Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 377: Căm giận ngút trời (thượng)

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

"Xin lỗi, ngày mai ta..." Dạ Thất Thất mới vừa muốn cự tuyệt, liền bị quản gia Tử gia ngắt lời nàng: "Dạ tiểu thư, lão gia nhà ta phân phó thỉnh Dạ tiểu thư trước khi ra quyết định, xem trước một chút nội dung thϊếp mời, lại quyết định."

Trước xem nội dung thϊếp mời?

Có ý gì?

Chẳng lẽ phong thϊếp mời này có nội tình khác?

Nghĩ như vậy, Dạ Thất Thất mới nhìn thẳng phần thϊếp mời trên tay, quả nhiên không hổ là đệ nhất gia tộc Cự Tượng Thành, tiền nhiều đốt tay, chữ trên thϊếp mời đều là vàng ròng nun nóng in lên. Nhưng mà kỳ quái là, trên mặt chỉ có ba chữ Tử Tiếu Lãnh, cột nhà gái lại là trống rỗng, chỉ có hai giọt mực nước một lớn một nhỏ.

Lúc Dạ Thất Thất đang suy đoán ở trong lòng hai giọt mực nước này là ý tứ gì, thì nghe được quản gia mở miệng nói ra: "Lão gia nhà ta còn mời Tuyết công tử và Thiên Toàn công tử, thỉnh Dạ tiểu thư nhất định nể mặt có mặt ở yến hội."

Uy hϊếp ta? Dạ Thất Thất nhướn lông mày lên, thuận tay nhét thϊếp mời vào trong lòng quản gia Tử phủ, hết sức không khách khí nói: "Xin lỗi, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh!"

Nói xong, Dạ Thất Thất đóng cửa "Ầm" một tiếng lại.

Ngoài cửa, quản gia Tử gia sau khi ăn canh bế môn (sập cửa không đón tiếp) cũng không dừng lại lâu, trực tiếp xoay người rời đi.

Gió mát sảng khoái, trời quang đãng vạn dặm không mây, ngẫu nhiên vài con chim nhỏ bay qua, tiếng líu ríu làm cho tâm tình người ta thoải mái sung sướиɠ rất nhiều.

Tiếng động nhốn nháo trên đường phố, Dạ Thất Thất vóc người cao gầy mặc trang phục màu đỏ, trên vạt áo ống tay áo đều dùng sợi tơ màu vàng kim thêu lên hoa văn, một đầu tóc đen buộc cao cao ở sau ót, vài sợi tóc rủ xuống trên trán, trong sạch sẽ cởi mở lộ ra sự khôn khéo lưu loát.

"Vạn Bảo Các? Chi nhánh Vạn Bảo Các thật đúng là trải rộng toàn bộ Ngũ Hành đại lục, quy mô không tệ lắm!" Dạ Thất Thất đứng ở cửa Vạn Bảo Các, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu Vạn Bảo Các kim quang lấp lánh, khóe môi mang theo ấm áp vui vẻ.

Kể từ sau khi biết Vạn Bảo Các và Minh có quan hệ, thì Dạ Thất Thất đối với Vạn Bảo Các có loại lòng trung thành khó hiểu.

"Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiểu thư cần nhìn chút gì sao? Chi nhánh Vạn Bảo Các chúng ta trải rộng toàn bộ Ngũ Hành đại lục, bất luận tiểu thư cần gì Vạn Bảo Các chúng ta cũng sẽ không làm cho ngài thất vọng..."

Dạ Thất Thất vừa đi vào cửa chính Vạn Bảo Các, lập tức có một thiếu nữ mặc quần áo thống nhất màu xanh nhạt trên mặt vẻ tươi cười dịu dàng chào hỏi Dạ Thất Thất. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Phiền toái cô nương, ta muốn lên lầu hai xem một chút." Dạ Thất Thất cũng có chỗ hiểu rõ đối với kết cấu của Vạn Bảo Các. Vạn Bảo Các không chỉ là một phòng đấu giá trải rộng Ngũ Hành đại lục, cũng là một cửa hàng thực lực thâm hậu, lầu một đều là chút ít vật cực kỳ bình thường, lầu hai ở trên mới là trân phẩm.

Vừa nghe thấy Dạ Thất Thất yêu cầu, vị thiếu nữ chịu trách nhiệm chiêu đãi nàng lập tức cười dẫn nàng lên lầu hai.

Vừa lên lầu hai, Dạ Thất Thất liền nghe thấy giọng nói quen thuộc...

"Vạn Bảo Các các ngươi có ý gì? Lấy ra loại mặt hàng thứ đẳng này đến lừa gạt khách quý, ngươi có biết vị công tử này là thân phận như thế nào hay không? Đắc tội hắn, các ngươi đảm đương nổi sao? Mau gọi người phụ trách nơi này của các ngươi tới, hôm nay ta nhất định muốn hắn nói rõ cho ta." Giọng nói ngang ngược của cô gái lớn tiếng ồn ào, giọng nói vô cùng lớn lối.

Tiếng ngạo mạn vô lễ của cô gái mới vừa rơi xuống, lập tức liền có thiếu nữ của Vạn Bảo Các chịu trách nhiệm chiêu đãi khách quý lên tiếng trấn tâm tình an khách nhân. Nhưng mà thái độ khách quý hiển nhiên vô cùng quá đáng, hai ba câu lời nói thì đã làm cho thiếu nữ chịu trách nhiệm chiêu đãi có tố chất vô cùng tốt, trên mặt liên tục mang theo vẻ tươi cười ôn hòa tức giận đến mặt đỏ bừng cả lên.

"Ngươi đó, ngươi tính là cái thá gì? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với bổn tiểu thư? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như còn không kêu người phụ trách các ngươi đến, ngươi có tin bổn tiểu thư nói một câu thì ngươi không thể sống được ở Cự Tượng Thành hay không? Ngươi còn dám dùng cái loại ánh mắt đó nhìn bổn tiểu thư, ngươi liếc mắt một cái thì bổn tiểu thư móc tròng mắt ngươi ra ngươi có tin hay không? Tiện nhân chính là già mồm, không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn một chút mình là cái thá gì, cũng dám quyến rũ người của bổn tiểu thư, ngươi mẹ nó mắt mù sao?"

Giọng nói kiêu ngạo vô lễ của nàng kia vẫn còn tiếp tục, lời nói ra cũng càng ngày càng khó nghe, càng ngày càng đả thương người, khó trách thiếu nữ kia bị chửi sẽ tức giận rơi nước mắt.

Dạ Thất Thất dừng bước đứng tại đầu bậc thang, trong tai nghe giọng nói quen thuộc đó, hai tròng mắt không động nhìn chằm chằm thân hình khổng lồ quen thuộc kia, trong mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu nghi hoặc.

Hết chương 377.