Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 29

Vô Diễm vốn không có chuyện gì để làm, nhắm mắt đi theo bên người Chung Ly Tình Nhi, xem nàng đem mấy loại thảo dược đào được ném vào dược lâu trên lưng, Vô Diễm thấy nàng lưng mỏi, liền đem dược lâu ôm lấy, giống như tiểu dược đồng theo sau Chung Ly Tình Nhi.

Hiện tại trong mắt Chung Ly Tình Nhi chỉ có dược thảo, cái khác đều không để vào mắt, thấy dược lâu đã đầy liền ném vào nhà tiểu Ngọc, trong chớp mắt không nhìn thấy dược lâu không có khiến Vô Diễm kinh ngạc gì, dù sao đây không phải là lần đầu tiên Tình Nhi tiểu thư lợi hại.

Mãi đến khi mặt trời ngã về tây, sắc trời dần dần tối, Chung Ly Tình Nhi mới tìm chỗ nghỉ chân, lúc tập trung tinh thần đào dược thảo, vì làm một thời gian lâu nên toàn thân đều đau.

“Vô Diễm, vất vả cho cô rồi, đi theo ta làm việc này thật nhàm chán.”

Vô Diễm lắc đầu, không biết làm thế nào lại lấy ra hoa quả tươi cho nàng, “Không vất vả, ta cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ mấy hoa cỏ đẹp thế này cũng có thể làm thuốc, thật thần kỳ.”

Chung Ly Tình Nhi cũng không khách khí, nhận trái cây mà ăn, giữa trưa không ăn, nếu không có linh lực hộ thể, nàng đã sớm đói rồi.

Nhìn sắc trời, “Chỉ có Kê Nghi có thể đưa ta trở về sao? Cô cũng không thể được?”

Vô Diễm gật đầu, trong mắt có sung sướиɠ, “Đương nhiên có thể, tiểu thư muốn ta đưa đi?”

“Không được ư? Vậy cũng không sao, tuỳ tiện tìm ai đó đưa ta đi là được.

Vô Diễm biết Chung Ly Tình Nhi hiểu lầm, vội nói: “Không phải, ta thật cao hứng vì tiểu thư muốn ta đưa đi, bây giờ đi? Hay là đến tối?”

“Ân, đi thôi.” Chung Ly Tình Nhi đứng dậy, thuận tay phủi bùn đất trên người, mỗi lần lên núi đều mang một thân đầy bùn đất về.”

Vô Diễm mỉm cười, nụ cười ấy khiến Chung Ly Tình Nhi cảm thấy tuyệt sắc vô song, “Nhắm mắt lại.”

Chung Ly Tình Nhi nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác một bàn tay ôm thắt lưng mình, hương khí thanh thuần vòng quanh chóp mũi, vưu vật như cô gái này, có lẽ chỉ có Đắc Kỷ mới so được.

“Đến rồi.” Giọng nói thanh u vang lên, đúng rồi cô gái này ngoài dung mạo, còn có giọng nói rất dễ nghe, khó trách, người ta luôn nói yêu là tai hoạ.

Vô Diễm tay nắm dược lâu của nàng vừa nói, “Ta chỉ có thể đưa đến đây, Tình Nhi tiểu thư bảo trọng.”

“Cám ơn cô.”

Vô Diễm cười cười, bóng dáng loé lên rồi biến mất, Chung Ly Tình Nhi nhún nhún vai xuống núi, từ nơi này, có thể nhìn thấy mấy nóc nhà dưới chân núi, cảm giác trở về nhà, luôn sung sướиɠ.

Thanh Liễu và Chỉ Hủy không ngờ công chúa chỉ đi một ngày rồi về, cũng may cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, rửa mặt, ăn cơm chiều xong, Chung Ly Tình Nhi trở về phòng,ngày mai phải bắt đầu làm việc, lấy mấy dược thảo hôm nay muốn trồng ra, cải trắng trong vườn cũng phải xem một tý, dược vật phối ra đều đưa về cung hết, trong tay lại không có dược trữ lại.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Chung Ly Tình Nhi an phận khiến hai thị nữ không khỏi tò mò, không phải nhốt mình trong phòng thì ra vườn cuốc đất, tiểu thư không phải đã sinh bệnh chứ?!

Chung Ly Tình Nhi thật sự rất khoẻ, 12 tuổi bắt đầu có một lần hành kinh đầu tiên, bụng có chút đau trướng, mấy bịch băng vệ sinh mang từ Địa Cầu đến rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, cho nên mấy bố khăn nữ nhân thường dùng cũng trở nên vô dụng, vì thế hai thị nữ căn bản không biết nàng có kinh nguyệt.

Vào lúc thời điểm này, nàng không muốn lên núi, dù sao tình trạng của thụ yêu cũng tốt hơn chút, dù không thể khôi phục lại hình người được ngay, nhưng có thể dùng linh thức liên hệ với những tên yêu khác.

Cải trắng trong vườn ngày càng lớn, thật giống như củ cải trắng trong ruộng, còn cà rốt đã lớn hơn một chút rồi.

Sai Thư Dục cùng nhóm người kia vào vườn cuốc vài mẫu đất, mỗi ngày đều trồng thử thêm một ít cây non, trồng san sát nhau hẳn không được? Như vậy sẽ không phát triển tốt, đại khái là……

Kết quả mà Chung Ly Tình Nhi muốn nhận được, dù sao cũng phải thí nghiệm đa chủng loại, nếu hỏng hết thì bắt đầu làm lại lần nữa, cà rốt ở mảnh vườn bên nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Thời gian trôi qua rất nhanh, mấy chốc đã qua 10 ngày, Chung Ly Tình Nhi một thân lưu loát xuất hiện phía sau núi, không ngoài dự kiến, Kê Nghi đang đứng chờ ở đó, nhìn thấy nàng xuất hiện, trong mắt đầy ý cười, “Tình Nhi tiểu thư, linh thức của Bách gia gia đã khôi phục, ngày hôm đã bắt nối linh thức với ta, ta nghĩ Tình Nhi tiểu thư là người trọng chữ tín, hôm nay nhất định sẽ lên núi, quả nhiên là đến.”

Chung Ly Tình Nhi từ chối cho ý kiến chỉ cười, “Tham Oa sẽ cao hứng.”

Kê Nghi lễ phép hỏi nàng: “Bách gia gia muốn gặp tiểu thư, tiểu thư thấy thế nào?”

“Có thể, có thể được chúng yêu tôn kính như vậy, hẳn là người rất tốt.” Cho dù không muốn gặp cũng không được, nàng cũng phải đến kiểm tra, hơn nữa đứa nhỏ kia đã nhờ vả, nàng cũng phải làm.

“Thỉnh nhắm mắt lại.”

Lần này không giống, chúng yêu thường hay nấp trong rừng quan sát thụ yêu giờ đã đi ra hết, thấy nàng vừa đến liền cười chào hỏi, cho dù là người không hay nói cười cũng cố nở nụ cười.

Chung Ly Tình Nhi cười đáp lễ, đi đến trung tâm thụ yêu ở đó, đặt tay lên, linh thức bắt đầu truyền vào, một giọng nói xa lạ vang lên, cực kỳ thân mật, hoà hoãn nói: “Xin chào, cảm ơn tiểu thư đã cứu ta, ta tên là Hiên Viên Bách.”

“Xin chào, ta nghe Tham Oa gọi ngài là Bách gia gia, trước tiên ta sẽ kiểm tra trước rồi tán gẫu với ngài được không?”

“Ha ha, đương nhiên không thành vấn đề, tiểu thư đúng là người có trách nhiệm.”

Lời nói mang theo tia tán thưởng, Chung Ly Tình Nhi không trả lời cũng không nhìn, chỉ chuyên tâm kiểm tra.

Cũng không tệ lắm, sau khi hồi phục linh thức, đã có thể tự vận chuyển linh lực, đáng tiếc bản thể tổn thương rất nghiêm trọng, phải chữa trị thêm một đoạn thời gian nữa.

“Ngài khôi phục rất tốt, có của trận pháp của ta hỗ trợ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại như cũ.”

“Ha ha a, ta nghe Kê Nghi nói, tiểu thư bày một trận pháp quanh bản thể của ta, linh lực dư thừa rất nhiều, tu vi tăng lên không ít, thật không nghĩ tới lần này lại là một nhân loại cứu ta, tiểu thư thực rất giỏi.”

Khoé miệng Chung Ly Tình Nhi co rút, “Ngài đừng nói như vậy, nếu không phải nhận thức Tham Oa, ta cũng không có cơ hội tới cứu ngài, huống chi, Tham Oa vì cứu ngài thiếu chút nữa trở lại nguyên hình, ta mà không cứu ngài, Tham Oa sẽ thất vọng.”

Hiên Viên Bách thở dài nói: “Thật sự là làm khó Tham Oa đứa nhỏ này, nếu nó vì ta mà mất tu vi, cho dù ta có được cứu sống cũng không vui vẻ gì cả, yêu quái như bọn ta không có giống như nhân

loại, không thể ích kỷ vì bản thân mình mà phải hy sinh người khác.”

Nói xong, sực nhớ vị ân nhân này chính là nhân loại, vội giải thích: “Ý ta là không phải tất cả nhân loại đều như vậy……”

“Ta hiểu ý ngài mà, đừng lo vì những lời này khiến ta không vui, nhân loại quả thật đúng là như vậy, so về độ ích kỉ, ti bỉ không thể nào so được với nhân loại, cho nên nhân loại mới có câu mắng ‘không bằng súc sinh’, kỳ thật súc sinh so với nhân loại hữu tình hơn.”

“Ha ha ha, đúng là đứa nhỏ thú vị, ta thật cao hứng vì người cứu ta là tiểu thư, cũng cứu Tham Oa, ta nghĩ đến một chuyện, không biết tiểu thư có muốn nghe không?”

“Mời ngài nói.”

“Tu vi của Tham Oa hẳn thụt lùi không ít, hơn nữa nó đối với mọi thứ luôn tràn ngập tò mò, nhiều lần còn lén qua mắt bọn ta chạy đến thôn trang, may mắn là bị Kê Nghi phát hiện bắt về, ta biết tiểu thư đã đồng ý với Kê Nghi, chờ ta khôi phục lại sẽ đưa Tham Oa về, ta nghĩ bản thân mình không thể giúp Tham Oa tu luyện tốt? Muốn gặp ta lúc nào chẳng được, ổn định tu vi của nó mới là quan trọng.”

Chung Ly Tình Nhi thầm cười trộm, đang lo vì không có lý do giữ Tham oa lại đây! Bây giờ cái cớ lại dâng đến cửa.

“Ta đương nhiên đồng ý, ngài có thể nhìn thấy, ta rất thích Tham Oa, nó rất đáng yêu.”

“Ha ha ha, bọn ta cũng cực kỳ thích Tham Oa, không nói đến trong thế giới nhân loại, ngay cả chúng yêu đều thích một Tham Oa trong sáng thuần khiết như thế, cho nên mọi người thích nó không ghét chút nào.”

Được chấp nhận, Chung Ly Tình Nhi đã có lý do giữ Tham Oa, rồi cắt đứt tia thần thần thức với Hiên Viên Bách, vui sướиɠ đưa linh thức hỏi Tiểu Ngọc: “Vừa rồi bọn tỷ trao đổi, đệ có nghe không?”

“Đương nhiên có thể, trừ phi là tỷ cố ý không muốn cho đệ nghe.”

Tiểu Ngọc cao hứng ở trên giường lăn lộn, rốt cuộc nó không phải chơi một mình, hừ hừ, nhất định không để Tham Oa rời khỏi nơi này, trừ phi nó cũng có thể đi ra ngoài.

Kê Nghi dẫn ba người đứng ở sau lưng Chung Ly Tình Nhi, vừa bảo vệ vừa có thể tuỳ thời nghe nàng phân phó, thấy nàng xoay người lại, trên mặt đầy thoải mái, biết là mọi thứ đều đã phát triển theo hướng tốt.

“Các người không cần lo nữa, mọi thứ đều tốt, Tụ Linh Trận ta bày ra rất lớn, bình thường các người có thể ngồi ở bên trong tu luyện, hiệu quả sẽ rất tốt, yên tâm, đối với Hiên Viên tộc trưởng không có gì ảnh hưởng.”

Vẫn còn rối rắm vì cách xưng hô, không biết nên gọi thụ yêu này thế nào, gọi gia gia, đâu có thân thiết gọi cũng ngượng, xưng hô khác cũng không phù hợp, nếu Kê Nghi nói Hiên Viên Bách là tộc trưởng trong lòng họ, vậy gọi là Hiên Viên tộc trưởng là tốt nhất.

“Không có tiêu hao linh lực chứ?”

“Sẽ có, dù các người có vào hay không vào để tu luyện thì linh thạch bày trận qua một thời gian cũng sẽ tiêu hao linh lực, nhưng chút xíu chuyện ấy các người không cần lo, ta cái gì đều không có, chỉ có linh thạch là nhiều.” Trước không nói tầng hầm đó có bao nhiêu, nếu thật sự không có, thì chỉ cần tuỳ tiện đập một căn phòng trong cung điện của tiểu Ngọc,cũng đủ cho nàng dùng cả đời cũng không hết.

“Vậy cám ơn, chúng ta có thử qua, ở trong trận tu luyện quả thật so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều, nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Bách gia gia, cho nên cũng không dám ở bên trong tu luyện.”

Chung Ly Tình Nhi nghĩ nghĩ, liền lấy ra một đống linh thạch khác bày trận, chỗ linh thạch này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, đủ cho bọn họ dùng.

“Sau này các người cứ tu luyện trong này, hiệu quả cũng giống nhau.”

Đám người Kê Nghi thấy từng khối linh thạch lớn như vậy chỉ biết cấm ngữ, bảo bối trong mắt người ta sao trong mắt Tình Nhi tiểu thư lại là vật nhỏ vậy? Ngược lại cỏ dại trong mắt bọn họ lại là bảo bối trong mắt Tình nhi tiểu thư mới lạ ấy chứ? Đúng là nhân loại kỳ quái.