Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 144: Công chúa bối rối

Thần Tịch khẽ mỉm cười, “Sẽ a, chờ một ngày ta không giữ hắn lại nữa sẽ để hắn tự do, Thiên Cầm công chúa không muốn chờ sao? Có lẽ không đến một hai năm đâu!”

Một hai năm? Sở Thiên Cầm không muốn, nàng đã mê mẩn Bắc Đường Liên Vân rồi, muốn Bắc Đường Liên Vân trở thành Phò mã của nàng!

Thần Tịch nghi hoặc nhìn Sở Mục Nhiên một cái, “Tiêu Dao Vương, Sở quốc các ngươi cũng lưu hành cách này?”

“Tất nhiên không phải!”

“Đến bây giờ Thiên Cầm công chúa vẫn chưa lập gia đình sao.”

Sở Mục Nhiên xấu hổ, có chút quẫn bách, “Không phải, Thiên Cầm đã gả hai lần, bất quá, bởi vì một số nguyên nhân nên hòa ly.”

Hai lần? Cường hãn!

Thần Tịch trong lòng lặng lẽ giơ ngón cái, quá mức cường hãn! Ở Sở quốc này xã hội nam tôn như thế mà vẫn có thể hai lần hòa ly, lần này lại coi trọng phu thị của nàng, thật là không phải bình thường.

Sở Thiên Cầm cau mày, mặc dù có điểm quẫn bách, nhưng cũng không quá mức hổ thẹn, ngược lại có chút giận dữ nhìn Thần Tịch, “Xích Dương công chúa, ngươi nói đi, rốt cuộc có nguyện ý hay không cho ta mặt mũi? Tam ca trở thành sườn phu của ngươi, ta muốn ngươi một phu thị, ngươi có cái gì luyến tiếc?”

Phốc --

Sở Mục Nhiên một miệng trà phun ra, trừng mắt nhìn Thiên Cầm công chúa, “Ngũ muội, ngươi lời này có ý tứ gì?”

Thần Tịch bĩu môi cười nói: “Tự nhiên là nói dùng ngươi đổi một người nam nhân đưa cho nàng nha! Ai, người ta nói huynh muội như quần áo, Mục Nhiên, ngươi thật đúng là không biết tốt xấu, chính muội muội của ngươi còn đối xử với ngươi như vậy!”

Bên tai Sở Mục Nhiên đỏ lên, có chút tức giận, trừng mắt nhìn Sở Thiên Cầm giọng điệu cũng không dễ chịu, “Ngũ muội, ngươi không cần hồ nháo, trở về cung điện của ngươi đi!”

“Tam ca, ta chỉ là muốn bàn bạc, nàng đã có nhiều phu thị như vậy, đổi cho ta một người cũng có sao. Huống chi, ta đã nói, ta nguyện ý đổi hai người!”

Thần Tịch thú vị nhìn nàng thấp giọng hỏi nói: “Không biết hai người kia của Thiên Cầm công chúa là loại người nào a? Chắc không phải là Thiên Cầm công chúa cũng muốn học theo Nhai Nữ quốc của chúng ta thú phu nạp thị đi.”

Thiên Cầm công chúa rốt cục có chút đỏ mặt, bất quá nàng nghĩ đến Cung Thần Tịch có tới sáu phu thị thì lo lắng, “Hừ. Cho dù ta như thế nào, so với ngươi Bản công chúa còn giữ mình trong sạch hơn.”

A, còn nói giữ mình trong sạch?

Đã hòa ly hai lần, nhập mạc chi tân cũng đến hai người, coi như giữ mình trong sạch? Thần Tịch không nói gì lắc đầu, lười tranh cãi.“Thiên Cầm công chúa nói cái gì ta mặc kệ, bất quá, Bắc Đường là người của ta. Trước mắt không có khả năng cùng công chúa, Thiên Cầm công chúa vẫn là buông tha cho ý niệm trong đầu đi!”

Cho dù nàng muốn thả Bắc Đường Liên Vân tự do, cũng không hy vọng Bắc Đường Liên Vân cùng nữ nhân như vậy ở cùng một chỗ, cư nhiên muốn dùng nam nhân đổi nam nhân, thiết!

Nàng còn không xứng với Bắc Đường Liên Vân!

Thiên Cầm công chúa không thể tưởng được Thần Tịch thế nhưng cự tuyệt nàng, trong lòng tức giận, lại bị Sở Mục Nhiên trừng mắt không dám nháo, cuối cùng dậm chân một cái bỏ đi.

Nàng muốn đi tìm Mẫu hậu làm chủ, nàng muốn cho Bắc Đường công tử làm Phò mã của nàng, nàng coi trọng nam nhân này!

Cao lớn anh tuấn lại mang theo chút tà khí, làm cho người ta có xúc động muốn chiếm lấy!

......

Thần Tịch thản nhiên nhìn mỗ nam nhân bên cạnh, rất rộng rãi trấn an nói:

“Không cần ủ rũ, tiểu hài tử phát cáu thôi, nàng cũng không có nói trực tiếp dùng ngươi trao đổi. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá.”

Sở Mục Nhiên xấu hổ, hắn vốn là không nghĩ, nhưng chính nàng lại cố tình hai lần nhắc nhở bên tai Hsắn bị chính muội muội của mình coi rẻ, hắn có thể không suy nghĩ sao? Nữ nhân này chính là muốn đả kích hắn.

Mà cách vách Bắc Đường Liên Vân cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, hoàn hảo, công chúa không có làm hắn thất vọng, biết cự tuyệt!

Trong lòng vui mừng, hắn đã nghĩ đi qua nhìn Thần Tịch một cái, bất quá Sở Mục Nhiên còn ở đó, hắn lại nhịn xuống, kiên nhẫn chờ Sở Mục Nhiên bị Thần Tịch chế ngạo vài câu sau rời đi.

Sở Mục Nhiên vừa rời đi, Bắc Đường Liên Vân liền xuất hiện, Thần Tịch nhìn đến hắn hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi đến tìm ta có việc?”

“Công chúa, ta --”

“Đừng gọi, ngươi chờ theo Sở Thiên Cầm về đi, nay ta không hứa được, chờ về sau đường huynh ngươi không có ý kiến, quyền quyết định là ở ngươi.”

Ngạch!

Hắn nào có ý tứ với Sở Thiên Cầm, bất quá nhìn đến bộ dáng nàng chu cái miệng nhỏ nhắn hắn rất là thích, tiến đến cười tủm tỉm nói: “Công chúa, ngươi tức giận?”

Thần Tịch nửa nằm trên ghế quý phi, liếc trắng mắt, nghiêng người đi qua không để ý tới hắn, ai biếtlại quên miệng vết thương ở bả vai, vừa xoay một chút, nàng liền đau tới mức phải ngồi lại, mặt có chút cau có như quả mướp đắng.

“Công chúa, làm sao vậy? Chạm vào miệng vết thương? Có sao không, có cần đổi dược không?”

Thần Tịch phiền chán đưa tay ngăn hắn, “Không cần ngươi quản, đứng một bên đi!”

Bắc Đường Liên Vân bất đắc dĩ, “Công chúa, vừa rồi là ta cố ý cùng nàng nói chuyện để chọc tức người, không có một chút ý tứ với nàng, ngươi không cần ghen!”

“Ai ghen tị? Cầu xin ngươi đừng tự kỷ! Hừ!” Thần Tịch giống như bị nói trúng giật mình phản bác, nàng mới không có ghen!

Bắc Đường Liên Vân lo lắng nàng kích động, lại động miệng vết thương vội vàng gật đầu, “Phải phải, công chúa không có ghen, là ta tự kỷ, công chúa hảo hảo nằm đi! Miệng vết thương ở bả vai quá sâu.”

Hừ, Thần Tịch quyệt quyệt miệng, bây giờ mới nằm yên. Phiền chán, nàng thật sự phiền chán, làm sao bây giờ!

Ghen là không có khả năng, nàng chính là tức giận!

Vù vù......

Không cần suy nghĩ, đêm nay ở yến tiệc xử lý việc hôn ước, sau đó sớm một chút trở về Hi thành, rời khỏi nơi này liền yên tĩnh!

Bắc Đường Liên Vân nhìn nàng vẻ mặt thay đổi liên tục có chút thở dài, nghĩ đến công chúa vẫn không muốn thừa nhận cảm giác với hắn. Vì sao muốn nàng thừa nhận tình yêu lại khó khăn như vậy? Bình thường tính tình nàng đạm bạc, sao lại chỉ vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Hắn đâu biết rằng Thần Tịch kiếp trước còn chưa nói qua chuyện tình cảm, rất nhiều cảm xúc còn không biết, hơn nữa Thần Tịch luôn cho rằng mình là người vô tâm, đương nhiên sẽ không sảng khoái thừa nhận chính mình đã thích một người.

Ở bên cạnh nàng, hắn chỉ biết thở dài.

Thần Tịch nghe hắn lần lượt thở dài, buồn bực, “Ngươi là không phải tiếc nuối ta vừa mới cự tuyệt đề nghị của Thiên Cầm công chúa?”

“Không phải.”

“Vậy ngươi làm sao luôn thở dài? Từ nãy đến giời chưa tới một khắc đâu, ngươi liền hít vài lần, cùng người khác nói chuyện phiếm thì luôn miệng cười, bồi ta nói chuyện lại liên tục thở dài, ngươi có ý gì?”

Ngạch!

Hắn có vừa cười vừa nói chuyện sao? Bắc Đường Liên Vân tỉnh lại, tuyệt đối không có đi! Vừa rồi nói chuyện cùng Sở Thiên Cầm bất quá là ứng phó vài câu, không cười a!

Hai hộ vệ canh giữ ở cửa nghe hai vị chủ tử đối thoại, không nói gì nhìn trời, công chúa của bọn họ cũng quá không được tự nhiên đi? Đều như vậy còn không thừa nhận thích Bắc Đường công tử?

Hơn nữa, Bắc Đường công tử vốn chính là phu thị của công chúa, thừa nhận thích phu thị của chính mình thì có sao, vì sao không được tự nhiên? Một đường giận dỗi nhiều như vậy, bọn họ không phiền lụy, bọn họ nhìn cũng mệt mỏi a!

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng suy nghĩ: Đêm nay muốn hay không đều sẽ quá chén để hai vị chủ tử đồng sàng cộng chẩm, tục ngữ nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường nha!

Hai người nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ việc này có thể làm, kết quả là, bọn họ một người ở lại, một người lại xuất cung vì công chúa mua gì đó, tặc cười đi ra ngoài.