Giữa thời tiết mùa hè của tháng tám, bầu trời
không
một
gợn mây, chỉ có mặt trời chói lọi, thứ ánh sáng khiến cho người ta phải nheo mắt khi nhìn lên, làm
rõ
cả những hạt bụi
đang
trôi nổi trong
không
khí.
Nhưng tầng năm của kí túc xá công viên Tử Kinh
thì
lại rơi vào
một
khoảng u ám.
Rèm cửa sổ lá sách che kín ánh sáng bên ngoài, trong phòng
không
bật đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc máy vi tính,
không
ngừng update các tin tức.
không
một
ai có tâm trạng
đi
kéo rèm cửa ra, cũng chẳng ai buồn
nói
chuyện với nhau.
Chu Tự Hằng nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng lại hơi híp mắt
một
chút,
sự
lạnh lẽo bao phủ gương mặt cậu, khiến cho cậu thoạt nhìn trông như
một
bức tượng
không
có cảm xúc.
Mặc dù cửa phòng
đã
đóng chặt nhưng tiếng ve kêu vẫn vô cùng vang dội, nối tiếp nhau
khôngdứt.Trần Tu Tề phiền não đến mức
không
chịu nổi mà phải đạp chân vào bàn, khiến cho chiếc bàn máy theo quán tính mà đung đưa, chậu hoa
nhỏ
đặt
trên
bàn cũng hơi chao đảo.
Trần Tu Tề vội vàng ôm lấy chậu hoa, sau đó thở dài
một
cái, tiếp tục ngồi ngẩn người
trên
ghế.
Chu Tự Hằng liếc mắt nhìn
anh
một
cái, phá vỡ bầu
không
khí trầm lặng: “hiện
tại lưu lượng người dùng của Weiyan còn bao nhiêu?”
Lúc
nói
ra những lời này, cậu mới phát
hiện
là giọng của mình
đã
khàn đυ.c, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, theo bản năng cậu vươn tay trái ra, cầm lấy lon cà phê hòa tan.
Nhưng thùng cà phê
đã
hết từ lúc nào.
Lúc này cậu mới nhớ ra là lon cà phê cuối cùng
đã
bị cậu lỡ tay làm đổ vào lúc ba giờ sáng hôm nay.
Chu Tự Hằng giơ tay xoa mặt, động tác có phần thô bạo nhằm giữ cho mình tỉnh táo.
Giọng của Trần Tu Tề cũng
không
khá hơn cậu là bao,
anh
ôm chậu hoa trong ngực, đem số liệu sau khi
đã
theo dõi báo cáo với Chu Tự Hằng: “Bây giờ là 11 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh,
hiện
giờ người đăng kí sử dụng Weiyan
không
có thay đổi gì quá lớn, nhưng số người hoạt động
thì…”
anh
dừng lại
một
chút, khó khăn lắm mới
nói
ra được: “Giảm mạnh, khoảng
một
phần ba.”
một
phần ba.
một
sự
tụt giảm đáng sợ với tốc độ quá nhanh, trang web mới ra mắt được hai tháng, còn chưa kịp có bước đột phá
thì
đã
lại cận kề với nguy cơ bị loại bỏ.
Căn phòng
một
lần nữa rơi vào im lặng.
Chu Tự Hằng chống tay lên trán, xoa bóp hai huyệt thái dương, mặt hằn
rõ
những vết gân xanh.
Con người lúc còn
nhỏ
thường mơ tới những siêu
anh
hùng, ảo tưởng rằng mình cũng có
một
ngày làm được tất cả mọi thứ, dựa vào chính sức mạnh của mình để cứu vớt loài người.Đến năm mười lăm mười sáu tuổi
thì
lại bước vào tuổi nổi loạn, cảm thấy chỉ cần mình dám xông pha là
sẽ
có thể để lại danh tiếng
trên
thế giới này.
Chu Tự Hằng cũng từng có những suy nghĩ ngây thơ như thế, nhưng đến khi cậu hai mươi tuổi, có ước mơ kiên định trong lòng, cố gắng
hiện
thực hóa nó
thì
mới hay rằng…
Thế nào gọi là “Đường dài đằng đẵng”;
Thế nào gọi là “Lý tưởng rất phong mãn,
hiện
thực lắm cốt cảm”.
hiện
giờ thực tế phũ phàng
đang
phơi bày ngay trước mắt cậu, dù có
không
muốn đối mặt
thì
cũng phải đối mặt, trang web do cậu
một
tay biên soạn sáng chế,
đang
dần dần
đi
đến thất bại.
Sau khi Weiyan ra mắt vào tháng năm
đã
tạo được
một
làn sóng mới trong nước, trước sau cũng có mấy công ty đưa ra những trang mạng xã hội có hình thức giống như vậy, tuy cũng có
sự
ảnh hưởng nhất định với Weiyan, nhưng vẫn chưa tạo thành tổn thất quá lớn.
trên
thị trường có cạnh tranh
thì
mới có tiến bộ, trong gần hai tháng, Weiyan
đã
có mấy lần điều chỉnh,
hiện
nay
đã
là bản 3.0, vì rất thích hợp với phần đông nhu cầu sử dụng nên
đã
nhận được nhiều lời khen, vươn lên trở thành
một
trong những trang mạng xã hội nổi bật của cả nước.
Nhưng mấy ngày trước, công ty Tencent*
đã
gia nhập và chiếm giữ vương quốc mạng xã hội này.
*(Tencent Holdings Limited
là
một
công ty cổ phần đầu tư Trung Quốc với các công ty con cung cấp dịch vụ truyền thông, giải trí, Internet và dịch vụ giá trị gia tăng điện thoại di động, và hoạt động các dịch vụ quảng cáo trực tuyến tại Trung Quốc. Tập đoàn này sở hữu mạng xã hội WeChat với hơn 1 tỷ người sử dụng.Trụ sở chính của công ty ở Nam Sơn, Thâm Quyến, Quảng Đông.)
Là công ty có khoảng 4,1 tỉ người sử dụng các dịch vụ mạng, Tencent vừa bước chân vào thị trường mạng xã hội là
đã
ngay lập tức có được ưu thế về nhân số và quảng cáo, kéo được
một
số lượng người cực kì lớn sử dụng mạng xã hội của họ.
Chu Tự Hằng
không
sợ việc tranh đấu, nhưng dù cậu có cố gắng thế nào
thì
cũng
không
thể địch lại nổi bọn họ.
“Trong tài khoản của chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Chu Tự Hằng
nhẹ
nhàng hỏi.
Tiết Nguyên Câu trả lời: “Khoảng 150 vạn.”
Trước đó Weiyan có tốc độ phủ sóng khá lớn, ban đầu Chu Tự Hằng chỉ cần trả hai khoản là tiền thuê Server và lương cho nhân viên, nhưng vì lưu lượng người dùng tăng cao dẫn đến dữ liệu bị quá tải, vì vậy Chu Tự Hằng phải thuê thêm rất nhiều Server và nâng cấp kho dữ liệu mấy lần.
150 vạn thoạt nghe
thì
có vẻ nhiều, nhưng nếu Weiyan còn tiếp tục bị giảm số lượng người sử dụng
thìsố tiền này
sẽ
nhanh chóng bị mất sạch.
“Tháng này
không
cần trả lương cho
anh.” Trần Tu Tề
nói, “anh
là cổ đông của công ty, nên chịu trách nhiệm với việc này.”
Khi công ty thành lập, dựa theo hợp đồng, Trần Tu Tề và Chung Thần mỗi người
sẽ
chiếm 10% cổ phần của công ty, đồng thời mỗi tháng Chu Tự Hằng cũng
sẽ
trả cho hai người
một
khoản tiền lương kếch xù nữa.
Tấm lòng của Trần Tu Tề làm cho Chu Tự Hằng cảm thấy được an ủi phần nào, trong lòng rất ấm áp, nhưng cậu vẫn xua tay từ chối: “Còn chưa đến mức hết gạo sạch đạn phải
đi
phá phủ Trầm Chu mà.”
Cậu cười
nói
với Trần Tu Tề.
Nụ cười có phần miễn cưỡng.
Chu Tự Hằng cũng nghĩ là nét mặt mình lúc này
không
được đẹp mắt lắm, nhưng cậu là tâm phúc của cả đội,
không
thể gục ngã trước được.
Chu Tự Hằng cảm nhận được áp lực nặng nề
đang
đè
trên
vai.
Mấy cậu thanh niên trong phòng cũng giống cậu, ôm ấp
sự
nhiệt tình với tương lai, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm,
trên
sàn nhà chất đầy hộp cơm
không
và cà phê lon, giống như vừa mở mắt là ban ngày, nhắm mắt lại
thì
đã
là chuyện của mấy hôm sau rồi.
Weiyan vốn
đang
phát triển thuận buồm xuôi gió, đột nhiên lại gặp biến cố, ngay cả Trần Tu Tề người luôn trầm lặng cũng phải tỏ ra buồn bực.
“Chúng ta có thể cắt giảm
một
vài Server.” Chung Thần để con chuột máy tính xuống,
nói
ra ý kiến của mình, gương mặt non nớt vô cùng nghiêm túc, “Tổng số Server của chúng ta đủ cho gấp mười lần số người sử dụng
hiện
tại, bây giờ có thể cân nhắc cắt giảm những Server
không
cần thiết, cắt giảm cả số nhân viên quản lý Server, cân bằng thu chi, như vậy
thì
sẽ
có thể cầm cự đến mùa xuân sang năm.”
Đây là
một
lời đề nghị rất thực tế, Trần Tu Tề và Tiết Nguyên Câu nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng Chu Tự Hằng lại kiên quyết bác bỏ: “không
được, chúng ta
không
thể cắt giảm Server.”
không
chỉ có giọng
nói
mạnh mẽ mà dáng vẻ của cậu cũng cực kì cố chấp: “Người sử dụng
đã
đưa ra rất nhiều đánh giá với trang mạng của chúng ta, điều mà họ cảm thấy Weiyan nổi trội nhất chính là tốc độ truy cập mạng rất nhanh, chính vì điều này nên chúng ta tuyệt đối phải duy trì số lượng Server
hiệntại.”
“Nhưng mà…” Chung Thần nhíu mày.
“không
nhưng nhị gì hết.” Chu Tự Hằng đứng lên, đập tay vào bàn
nói, “Chúng ta phải giữ được điều tốt nhất, có thế
thì
mới giữ chân được người sử dụng, tôi tin tưởng Weiyan
sẽ
không
dễ dàng bị đánh bại, chúng ta còn 150 vạn, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Ngữ khí của cậu rất nặng nề, kiên định hơn bình thường rất nhiều.
Chung Thần sững sờ, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn quật cường gật đầu.
Tiết Nguyên Câu và Trần Tu Tề
không
ai
nói
câu nào.
Đây là lần đầu tiên Chu Tự Hằng
nói
chuyện gay gắt với người khác kể từ sau khi vào đại học.
Cậu cũng tự ý thức được là mình hơi bị kích động quá mức, dù sao Chung Thần cũng là
đang
vì công ty, vì cậu mà suy nghĩ.
Trong phòng vẫn chỉ là
một
màu u ám, Chu Tự Hằng giật rèm cửa, để ánh mặt trời chói mắt chiếu vào.
trên
sàn nhà là
một
đống hỗn độn, tách sứ bị vỡ, cà phê lon và hộp thức ăn nhanh.
Chu Tự Hằng
một
lần nữa vuốt mặt, vỗ vai Chung Thần, thở dài
một
hơi rồi
nói: “Chuyện cắt giảm công nhân viên các cậu xem xét rồi bàn bạc với nhau
đi, tôi
đi
ra ngoài có chút việc.”
Cậu đóng máy tính lại, thay quần áo rồi mở cửa ra ngoài.
Tính đến lúc này
thì
Chu Tự Hằng
đã
trải qua hai ngày
không
ngủ, chỉ nhìn vào cái máy tính, hai mắt
hiện
đầy tia máu,
không
thể tiếp xúc với ánh mặt trời, dưới đất dù chỉ phản chiếu
một
vài tia sáng cũng làm cho mắt cậu đau nhói.
Thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh, những
cô
gái
mặc quần áo xinh đẹp, vừa
đi
vừa cười đùa
nói
chuyện với nhau
trên
đường.
Mấy cậu con trai
thì
nhàn nhã
đi
chơi vào ngày nghỉ,
một
cậu
đi
ván trượt lướt qua Chu Tự Hằng, gương mặt tràn ngập nét cười.
Nhưng Chu Tự Hằng
thì
cười
không
nổi.
Số lượng người sử dụng Weiyan mỗi lúc
một
thấp
đi, phút này giảm mạnh hơn phút trước.
Cậu cảm thấy mình giống như
một
người tay trắng mà ôm
một
giấc mơ hoang đường vậy, ở giữa biển rộng nắm được
một
cọng rơm duy nhất, chìm nổi theo từng đợt sóng, sặc từng ngụm từng ngụm nước biển, nhưng mãi vẫn
không
đợi được con thuyền nào đến cứu.
Hi vọng dường như càng lúc càng
đi
xa cậu.
Cậu
không
bắt tàu điện ngầm hay xe bus mà cứ
đi
bộ
không
mục đích, đợi đến khi nghe được tiếng nhạc, cậu mới phát
hiện
là mình
đã
tới phòng tập múa của Minh Nguyệt.
Nhưng Minh Nguyệt
không
có trong phòng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Chương Chi Vi nhìn thấy cậu, liền chạy đến
nói
chuyện: “anh
tới tìm Minh Nguyệt đúng
không? Bạn ấy bây giờ
không
ở đây mà ở phòng làm việc của
cô
chủ nhiệm khoa, tầng
một
tòa nhà ngay bên cạnh ạ.”
Chu Tự Hằng nghe vậy
thì
hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay Minh Nguyệt…Tâm trạng
không
được tốt,
anh…” Chương Chi Vi
nói
nhỏ
lại, “anh
nhẹ
nhàng an ủi bạn ấy nhé.”
Vì sao mà tâm trạng lại
không
được tốt?
Chu Tự Hằng rất nhanh biết được đáp án.
Vì
đang
nghỉ hè nên sân trường rất vắng vẻ, Chu Tự Hằng đứng ở cửa phòng làm việc, lắng nghe tiếng
nói
chuyện bên trong.
một
cô
giáo lớn tuổi
nói
với Minh Nguyệt: “…cô
giáo được chỉ định làm huấn luyện viên cho nhóm các em có việc bận đột xuất nên
không
thể tiếp tục dạy, mà giáo viên mới
thì…cô
ấy cảm thấy khí chất của em
không
phù hợp với bài ‘Mai Hồn’, với lại động tác xoay tròn cuối bài đến bây giờ em vẫn chưa làm tốt, cho nên vị trí múa chính
sẽ
chuyển sang cho Lăng Nhạn.”
Chủ nhiệm khoa
đã
từng chấm thi cho Minh Nguyệt ở kì thi nhập học, lúc ấy mấy động tác quy định Minh Nguyệt
thật
sự
làm chưa tốt, nhưng vì bài múa tự do phát huy quá tốt nên chủ nhiệm khoa
đãchấm điểm rất cao cho
cô.
Sau khi vào học, thấy Minh Nguyệt rất ngoan ngoãn và có thái độ học tập nhiệt tình nên
cô
chủ nhiệm khoa càng thêm
yêu
quý
cô
học trò này hơn.
Nhưng mà…
Chủ nhiệm để cây bút trong tay xuống, nhìn
cô
gái
đang
đứng thẳng lưng trước mặt, thần thái rất bình tĩnh, bà thở dài
một
hơi,
nói: “Còn nửa tháng nữa thôi, nếu như em làm tốt phần múa của bạn…”
“Thưa
cô, em xin rút lui khỏi nhóm múa ‘Mai Hồn’ ạ.” Minh Nguyệt
nói.
Chu Tự Hằng đứng bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy lưng Minh Nguyệt, mái tóc
cô
hơi rối loạn, dính mồ hôi nên bám vào cổ, dáng đứng của
cô
lại thẳng, cộng với chiếc cổ thiên nga, tạo thành
một
hình ảnh rất cương nghị.
“Giải thưởng của CCTV rất có giá trị đấy.” Chủ nhiệm lên tiếng khuyên nhủ, nhưng chưa đợi đến khi Minh Nguyệt thỏa hiệp
thì
liền thấy
cô
bé này vẫn
đang
dùng ánh mắt bình tĩnh như cũ nhìn bà.
Tuy
đã
nhìn thấy nhiều
cô
bé xinh đẹp rồi, nhưng dung mạo của Minh Nguyệt vẫn khiến cho chủ nhiệm phải tán thưởng,
thật
sự
cô
bé này hoàn toàn có thể tận dụng ưu thế đó để lấy lòng người ta, buồn bã chảy nước mắt nhìn
sẽ
càng thêm yếu đuối đáng thương.
Nghĩ tới đây, chủ nhiệm lại hỏi
cô: “Sao em lại bướng bỉnh như vậy chứ?”
“Bởi vì em biết chuyện này
đã
được quyết định rồi, em có
nói
gì
đi
chăng nữa
thì
cũng vô dụng thôi.” Minh Nguyệt để tay ra sau lưng
nói, “Em cũng biết là, giáo viên hướng dẫn mới của bọn em cũng mang họ Lăng.”
Hàm nghĩa trong đó
không
cần
nói
cũng biết.
Giọng của Minh Nguyệt từ xưa đến nay vẫn luôn
nhẹ
nhàng, là điển hình cho những
cô
gái
lớn lên từ vùng sông nước Giang Nam, cách
nói
năng cũng rất ngọt ngào, nhưng lúc này đây,
cô
lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh và lạnh nhạt để
nói
lên
sự
thật, khiến Chu Tự Hằng vô cùng đau lòng.
Trong đầu cậu
hiện
lên rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như
sẽ
đánh con bé
đã
cướp vai của Minh Nguyệt
mộttrận, hoặc tìm cách đuổi cổ giáo viên mới
đi, nhưng tất cả đều
không
thực tế.
Cậu vắt hết óc mà mãi vẫn
không
thể nghĩ ra cách tốt nhất để bảo vệ
cô.
Giống như…
Cậu của bây giờ, cũng
không
có cách nào giải quyết được gánh nặng
trên
vai mình,
không
có cách nào cứu được Weiyan.
Chu Tự Hằng đưa mắt nhìn bóng lưng mảnh mai của Minh Nguyệt đến xuất thần.
Ánh mặt trời vẫn cực kì chói chang và nóng bỏng, nhưng đột nhiên Chu Tự Hằng lại có cảm giác mình
đang
bị ngâm trong
một
hồ băng.