Trong trường học nào cũng
sẽ
có
một
đại ca, và đương nhiên là
không
thể thiếu
một
nam thần.
Nếu
nói
Chu Tự Hằng là
một
bad boy quấy phá ngang ngược, vô pháp vô thiên,
thì
Trần Tu Tề hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hot boy của trường Nhất Trung.
Dường như thanh xuân của mỗi
cô
gái
đều có hình bóng của
một
người con trai như Trần Tu Tề, cậu ta là hội trưởng hội học sinh, gương mặt đẹp trai tuấn tú, mặc đồng phục học sinh nhìn cực kỳ đẹp, là thành viên trong đội bóng rổ của trường, đạt được nhiều thành tích tốt trong thi đấu, có thể đánh piano, hiền lành dễ gần, luôn giúp đỡ mọi người, là
một
cậu học sinh được các thầy
cô
và bạn bè
yêu
mến.
Tựa như
một
ngôi sao
trên
bầu trời, luôn tỏa sáng rực rỡ.
Mà bức thư tình Minh Nguyệt nhận được, chính là của Trần Tu Tề.
Cuối tháng tư, xuân qua hạ đến, thời tiết rất đẹp và dễ chịu,
trên
bàn học của Minh Nguyệt có
một
bức thư tình được đặt ngay ngắn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên nét chữ màu đen
trên
bức thư.
Nét bút cứng cáp viết lên phong thư màu hồng,
không
ngờ lại hòa hợp đến vậy, dường như sợ bị người ta bỏ quên, nên phong bì
không
chỉ viết tên người nhận là Minh Nguyệt, mà còn kèm luôn cả tên người gửi.
[Trần Tu Tề]
Minh Nguyệt nhẩm trong đầu cái tên này
một
lần.
cô
bé đứng yên tại chỗ hồi lâu, làn váy cũng
không
động đậy, cuốn sách mà Mạnh Bồng Bồng
đang
đọc bị phản chiếu bóng của
cô
bé, khiến cho Mạnh Bồng Bồng
đang
ngập trong đống đề thi thử cao như núi ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn khẽ quét qua gương mặt có phần gầy gò, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Vừa hỏi dứt lời
thì
cô
bé nhìn thấy ngay cái phong bì thư màu hồng kia.
“Trần Tu Tề.” Mạnh Bồng Bồng khẽ đọc,
không
cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, bình thản đánh giá: “anh
ấy rất giỏi.” Trong đầu
cô
bé trừ kiến thức sách vở ra
thì
không
thể chứa nổi thêm cái gì nữa, nhưng tiếng tăm của Trần Tu Tề trong trường quá vang dội, ngay cả
một
học sinh giỏi
không
mấy khi quan tâm đến chuyện bên ngoài cũng biết được chút ít.
Minh Nguyệt theo bản năng phản bác: “Cậu cũng rất giỏi mà.”
“Mình với
anh
ấy
không
giống nhau.” Mạnh Bồng Bồng chọc chọc đầu bút lên chồng sách trước mặt, khó có khi nở nụ cười, “Mình phải học ngày học đêm, chỉ biết học bằng cách đọc thuộc lòng như
một
đứa mọt sách, còn Trần Tu Tề lại là
một
nhân tài phát triển toàn diện tất cả các mặt đức trí thể mỹ, nếu tớ và
anh
ấy học cùng khối
thì
đảm bảo là tớ
không
thể bằng nổi
một
cái đầu ngón tay của
anh
ấy đâu.”
Lúc mỉm cười, gương mặt lạnh lùng băng giá của
cô
bé có phần dễ gần hơn, đáng
yêu
giống như những
cô
bé học sinh cùng tuổi khác.
[Học ngày học đêm, như
một
đứa mọt sách.]
Rất nhiều người nhận xét về Mạnh Bồng Bồng như thế, nhưng
cô
bé
không
hề tức giận, thậm chí còn bình thản tự thừa nhận rằng mình đúng là người như vậy.
“Cậu
không
phải thế mà.” Minh Nguyệt làm mặt quỷ với
cô
bạn, nháy mắt mấy cái rồi ngồi xuống, “Đối với mình
thì
cậu là người giỏi nhất.”
cô
bé
không
mở thư ra mà kẹp nó vào trong sách, cau mày gục xuống bàn, thầm nghĩ cái bức thư tình này
thật
khó giải quyết.
một
tay
cô
bé mở sách ra,
một
tay chống má, cho dù đôi môi có
đang
mím chặt
thì
nhìn nó vẫn giống như cánh hoa, căng mọng đỏ tươi.
Mạnh Bồng Bồng được Minh Nguyệt khen
thì
vui vẻ ngẩng đầu lên, lơ đãng ngắm nhìn
cô
bạn này
mộtlát.
Minh Nguyệt có
một
đôi mắt cực kì đẹp, lúc nào cũng long lanh ngập nước, dịu dàng đáng
yêu
khôngnói
nên lời,
cô
bé mới 15 tuổi, vừa có
sự
trong sáng ngọt ngào của
một
cô
bé, cũng vừa mang theo chút ít nét quyến rũ trưởng thành.
Mạnh Bồng Bồng nghĩ nếu mình là Trần Tu Tề
thì
cô
bé cũng
sẽ
thích
một
người như Minh Nguyệt, cũng
sẽ
không
bận tâm đến
sự
giáo dục của gia đình và nhà trường mà
đi
viết thư tình cho người ta.
Nhưng Trần Tu Tề
đã
đến muộn, người ta là hoa
đã
có chủ rồi…
Mạnh Bồng Bồng quay ra sau nhìn, vẫn chưa đến tiết nên Chu Tự Hằng chưa vào lớp, chỗ cậu ta ngồi ngổn ngang toàn sách vở, cái này
không
phải do Chu Tự Hằng chăm học quá, mà là cậu ta chẳng bao giờ chịu thu dọn cả.
Mạnh Bồng Bồng
âm
thầm thở dài trong lòng.
Đúng là
một
bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.
Mạnh Bồng Bồng mất hồn
một
lúc rồi quay sang nhắc nhở Minh Nguyệt: “Trần Tu Tề học lớp 11 – 1 ban khoa học tự nhiên, tầng 3 khu 1 phía bên phải ấy.”
không
biết nghĩ đến điều gì mà
cô
bé lại
nói
thêm: “Nếu cậu cần
thì
để mình mang trả lại hộ cho, mình…chiều nay mình có việc qua khu 1…”
Mạnh Bồng Bồng đến đó làm gì chứ? Bên ấy chỉ có lớp 11 và 12 thôi mà?
Trong lòng
cô
bé hơi chột dạ, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh,
nói
tiếp: “Mình qua đó tìm thầy phụ đạo cho cuộc thi Vật Lý.”
Đúng,
cô
bé
đi
gặp thầy giáo, chứ
không
phải
đi
gặp…
Gương mặt trắng trẻo của
cô
bé bỗng hơi ửng hồng, nhìn rất dịu dàng nữ tính.
Điều này chính bản thân Mạnh Bồng Bồng
không
phát
hiện
ra, nhưng Minh Nguyệt
thì
rất tinh ý, lập tức biết ngay ý đồ chân chính của
cô
bạn này.
Mạnh Bồng Bồng thích
anh
hàng xóm Thích Gia Bình,
một
học sinh trong đội bóng đá, cũng là người thường tặng lại Mạnh Bồng Bồng sách vở tài liệu của lớp 12, chỉ chưa đầy hai tháng nữa thôi, cậu ta
sẽphải đương đầu với
một
cuộc chiến khốc liệt với hàng vạn người – Cuộc chiến thi đại học.
Mạnh Bồng Bồng
không
nói, Minh Nguyệt cũng
không
vạch trần,
cô
bé nhìn xung quanh, thấy các bạn học
đang
lục đυ.c vào lớp, mở sách ra ôn bài.
cô
bé phần nào yên tâm, lấy cái phong thư kẹp trong sách ra đưa cho Mạnh Bồng Bồng.
Còn chưa kịp đưa
thì
bức thư tình bỗng bị người ta giật mất.
Người đó là
một
cô
bạn rất thích buôn chuyện và hơi vô duyên tên Triệu Man Nhụy,
cô
bạn đó vừa giật lấy bức thư vừa
nói: “Minh Nguyệt lại nhận được thư tình à.” Vì rất xinh đẹp nên thư tình gửi đến Minh Nguyệt phải
nói
là nhiều
không
đếm xuể.
Minh Nguyệt
không
trả lời, đứng lên muốn lấy lại bức thư.
Triệu Man Nhụy lui nhanh về sau, cười cợt giơ cao cái phong bì màu hồng lên, lúc nhìn thấy cái tên ghi
trên
đó
thì
kinh ngạc hô: “Trần Tu Tề viết thư tình cho cậu sao?!!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc này, Chu Tự Hằng đeo balo
đi
vào
thì
nghe được câu
nói
kia.
Cậu lập tức dừng bước, gương mặt bị cái bóng che mất nên Minh Nguyệt
không
nhìn thấy
rõ
sắc mặt của cậu.
Cả lớp bắt đầu xôn xao.
“Trần Tu Tề…Là Trần Tu Tề học lớp 11 á?”
“Cả cái trường này chỉ có
một
người tên Trần Tu Tề thôi!”
“Trần Tu Tề mà cũng viết thư tình sao?”
“Tại Minh Nguyệt xinh quá, hoa khôi của trường mà, lại còn múa đẹp nữa chứ.”
“…”
Triệu Man Nhụy nhanh tay bóc phong bì thư ra,
không
cho Minh Nguyệt
một
chút cơ hội nào.
Bên trong rơi ra
một
tấm hình và
một
lá thư, các học sinh rối rít nhặt tấm hình lên, là hình Minh Nguyệt múa,
cô
bé mặc
một
chiếc váy màu lam, trang điểm xinh đẹp như tiên nữ trong tranh, mặt sau còn có
một
dòng chữ “Lần thứ hai nhìn thấy em múa, tại
anh
quốc.”
Người chụp hình phải
nói
là rất có tâm, trong vũ đoàn có rất nhiều
cô
gái, vậy mà cậu ta có thể chụp được
một
mình Minh Nguyệt, lại đúng vào thời khắc đẹp và nhập tâm nhất của
cô
bé, tỷ lệ khung hình và ánh sáng rất vừa vặn.
Minh Nguyệt
không
để ý đến những lời nghị luận, chỉ chăm chăm nhìn Chu Tự Hằng.
Cậu
đang
đứng thẳng
thì
lại đổi tư thế, lười nhác dựa vào cửa, thấy Minh Nguyệt nhìn mình
thì
khóe miệng khẽ nhếch lên, gương mặt biểu lộ ý tứ “anh
không
vui.”
Bạch Dương
đi
đằng sau,
không
dám chen lên trước cậu để vào lớp, cái đầu nghiêng qua ngó ngó, tay chống lên vách tường.
Minh Nguyệt dùng ánh mắt trông mong nhìn Chu Tự Hằng, nhìn
một
lúc lại cảm thấy vừa tủi thân vừa chột dạ, lại cúi đầu xuống.
“Đưa bức thư ra đây…” Chu Tự Hằng vỗ lên cánh cửa, vì
đang
bị cảm nên hơi có giọng mũi, tác phong lười biếng, “Để tôi đọc xem nào.”
Triệu Man Nhụy
không
dám
nói
tiếng nào, dè dặt đưa bức thư tình cho cậu, những người còn lại cũng vội vàng nhét bức ảnh vào tay Triệu Man Nhụy, sợ chọc giận đến Chu Tự Hằng.
Lá thư cũng có màu hồng, còn thơm nữa, nội dung
thì
vẫn chỉ là mấy câu cũ rích từ cổ chí kim.
Chu Tự Hằng nhìn lướt qua rồi ung dung xé nát cả thư lẫn phong bì, ném vào tay Bạch Dương,
nói: “Trình độ viết thư tình quá thấp.”
Còn bức ảnh
thì
cậu giữ lại, cất vào trong ví.
Tiếp đó cậu bước vào lớp học, lúc này tiếng nghị luận
đã
không
còn, chỉ nghe thấy tiếng lật trang sách, như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Chu Tự Hằng
đi
qua chỗ Minh Nguyệt, lỗ mũi hừ
một
cái, chân dậm
thật
mạnh mà
đi.
“Em chỉ thích
anh
thôi.”
cô
bé nhân lúc cậu
đi
qua, liền kéo tay cậu
nói, “Chu Chu.”
Giọng của
cô
bé rất yếu ớt, còn
nhỏ
hơn cả tiếng giở trang sách, Chu Tự Hằng phải cố gắng lắm mới nghe
rõ.
cô
bé vẫn cúi đầu, mái tóc dài xòa xuống che kín mặt, nên cậu chỉ có thể nhìn thấy
một
phần cổ trắng nõn của
cô
bé.
[Em chỉ thích
anh
thôi.]
Mẹ kiếp!
Chu Tự Hằng chậc lưỡi
một
cái.
Con mẹ nó, biết nịnh thế
không
biết!
Chu Tự Hằng
không
nhịn được mà nhếch môi cười, cậu đáp: “Ừ!”, sau đó vẽ
một
trái tim lên lòng bàn tay
cô
bé rồi mới trở về chỗ của mình.
Mạnh Bồng Bồng nhìn thấy cảnh mờ ám của hai người
thì
mặt cứng đờ lại,
một
lát sau mới tiếp tục cầm bút viết công thức đại số.
Bạch Dương
đi
theo sau Chu Tự Hằng, trong tay cậu ta là đống giấy viết thư
đã
bị xé nát, lúc
đi
qua chỗ Mạnh Bồng Bồng, cậu ta khẽ liếc mắt nhìn trộm
cô
bạn
một
cái, sau đó lại chột dạ cúi đầu, vuốt vuốt cái bánh bao thịt trong túi áo.
Ngày tháng tư, nắng lên rực rỡ, sáng sớm chỉ mới học được nửa số tiết là mặt trời
đã
lên cao đến đỉnh rồi.
Chu Tự Hằng ngồi dưới ánh nắng, lười biếng dựa vào tường, lấy bức ảnh chụp Minh Nguyệt từ trong ví ra ngắm.
Cậu
không
đi
anh
nên
không
được nhìn
cô
bé biểu diễn cùng vũ đoàn, bây giờ mới được ngắm thỏa thích đây.
Bạch Dương ngồi ăn bánh bao, thấy đại ca huýt sáo
thì
ghé vào
nói: “Đại ca,
anh
không
tức à?” Chính bản thân cậu ta còn căm phẫn nữa là, “Trần Tu Tề muốn theo đuổi chị dâu đó!”
Bạch Dương ghét Trần Tu Tề, cũng ghét cả Thích Gia Bình,
nói
chung là cậu ghét tất cả những người luôn có tên
trên
bảng vàng danh dự, bọn họ được gộp lại thành dạng con nhà người ta, Bạch Dương suốt ngày phải nghe cục trưởng Bạch lấy bọn họ ra làm tấm gương bắt cậu học theo, nhưng chỉ duy nhất có
một
người là Bạch Dương
không
ghét, đó là Mạnh Bồng Bồng.
“Gì cơ?” Chu Tự Hằng hậm hừ, “Tức chứ! Sao lại
không
tức được?”
Cậu ra sức lau sạch chữ viết đằng sau tấm ảnh
đi, lại nhớ tới cuộc điện thoại từ
anh
quốc hôm đó của Minh Nguyệt.
[Chu Chu, nếu như…có
một
người con trai theo đuổi em
thì
phải làm sao?]
thì
ra cái thằng
không
có mắt đó là Trần Tu Tề chứ
không
phải mấy tên quỷ tây.
…
“Nhưng mà đại ca…Nhìn
anh
chả có vẻ gì là tức giận cả.” Bạch Dương
nói, “Trần Tu Tề còn đuổi theo đến tận
anh
quốc nữa.”
“Lo lắng cái lông gì! Chị dâu mày
nói
là chỉ thích tao thôi.” Chu Tự Hằng nhướn mày ôm vai Bạch Dương, “Mày chờ xem, chiều nay
anh
mày
sẽ
đánh gãy chân nó!”
Lớp trưởng bắt đầu hô hào cả lớp nộp lại phiếu điểm có chữ kí phụ huynh.
Bạch Dương lấy phiếu điểm trong cặp sách ra, tờ giấy sạch
sẽ
phẳng phiu, nhưng thành tích
thì
thậtđáng xấu hổ, cục trưởng Bạch phải lén kí cho cậu ta, nếu mẹ cậu ta mà biết được
thì
chắc
sẽ
băm chặt cậu ta ra làm thành thịt kho tàu mất!
Cậu nhìn tờ phiếu điểm, nhìn Mạnh Bồng Bồng, nhìn cả lá thư tình bị xé nát, cảm thán: “Đến bao giờ
thìem mới có thể đưa phiếu điểm cho mẹ xem đây.”
“Bây giờ mày đưa cũng được mà.” Chu Tự Hằng trêu, “Chỉ cần mày có gan.”
Bạch Dương kinh sợ: “Mẹ em
thật
sự
sẽ
chặt em ra đó.”
nói
xong lại tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca sướиɠ
thật
đấy,
không
có…” Mẹ.
Chữ cuối cùng bị Bạch Dương nuốt vào trong bụng, cúi đầu
không
dám
nói
gì thêm.
Nhưng dù
không
nói
thì
Chu Tự Hằng cũng hiểu ý của Bạch Dương, cậu lập tức giận tái mặt, lấy tờ phiếu điểm trong cặp ra, tờ giấy nhăn nhúm có chữ kí của Chu Xung.
Chu Tự Hằng
không
giận Bạch Dương, cậu chỉ nhớ lại lúc Tô Tri Song nhìn tờ phiếu điểm của cậu, cùng cái đĩa phim rơi xuống sàn nhà, vẻ mặt
cô
ta cười mà như
không.
Như kiểu
đang
giễu cợt vậy.
Lúc tổ trưởng cầm lấy tờ phiếu điểm, Chu Tự Hằng bỗng nhiên trở tay ném nó vào thùng rác,
nói: “không
có chữ kí,
không
nộp.”
Chẳng có ai làm gì được cậu.
Cậu là
một
học sinh khiến ai cũng phải đau đầu,
không
dám động vào, vậy mà lại rơi vào lớp của thầy Thành, thầy là
một
giáo viên giỏi có nhiều năm kinh nghiệm, quần áo và giày lúc nào cũng bám đầy bụi phấn, nhưng đôi mắt
thì
luôn ngời sáng.
Thầy gọi Chu Tự Hằng đến phòng làm việc
nói
chuyện.
đang
là giờ nghỉ trưa, sân trường chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng có cả tiếng chim hót.
Chu Tự Hằng
đã
rất quen thuộc với phòng làm việc này, có thể coi là khách quen, ba ngày
thì
hai ngày bị gọi lên khiển trách, nhưng cậu
đã
luyện được công phu bỏ ngoài tai mọi lời
nói
của giáo viên rồi.
Song hôm nay lúc cậu bước vào phòng, ngoài thầy chủ nhiệm ra
thì
còn có cả Tô Tri Song nữa.
cô
ta hình như
không
mặc cái gì khác ngoài quần áo công sở, vẫn là đôi giày cao gót màu đen đó, tóc búi cao, nhìn như
một
nữ tu sĩ luôn tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều vậy.
“Hôm nay người đến tìm em là…” Thầy Thành
đang
định
nói
thì
đổi lại, “Phó cục Tô muốn
nói
chuyện với em
một
lúc.”
“âm
hồn bất tán.” Chu Tự Hằng
nói.
Lại quay ra hướng về phía thầy Thành: “Em và
cô
ta
không
có gì để
nói
với nhau cả, thầy còn việc gì nữa
không
ạ? Em bị cảm, đầu hơi choáng, muốn về ngủ.”
“Choáng đầu
thì
uống thuốc
đi.” Tô Tri Song lấy mấy hộp thuốc từ trong túi ra.
“Tôi sợ bị
cô
hạ độc.” Chu Tự Hằng cười
nói.
Tô Tri Song
không
nói
gì nữa, mấy hộp thuốc vẫn để bên ngoài
không
cất
đi.
Bầu
không
khí như ngưng đọng lại, thầy Thành ho
nhẹ
một
cái,
nói: “Là thế này, còn hai tháng nữa là phân ban rồi, mà thành tích dạo gần đây của em
không
được ổn lắm.Chu Tự Hằng, nếu em mà còn tiếp tục như vậy
thì
sẽ
không
thể vào được lớp tốt đâu, đừng
nói
đến chuyện thi đại học…”
Thầy Thành có kinh nghiệm đứng lớp lâu năm nên lúc khuyên bảo nghe rất ân cần.
“…Mấy cuốn sách này em cầm về đọc
đi, Toán và
anh
em học được mà, cố gắng thêm
một
chút là vẫn còn cơ hội chạy nước rút.” Thầy Thành nhìn thoáng qua Tô Tri Song, lại nhìn lướt qua Chu Tự Hằng.
Mấy cuốn sách rất dày chồng lên nhau, Chu Tự Hằng vừa liếc mắt liền trông thấy chữ viết ngoài trang bìa – Trần Tu Tề.
“Trần Tu Tề là gì của
cô?” Cậu hỏi thẳng Tô Tri Song.
“Cháu trai.” Tô Tri Song đáp.
Chu Tự Hằng cười.
Cậu tiến lên
một
bước, kính cẩn đẩy đống thuốc và chồng sách về lại cho Tô Tri Song, “Xem ra
cô
và cháu trai của mình rất giống nhau, đều là loại chuyên xen vào phá hoại chuyện của người khác.”
Chu Tự Hằng xoay người, đạp mạnh cửa
đi
ra, thầy Thành nổi giận quát: “Chu Tự Hằng!”
Thầy Thành đau hết cả đầu, đến chiều lại nghe được
một
tin tức.
Chu Tự Hằng ở sân thể dục gây
sự
đánh nhau với học sinh giỏi nhất khối 11 ban khoa học tự nhiên, Trần Tu Tề.