đối mặt với xung đột, đối mặt với những người luôn muốn tranh đoạt với mình.

Minh Nguyệt luôn cho rằng chỉ cần có tài năng và

sự

cố gắng là

sẽ

đạt được thành công, nhưng cơ hội này hôm nay

đã

bị người khác cướp mất.

Minh Nguyệt

thật

sự

rất buồn, vì bài múa này mà



đã

tập luyện trong suốt ba tháng, mũi chân vì xoay tròn nhiều quá mà sưng tấy nổi bọt nước, tối về



lại phải giơ chân ra trước ánh đèn, cầm kim chọc cho vỡ, còn chưa kịp khỏi hẳn

thì

đã

tiếp tục

đi

giày múa rồi tập luyện tiếp.

nói

thật

thì

rất rất đau.

Giống như nàng tiên cá, vì đánh đổi lấy đôi chân, mà mỗi bước

đi

đều

sẽ

khiến nàng cảm thấy như giẫm lên những lưỡi dao sắc nhọn.

Minh Nguyệt tự an ủi bản thân rằng tất cả những điều này đều đáng giá, có ai học múa mà

không

bị như



chứ? Nếu

đã

thích nhảy múa, thích sân khấu

thì

phải chấp nhận chịu khổ đau.

Cho nên



không

rơi

một

giọt nước mắt nào, cũng

không

kể khổ với bất cứ ai, bao gồm cả bố mẹ và Chu Tự Hằng, chỉ cắn răng nhịn đau mà bôi thuốc lên vết thương.

Nhưng chỉ trong

một

đêm, mọi nỗ lực của



đều nhanh chóng hóa thành bọt nước.

một

trăm ngày luyện tập, giờ đây tan thành tro bụi, bị gió thổi

đi

xa, xa mãi.

Minh Nguyệt

đi

ra khỏi phòng làm việc, từng bước từng bước đều cảm thấy mũi chân nhói đau, mặc dù



đang

đi

một

đôi giày đế bằng rộng và mềm.

Nhưng có lẽ lòng



còn đau đớn hơn thế nữa.

Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trời, chớp mắt

thật

mạnh để nuốt nước mắt vào trong.



ngồi bệt ở cuối hành lang, hai tay ôm đầu gối, tựa lưng vào vách tường, co rúc người lại.

Chu Tự Hằng lui về sau cái cây, đứng từ xa nhìn

cô, vì

đang

buồn nên



không

phát

hiện

ra

sự

có mặt của cậu.

Trong hành lang chỉ có bóng râm mờ tối, ánh mặt trời bị mái hiên ngăn trở, Minh Nguyệt chống cằm lên mu bàn tay, ánh mắt

không

có tiêu cự, giống như



bé bán diêm trong truyện cổ Andersen, trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo,



bé tựa vào góc tường, đốt que diêm cuối cùng lên, vừa lạnh vừa đói, sau đó kiệt sức mà chết

đi.

Con người giống với động vật ở chỗ là thích chia sẻ niềm vui, nhưng lúc buồn bã

thì

lại chỉ muốn ở

mộtmình,

âm

thầm liếʍ láp vết thương.

Chu Tự Hằng

không

biết là lúc này cậu nên cho Minh Nguyệt

một

không

gian riêng, hay là

đi

tới ôm

côvào lòng.

Thời gian cứ thế trôi

đi, gió thổi làm mấy chiếc lá cây rơi xuống vai Chu Tự Hằng, cậu

đang

định bước lên

thì

bất ngờ có điện thoại.

Là Minh Nguyệt gọi tới.

Cậu ấn nút nghe rất nhanh, giọng của Minh Nguyệt truyền đến rất



ràng: “Hi, Chu Chu, hôm nay em rảnh,

anh

có bận gì

không? Em mời

anh

đi

ăn cái gì nhé?”

Giọng của



rất

nhẹ

nhàng, thậm chí còn có phần cao hứng, nghe

không

ra

một

chút bi thương nào.

Chu Tự Hằng dừng bước.

Xuyên qua đám lá cây rậm rạp, cậu thấy Minh Nguyệt

đã

đứng dậy, gương mặt tươi cười

nói

chuyện điện thoại.

Chu Tự Hằng yên lặng nhìn

cô, khàn giọng đáp: “Ừ.”

Tiếng

nói

của cậu hòa cùng với tiếng ve truyền vào trong điện thoại, cảm giác rất bình yên, hốc mắt Minh Nguyệt lại bắt đầu thấy cay cay.



giơ điện thoại ra xa

một

chút, hít vào thở ra vài cái, còn dùng tay để quạt gió, sau khi bình tĩnh lại,

côlại cố gắng tỏ ra vui vẻ,

nói: “Vậy em chờ

anh

ở đâu

thì

được?”

không

cần chờ đâu.

anh

ở đây này.

Nhưng Chu Tự Hằng biết là Minh Nguyệt

sẽ

không

hi vọng cậu ở đây, cũng

không

hi vọng cậu

sẽ

biết được chuyện

không

vui mới phát sinh ở phòng làm việc.

Cho nên cậu thuận theo suy nghĩ của

cô,

nói

dối: “20 phút nữa

anh

sẽ

đứng ở cổng trường em, em

đimua kem nho ăn cho mát

đi, rồi đứng dưới bóng cây chờ

anh

nhé.”

Minh Nguyệt lén lau nước mắt,

nói: “Bình thường

anh

không

cho em ăn kem mà?” Vào mùa hè



thích nhất là ăn kem vị nho, nhưng Chu Tự Hằng

không

cho phép



ăn nhiều.

Chu Tự Hằng rất muốn chạy tới lau nước mắt cho

cô.

Nhưng cậu

không

thể.

Chu Tự Hằng tay nắm chặt thành quyền, sau khi lòng bàn tay hằn lên vết

thì

mới buông lỏng ra, tỏ vẻ thoải mái

nói

với Minh Nguyệt: “Sợ em chờ

anh

lâu quá

sẽ

thấy chán thôi.”

thật

ra là vì sợ



buồn.

Minh Nguyệt

thật

sự

đúng là

một



bé rất dễ thỏa mãn, trong hai mươi phút, Chu Tự Hằng cứ đứng từ xa nhìn

cô, thấy



đi

mua

một

cây kem, ngồi dưới bóng râm liếʍ từng miếng

nhỏ.

Nhìn



giống như

một

con mèo con vậy, liếʍ từng ngụm từng ngụm rất vui vẻ, sau khi ăn xong cái kem

thì

gương mặt cũng trở nên tươi tắn hơn rồi.

Ăn xong,



lại cầm cái giấy gói rồi ngẩn người, muốn ăn thêm cái nữa nhưng lại cảm thấy như thế

không

tốt lắm, liền cúi đầu đung đưa bắp chân.

Đúng hai mươi phút sau Chu Tự Hằng xuất

hiện

trước mắt Minh Nguyệt,

trên

tay cậu là

một

cây kem

đãbị cậu cắn

một

miếng.

“anh

không

ăn nữa à?” Minh Nguyệt cẩn thận chọc chọc ngón tay cậu.

Cậu cầm cây kem, dáng vẻ tỏ ra

không

mấy hứng thú lắm.

Chu Tự Hằng “Ừ”

một

tiếng, sau đó đưa kem tới gần miệng

cô: “Cho em ăn đấy.”

Cái kem này còn to hơn cái Minh Nguyệt vừa ăn, cũng đắt và ngon hơn nữa, ngửi thấy mùi sữa thơm, Minh Nguyệt lòng vui rạo rực nhận lấy, liếʍ

một

cái, đôi mắt hoa đào lập tức thỏa mãn híp lại.

Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt, ôm lấy vai

cô, kéo



vào lòng.

Tất nhiên là cậu

không

ăn rồi, vì cậu cố ý mua cho



ăn mà.

Minh Nguyệt

không

biết gì cả,



vui vẻ ăn xong cái kem thứ hai, trước khi trời tối liền thực

hiện

lời hứa, dẫn Chu Tự Hằng đến quán ăn cơm.

Địa điểm vẫn là quán ăn

nhỏ

có giá cả hợp lý mà hai người hay đến ăn, năm giờ chiều, khách đến quán rất đông, hầu như toàn những người trẻ, ngồi xuống bàn là bắt đầu

nói

chuyện rôm rả.

Minh Nguyệt

không

chọn chỗ ngồi riêng tư,



muốn nghe tiếng

nói

cười của những người xung quanh, như vậy cũng có thể khiến cho



cảm thấy vui hơn.

Chiếc TV trong quán

đang

phát tin tức, người MC

nói: “Là người

đi

đầu cho những tấm gương sinh viên trẻ lập nghiệp, Giang Diệp có được cả thành công về công việc lẫn tình

yêu, mối tình của

anh

với MC Bạch Nhã Kỳ luôn được mọi người quan tâm, nhưng vì chuyện kinh doanh

không

suôn sẻ, gần đây lại gặp phải áp lực quá lớn, nên Giang Diệp

đã

quyết định bán lại công ty cho

một

tập đoàn quốc tế…”

trên

màn hình phát

một

đoạn hình ảnh, các phóng viên tay cầm mic, chen chúc để được phỏng vấn người đàn ông vừa mới bước ra từ văn phòng.

Người đàn ông nét mặt u sầu, cà vạt nghiêng lệch,

không

muốn

nói

nhiều lời, chỉ mệt mỏi đáp qua loa vài câu rồi

đi

đến bãi đỗ xe.

Minh Nguyệt cảm thấy người này rất quen.

Bỗng nhiên



nhớ đến người đàn ông mình

đã

từng nhìn thấy ở

một

tờ tạp chí

trên

bàn Chu Tự Hằng, trong báo còn viết riêng

một

bài về

anh

ta nữa.

trên

cuốn tạp chí nhìn Giang Diệp vô cùng phong độ lịch đãm, khác hẳn với hình ảnh của bây giờ.

Trong quán cơm này người đến ăn hầu như đều là các sinh viên của các trường xung quanh đây,

khôngchỉ Minh Nguyệt mà rất nhiều người nhận ra Giang Diệp.

một

người lên tiếng: “Giang Diệp này á, tốt nghiệp Thanh Hoa đấy, nghe

nói

từ khi còn

đi

học

đã

bắt đầu lập nghiệp rồi, sau đó cũng thành công lắm, tôi còn từng

đi

nghe buổi tọa đàm của

anh

ấy rồi cơ! Thế mà bây giờ…”

Cậu ta chậc chậc hai tiếng, thấy có nhiều người

đang

nghe mình

nói

nên càng to giọng hơn: “Quá thảm! Tôi

nói

này, cái ngành IT ấy mà, rất khó để có chỗ đứng vững chắc, mấy cậu thử nghĩ lại mấy tháng trước xem, trường Thanh Hoa cũng có

một

đội sinh viên phát hành cái mạng Weiyan gì đó đấy! Nghe

nói

phát triển rất thuận lợi, nhưng hai ngày nay

đã

bị Tencent vượt lên rồi, tương lai của Weiyan…Rất khó

nói.”

Có người hưởng ứng theo: “Tôi cũng dùng Weiyan rồi, nhưng từ khi Tencent gia nhập là tôi quên luôn Weiyan, dù sao công ty kia cũng là công ty lớn, có nền tảng tài chính tốt,

không

thể đem so với

mộtđám sinh viên

nhỏ

bé được.” Cậu ta cười

nói, “Tôi còn nghe

nói

là những đơn vị hợp tác với Weiyan cũng

đang

bắt đầu chuyển mục tiêu sang Tencent rồi, xem tình hình này

thì

chắc chẳng mấy chốc mà phá sản thôi.”

Mọi người đồng loạt cảm thán: “Thời buổi này vốn đầu tư quyết định thị trường, chuyện khởi nghiệp sao có thể thành công dễ dàng được.”

Minh Nguyệt sững sờ.



cực kì bối rối, đánh rơi chiếc thìa

đang

cầm

trên

tay.

Sau đó lại đưa mắt nhìn Chu Tự Hằng.

Cậu đặt đũa xuống, hàng lông mi dài che phủ ánh mắt cậu, khiến cho Minh Nguyệt

không

biết trong lòng cậu

đang

nghĩ gì.

Tiếng thìa rơi làm cho bầu

không

khí yên lặng vài giây, tiếng TV tiếp tục truyền ra,

trên

màn hình lúc này là hình ảnh của

một



gái

trẻ.



gái

mặc váy dài và

đi

giày cao gót, lúc này

đang

bị

một

đám phóng viên vây quanh, dáng vẻ có phần chật vật.

Phóng viên

không

ngừng đặt câu hỏi: “Chị Bạch, chị có thể chia sẻ cảm xúc của mình lúc này

không

ạ?”

“Chị Bạch… Chị hay Giang Diệp là người

nói

chia tay trước?”



một

phóng viên

thì

nhảy bổ hẳn tới trước mặt



gái, hỏi thẳng luôn: “Bạch Nhã Kỳ,



chia tay Giang Diệp là bởi vì công ty của

anh

ấy phá sản sao?”

[Là bởi vì công ty của

anh

ấy phá sản sao?]

Đúng vào lúc nghe xong câu này, Chu Tự Hằng tay run bần bật nắm chặt lấy cổ tay Minh Nguyệt.

Cậu nắm rất chặt rất chặt, giống như người chết đuối vớ được cọc,

không

chịu buông ra.

một

cặp đôi luôn được người ta ca ngợi, thế mà bây giờ gặp biến cố, mỗi người

một

ngả.

Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng, thấy dưới mắt cậu

hiện

lên quầng thâm rất đậm, khiến cho cậu thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

“Tại sao

anh

không

nói

cho em biết là Weiyan

đã…” Đứng trước nguy cơ phá sản? Mấy chữ phía sau Minh Nguyệt

không

nói

nên lời.

Chu Tự Hằng vẫn nắm chặt tay

cô, cậu có thể cảm giác được là tay của



đã

lạnh như băng.

Chu Tự Hằng liếc nhìn



một

chút, thấy lông mày



cau lại, đôi mắt vì lo lắng mà đỏ hoe, rồi đến cả đôi môi

đang

run rẩy.

Điều này thể

hiện







đang

rất quan tâm đến cậu.

“Lúc em

nói

chuyện với chủ nhiệm khoa ở phòng làm việc,

thật

ra

anh

đã

đứng bên ngoài nghe hết rồi.” Chu Tự Hằng buông cổ tay Minh Nguyệt ra, chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Giống như em

không

muốn

anh

biết là em

đang

khổ sở,

anh

cũng

không

muốn để em phải lo lắng.”

Cậu đưa tay ra, từ tốn dịu dàng lau nước mắt cho Minh Nguyệt.

Tiểu Nguyệt Lượng của cậu là

một



bé rất ngoan, lại nhút nhát,

không

giấu được chuyện gì trong lòng.

Điểm này cậu

đã

biết từ rất lâu rồi.

Khi



còn là

một

đứa trẻ, nghe cậu kể chuyện ma

thì

sẽ

sợ đến run người, ôm chân cậu rồi ngủ thϊếp

đitrong

sự

nơm nớp lo sợ.Tính tình cậu bá đạo, cặp tóc lung tung cho



bé, làm cho mái tóc dài biến thành đầu sư tử, khiến



bé buồn đến phát khóc.

Nhưng lúc này khi bị người khác giành mất vị trí múa chính,



lại giấu hết mọi khổ sở trong lòng,

mộtmình chịu đựng.

Thà giả vờ tỏ ra như

không

có chuyện gì, miễn cưỡng cười vui, cũng nhất quyết

không

muốn để cậu phải lo lắng.

Thời gian

đã

khiến họ trưởng thành, luôn suy nghĩ cho đối phương, giấu

đi

nỗi đau của bản thân, chỉ muốn đối phương nhìn thấy được gương mặt tươi cười của mình.

Chu Tự Hằng để tiền

trên

bàn, cầm tay Minh Nguyệt, đưa



rời khỏi quán ăn.

Cậu dẫn



đi

qua cổng học viện múa Bắc Kinh, lại qua

một

đoạn đường tràn ngập cây xanh, cuối cùng tìm thấy

một

phòng tập múa

không

người.

Nhưng phòng này

đã

bị khóa, Chu Tự Hằng lại kéo cửa sổ lên, nhảy vào bên trong, sau đó

đi

mở cửa.

“anh

làm vậy là

không

đúng đâu.” Minh Nguyệt nhăn mũi, bĩu môi

nói

với cậu.

Sau đó



lại thút tha thút thít

nói

tiếp: “Nhưng mà thân thủ của

anh

lợi hại

thật

đấy.”

Cho dù tâm trạng có

không

được tốt

thì



vẫn

không

quên khen ngợi Chu Tự Hằng.

“Vì bạn

gái

của

anh, làm cái gì cũng đúng hết.” Chu Tự Hằng kéo



vào trong, “Chỉ cần

không

bật đèn là

sẽ

không

ai phát

hiện

ra đâu.”

Minh Nguyệt lại cảm thấy mũi chân bắt đầu đau, theo bản năng muốn rời khỏi căn phòng này, nước mắt cũng rơi xuống như những hạt ngọc, nhưng trước tiên



vẫn hỏi



dụng ý của Chu Tự Hằng: “anh

dẫn em đến đây…Hic…Để làm gì?”

“Dẫn em đến đây múa.” Lần này, Chu Tự Hằng trực tiếp

đi

tới hôn lên những giọt nước mắt của Minh Nguyệt.

Nụ hôn của cậu dường như muốn trấn an

cô, dịu dàng đến mức khó tin.

“Nhưng em

không

muốn múa.” Minh Nguyệt ôm chặt eo Chu Tự Hằng, giấu mặt vào ngực cậu.

“Em muốn.” Chu Tự Hằng vạch trần lời

nói

dối của

cô, “Tiểu Nguyệt Lượng của

anh

muốn trở thành

mộtnghệ sĩ múa mà, sao có chuyện

không

muốn múa được chứ?”

Minh Nguyệt vẫn chôn đầu trong ngực Chu Tự Hằng, nghe vậy

thì

thậm chí còn vùi chặt đầu thêm

mộtchút nữa.

Đúng vậy,



muốn múa, nhưng bây giờ tâm trạng của



thực

sự

rất buồn rất khó chịu.

Minh Nguyệt níu chặt lấy vạt áo cậu, liều mạng lắc đầu: “Nhưng em bị loại rồi, em

không

thể múa bài ‘Mai Hồn’ nữa.”

“Vậy

thì

không

múa ‘Mai Hồn’ nữa, múa bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ mà em thích nhất

đi.” Chu Tự Hằng

nhẹnhàng vuốt lưng

cô, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu



một

cái, giọng

nói

vừa trầm ấm vừa dịu dàng, “khôngcó nhạc, em cứ múa theo nhịp điệu mà mình muốn, có được

không?”

“Múa cho

anh

xem sao?” Minh Nguyệt bây giờ mới chịu ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh ngập nước.

Nước mắt cứ thế chảy xuống gò má

cô.

“Đúng vậy, múa cho

anh

xem.” Chu Tự Hằng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Minh Nguyệt,

một

lần nữa hôn lên mắt

cô, “Em đứng ở đây chờ

anh

một

tí nhé.”

Cậu nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tựa như

một

con báo đen chạy băng qua khu rừng, lúc trở lại,

trêntay cậu là mấy thùng que phát sáng.

Chu Tự Hằng rải que phát sáng xung quanh phòng tập múa.

Ánh sáng màu lam dịu

nhẹ

tỏa ra, phản chiếu qua tấm gương, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng

đã

trở thành

một

biển sao rực rỡ.

Minh Nguyệt che miệng,

không

nói

nên lời.

Chu Tự Hằng ngồi xổm xuống trước mặt

cô, giúp



cởi đôi giày đế bằng

đang

đi

ra rồi đặt chiếc giày múa trước chân

cô.

Minh Nguyệt rụt chân về phía sau,

nói: “Em múa

không

giỏi đâu Chu Chu, vì thế nên mới thất bại, bị người khác thay thế đấy.”

Nếu như



đủ giỏi,

thì

không

ai có thể giành lấy vị trí múa chính của



cả.

Chu Tự Hằng chú ý đến vết sẹo

trên

chân Minh Nguyệt,

nhẹ

nhàng sờ lưng bàn chân

cô,

nói: “Chính em

nói

với

anh

là bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ em múa cực kì cực kì đẹp mà,

anh

tin em.”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt

cô,

nói

từng câu từng chữ cho



nghe: “anh

là khán giả duy nhất của em, đối với

anh

thì

em là người

không

thể thay thế được.”

Trong phòng tập chỉ có ánh sáng màu lam dịu

nhẹ

phát ra, chiếu sáng nét mặt chân

thật

và thành kính của Chu Tự Hằng dành cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt gật đầu, khom lưng

đi

giày múa, sau đó

đi

tới đứng ở trung tâm vòng sáng.



không

nói

gì, chỉ dùng

một

cái ghế làm đạo cụ, cho dù

không

có nhạc, cũng

không

có váy áo lộng lẫy, nhưng



vẫn thực

hiện

bài múa

một

cách rất xuất sắc.

Tựa như Hằng Nga xinh đẹp

trên

cung trăng, nhảy múa xung quanh các vì sao.

Sau khi kết thúc bài múa, Chu Tự Hằng nhiệt tình vỗ tay cho

cô.

“Thời gian đăng kí dự thi giải Đào Lý vẫn còn.” Chu Tự Hằng

nói, “Em nên thử tham gia

đi.”

Cậu dùng hết tâm tư và sức lực để dỗ dành

cô, động viên

cô, tuy vẫn

đang

phải gánh vác áp lực nặng nề, nhưng vẫn cố gắng tươi cười.

thật

ra

thì

cậu cũng mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, nhiều cậu thanh niên bằng tuổi cậu có khi bây giờ vẫn còn

đang

núp dưới đôi cánh của cha mẹ.

Những gì Chu Tự Hằng

đang

phải đối mặt,

thật

sự

khó khăn hơn Minh Nguyệt rất nhiều.

“Vậy còn

anh?” Minh Nguyệt hỏi ngược lại cậu, “Weiyan phải làm sao?”

“Chu Chu, giống như

anh

vẫn luôn tin tưởng em, em cũng tin rằng

anh

sẽ

không

thất bại.” Minh Nguyệt

đi

tới trước mặt Chu Tự Hằng, kiễng chân lên, hai tay ôm lấy mặt cậu, hai đôi mắt cứ thế nhìn thẳng vào nhau.

Trong mắt Minh Nguyệt lúc này chỉ có gương mặt của Chu Tự Hằng cùng với ánh sáng xanh lấp lánh.

“Cho dù kết quả có như thế nào

đi

nữa.”



chậm rãi đưa môi mình đến gần môi cậu,

nói: “thì

em vẫn

yêu

anh, tin tưởng

anh

tuyệt đối.”