Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 41

Lâm Trì nói dứt khoát: "Không được!"

Mạch Khinh Trần không buông, môi vẫn chạm nhẹ vào cổ nàng, thắc mắc: "Tại sao?"

Cảm giác ngứa ngáy trên cổ khiến Lâm Trì buồn cười, nàng nhịn, nói bằng giọng không tin được: "Chẳng lẽ chàng muốn hiện tại cứ như vậy mà..."

Khi mắt quét sang bọn Cố công tử đang hoạt động trong chăn thì mất tự nhiên dời sang nơi khác, cắn răng nói: "Dã hợp?"

Mạch Khinh Trần: "Vậy chúng ta về nhà thì làm được à?"

Này này, trọng điểm ta nói không phải chuyện này cơ mà!

Lâm Trì vừa định mở miệng, bỗng cảm thấy phía dưới có thứ gì cứng rắn đang chọc vào người nàng, liền cứng người.

Mạch Khinh Trần cúi đầu hôn cổ nàng, giọng trong veo pha lẫn một chút ham muốn không dễ nhận ra, nhưng vẫn thuần khiết như cũ: "Được không?"

"Không được!"

Lâm Trì dồn sức thoát khỏi vòng ôm của Mạch Khinh Trần, mặt không biểu cảm nói: "Chàng tỉnh táo lại đi."

Nói rồi nàng chỉnh lại y phục hơi rối loạn của mình, đứng lên.

Ngoài miếu mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh, thoáng đãng không mây, vài ngọn gió nhẹ cuốn mái tóc nàng, cũng thổi tan cảm giác khó hiểu trong lòng.

Cũng không phải không thích, dù trong lòng đã thừa nhận nhưng cơ thể vẫn bài xích theo bản năng.

Hình như không hay lắm, nhưng...

Lâm Trì uể oải xoa má.

Trở vào trong miếu, Lâm Trì không nhìn Mạch Khinh Trần, chỉ nói ngắn gọn: "Mưa tạnh rồi, chúng ta về thôi."

Mạch Khinh Trần không dám ép nàng, khẽ gật đầu. Một lúc lâu mới nói: "Hắt xì..."

Quả nhiên... Bị phong hàn rồi.

Trên đường về Mạch Khinh Trần hắt hơi không ngừng, về tới Đông cung, việc chăm sóc Mạch Khinh Trần đương nhiên do Lâm Trì đảm nhiệm.

Thức đêm, mớm thuốc, chăm sóc, đối với Lâm Trì mà nói không thành vấn đề, nhưng phiền một nỗi bệnh nhân này không chịu hợp tác. Rõ ràng đang bị phong hàn nhưng không chịu nằm nghỉ, cứ muốn đi theo Lâm Trì, lúc mớm thuốc càng đòi dựa vào người Lâm Trì, trưng bộ mặt bất mãn.

Lâm Trì nhịn không nổi nữa: "Không phải chàng không có cảm giác ư?!!"

Mạch Khinh Trần gật đầu, rũ mắt: "Nhưng ta muốn thử... Hắt xì..."

Hắn là người bệnh hắn là người bệnh...

Lâm Trì bưng chén thuốc qua, cuối cùng ấm ức nói: "Dưỡng bệnh rồi nói tiếp!"

Ra khỏi phòng Mạch Khinh Trần, nàng đυ.ng phải một con mèo trắng đáng yêu.

Lâm Trì ngẩn ra, mới nhận ra đây là con mèo Ba Tư hai năm trước Mạch Khinh Trần thường ôm, hai năm không gặp, con mèo phì ra gấp hai lần lức trước, suýt chút nữa Lâm Trì không nhận ra. Chỉ là không ngờ nó sẽ ở cạnh Mạch Khinh Trần lâu như vậy, chợt thấy có cảm giác thân thiết với nó...

Lâm Trì mềm lòng, cúi xuống ôm con mèo lên.

Con mèo Ba Tư hơi cựa một chút, rồi nằm gọn trong lòng Lâm Trì.

Lông mèo mềm mại, ấm áp, ôm rất thoải mái, Lâm Trì không muốn quấy nhiễu nó, bèn ôm nó ngồi im trong sân.

Không biết qua bao lâu, nghe có tiếng nói: "Thì ra ở trong này."

Giọng nói dịu dàng như ánh mặt trời, ôn hòa ấm áp.

Lâm Trì quay sang, ngạc nhiên: "Kỳ Mặc?"

Nam tử mặc y phục xanh ngọc mỉm cười bước đến, sờ đầu mèo Ba Tư: "Nó vẫn rất dính người." Hơi ngừng một chút: "Không ngờ cô lại quay về."

Lâm Trì xấu hổ.

Kỳ Mặc ngồi xuống đối diện nàng, lấy vài thứ ra, nói: "Lệnh truy nã đã hủy, ta đã nói với Quý sư tỷ chuyện thiên kim của thứ sử Hòa Châu, bệ hạ có ý không truy cứu, cô có thể dùng mặt thật để gặp người khác rồi. Sư tỷ cô và hoàng hậu nương nương đều mong gặp cô, cô có thể chọn khi nào đồng ý đi gặp họ."

Lâm Trì càng xấu hổ: "Phiền huynh quá..."

"Đừng khách sáo." Kỳ Mặc cười: "Ta chỉ muốn biết, cô thật sự tự nguyện ở lại bên cạnh công tử ư?"

Không ngờ người ôn tồn nhất lại hỏi vấn đề sắc bén nhất.

Lâm Trì nghĩ ngợi, nói: "Nhưng... Ta vẫn còn có một số việc phải làm."

Kỳ Mặc nói: "Vậy cứ giao cho thuộc hạ, vậy trừ chuyện này ra? Cô đồng ý ở lại bên cạnh công tử không?"

Lâm Trì suy nghĩ lâu hơn, cuối cùng gật đầu, nói: "Phải."

Nàng không thích nghĩ nhiều, bởi vì biết rõ mình thích hắn, nên mới muốn ở cạnh Mạch Khinh Trần... Chuyện rất đơn giản. Huống chi đến nước này, đã biết nàng ở trong lòng Mạch Khinh Trần không chỉ là một người để hắn chạm vào, đã biết những tổn thương và đau khổ của hắn, lòng càng muốn ở lại.

"Vậy thì tốt."

Kỳ Mặc thở dài nhẹ nhõm, bỗng đứng dậy gập người thật thấp, thi lễ với Lâm Trì: "Lâm cô nương, thuộc hạ bảo đảm, chỉ cần cô không dao động, dù có chết thuộc hạ cũng không để chuyện hai năm trước tái diễn. Còn nữa, thật sự rất cảm ơn cô."

Lâm Trì giật mình, cười với hắn: "Đừng cảm tạ ta, ta phải cảm tạ huynh mới đúng."

... Bởi vì ở lại, không chỉ vì Mạch Khinh Trần, cũng vì chính nàng.

Mạch Khinh Trần bị phong hàn lần này khỏi rất nhanh, sau đó hành động dính lấy Lâm Trì lại bắt đầu.

Không thể lấy cớ bị bệnh, Lâm Trì buồn bực.

Nói ra thì, hai năm trước hai người đã thành thân, giờ đã bày tỏ lòng mình, lại thừa nhận tình cảm với nhau, dù có làm gì cũng không quá đáng, nhưng dường như vẫn có gì đó ngăn lại.

Lâm Trì biết loại chuyện này đối với nam tử mà nói hơi bất công, nhưng nghĩ lại, dù sao Mạch Khinh Trần cũng không có cảm giác, nên cũng không có cảm giác bất công với hắn... Thế nên lại càng yên tâm.

May mà Mạch Khinh Trần có dính người, nhưng cũng không ép nàng quá, chỉ cần nàng không muốn, Mạch Khinh Trần sẽ dừng lại, chỉ là Lâm Trì bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn chăm chăm thì hơi chột dạ, nên các loại hành vi hôn nhẹ, ôm ấp đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có điều hai người sớm chiều ở chung, lại yêu nhau, khó tránh tiếp xúc thân thể, dưới sự đồng ý của Lâm Trì, Mạch Khinh Trần được voi đòi tiên.

Mạch Khinh Trần cả ngày làm chuyện như thế nhưng cứ trưng ra bộ mặt hồn nhiên, ngây thơ, khiến Lâm Trì không tiện bắt bẻ. Hắn còn thường nhắc chuyện trong miếu, không biết vị Cố công tử phóng khoáng đó đã kích động gì hắn, hay truyền thụ thế nào mà khiến Mạch Khinh Trần tin rằng nam nữ giao hợp là chuyện thường tình, làm ra những chuyện thăm dò cơ thể người khác, hoàn toàn không có chút trở ngại, hơn nữa còn rất hăng hái.

Rốt cuộc Lâm Trì không nhẫn nại nổi nữa, lúc Mạch Khinh Trần lại nghiêm túc giở trò lưu manh thì nắm tay hắn, hung dữ nói: "Chàng đừng làm thế nữa được không?"

Mạch Khinh Trần ngước mắt: "Làm thế?"

Lâm Trì: "Đúng, chàng đừng làm chuyện này với ta nữa!"

Mạch Khinh Trần: "Tại sao?"

Bị hắn dùng giọng điệu vô tội hỏi bao nhiêu lần, Lâm Trì nhịn không được nữa: "Bởi vì ta không thích, ta rất ghét! Mạch Khinh Trần, chàng giữ ta lại chỉ để làm chuyện này ư? Chàng có nghĩ tới cảm giác của ta không?"

Mạch Khinh Trần giật môi, không nói chuyện, có vẻ tổn thương.

Lâm Trì biết mình nói hơi quá đáng, đang định nói chuyện, Mạch Khinh Trần đã lặng lẽ đứng dậy bỏ đi.

Lâm Trì nắm chặt tay, thở dài, vừa định đuổi theo thì bị vấp một cái.

Nhìn xuống, là mèo Ba Tư.

Lâm Trì bèn ôm mèo ngồi trầm ngâm một lúc.

Cũng không phải ghét thật, chỉ là chuyện đó trong kí ức nàng vẫn rất đáng sợ, lúc lưu lạc nhìn thấy những nữ tử thanh lâu rên rĩ thê thảm vì bị khách làng chơi dơ bẩn đùa cợt khiến nàng buồn nôn, trong tiềm thức đã sợ, thêm lần đầu tiên cũng không mấy tốt đẹp đã tạo thành vách ngăn trong lòng, dù hôn đã không còn muốn nôn như hai năm trước, nhưng vẫn không thể chấp nhận được... Tại sao nhất định phải làm chuyện đó, rõ ràng rất đau, rất đáng sợ.

Lâm Trì cắn cắn môi, ra sức ôm lấy mèo như muốn sưởi ấm.

Mấy ngày sau đó, Lâm Trì phát hiện Mạch Khinh Trần không còn dính lấy nàng, cơ hội gặp được hắn cũng rất ít.

Lâm Trì biết, ngày đó nàng đã làm tổn thương hắn.

Nàng hối hận, nhưng Mạch Khinh Trần ít nói, nàng cũng không thích nói nhiều, nên không có cơ hội giải thích, cộng thêm việc Mạch Khinh Trần không dính lấy nàng làm những chuyện thân mật, còn lại vẫn như thường. Thấy vậy, Lâm Trì tưởng Mạch Khinh Trần đã thông suốt, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không biết có phải ảo giác không, Lâm Trì thấy mấy ngày nay các cung nữ Đông cung bao gồm cả Lăng Thư, Lăng Họa nhìn nàng có chút kỳ lạ, nhất là Lăng Thư, Lăng Họa, cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Mãi đến vài ngày sau, nàng vô tình gặp được cung nữ Uyển Thanh người nàng cứu được từ tay Lăng Yến lúc trước, mới biết tại sao những người đó lại có phản ứng như thế.

Gần đây Mạch Khinh Trần không có ở Đông cung.

Hắn xuất cung, mà đích đến, là Túy Yên Các.

Thanh lâu nổi tiếng nhất Dương Minh.

"Lâm cô nương đừng lo, Đại điện hạ quan tâm nhất vẫn là cô, đến thanh lâu chắc cũng chỉ là gặp dịp thì chơi..." Uyển Thanh nhức đầu giải thích, nhưng giọng chột dạ, cả nàng ta còn thấy không tin.

Mấy ngày nay trong cung đồn Đại điện hạ lạnh nhạt Lâm cô nương, không biết chán từ bao giờ, trước kia Lăng Yến được sủng ái là thế, cũng chỉ vì một câu nói của Đại điện hạ đã bị đưa khỏi cung. Uyển Thanh rất cảm kích vị Lâm cô nương đã cứu mạng mình, nhưng không ngờ... Nghĩ thế, nàng không khỏi thấp thỏm nhìn Lâm Trì.

Trái lại Lâm Trì nghe vậy vẫn rất bình tĩnh, gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi."

Quá bình tĩnh!

Uyển Thanh càng lo: "Lâm cô nương, nếu cô không vui thì cứ nói ra, đừng giữ trong lòng..."

Lâm Trì cười: "Ta không có."

Uyển khẽ cắn môi khẽ cắn môi: "Lâm cô nương, nếu không cô đánh nô tỳ ngất, mặc y phục nô tỳ đến Túy Yên các..."

Lâm Trì sờ sờ đầu nàng: "Không cần, ta muốn ra ngoài đâu cần phiền phức như thế... Không sao thật mà, dù sao Đại điện hạ cũng đâu chạm được những người khác không phải sao?"

Uyển Thanh đỏ cả mắt: "Nhưng, lỡ như..."

Buổi tối, Lâm Trì ăn tối xong, ôm mèo ngắm trăng một lúc thì đi ngủ.

Đang mơ màng, nàng cảm giác có người nằm xuống, nhưng chỉ nằm cạnh nàng, không ôm cũng không làm gì nàng. Hơi thở lạnh băng tỏa nhẹ, không cần mở mắt cũng biết là Mạch Khinh Trần, nhưng ngoài hơi thở băng lãnh, trên người hắn dường như có thêm mùi son phấn không dễ phát hiện.

Biết Mạch Khinh Trần sẽ không làm chuyện như vậy, cũng đoán được Mạch Khinh Trần đi làm gì, nhưng giờ khắc này, Lâm Trì vẫn nén không được thấy đau lòng.

Muốn nói nhưng không biết phải nói gì.

Rõ ràng chính nàng chọc giận Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần cũng làm theo ý nàng... Không nên nói gì thì tốt hơn.

Vì thế Lâm Trì nhắm mắt, ngủ tiếp.

Trong lúc mơ màng có cảm giác bị người khác nắm tay, nắm rất nhẹ, rất cẩn thận, sau đó không buông ra nữa.

Hôm sau tỉnh lại, Mạch Khinh Trần đã đi rồi.

Tối đó vẫn như thế.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lăng Họa mở cửa đánh ầm: "Tôi chịu không nổi nữa!"

Lâm Trì xoa đôi mắt ngáy ngủ, mờ mịt nói: "Hả?"

Lăng Họa chống nạnh, mặt không tin nổi, nói bằng giọng như đã kềm nén mấy trăm năm: "Rốt cuộc hai người đang làm gì vậy? Tôi sốt ruột muốn chết! Nhưng các người vẫn bình tĩnh là sao hả! Không phải cô đã biết rồi ư! Sao cô không ghen! Không buồn! Không đau lòng! Ít nhất cũng nói gì với công tử chứ, sao không làm gì hết vậy? Vẫn còn ăn ngon ngủ yên thế kia!"

Lâm Trì: "Ấy..."

"Thiếu phu nhân! Ít nhiều gì cô cũng phải nổi nóng!" Lăng Họa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua Lâm Trì,

nói: "Người đâu, giúp thiếu phu nhân thay quần áo!"

Tiếp đó,một đám cung nữ xông lên, trang điểm cho Lâm Trì.

Lăng Họa hài lòng đánh giá một lúc, nói: "Chúng ta đi."

Lâm Trì bị túm không hiểu, hỏi: "Đi? Đi đâu?"

Lăng Họa chém đinh chặt sắt phun ra ba chữ: "Túy Yên Các!"