Edit: ngốk trầm
Beta: Thảo My
Khuôn mặt thẹn thùng rúc vào trong ngực của hắn, bàn tay ngọc ngà, thon nhỏ êm ái của Trúc Hồng vòng qua thắt lưng Xà công tử, nhướng mi cười, phong tình vạn chủng, mở ra ngang ngược đỏ ngầu, giống như hoa hồng trong sa mạc, mặc sức nở rộ, đang lấy ánh mắt khinh thường liếc nhìn Kim Bảo Nhi đang bị Mạc lão bản nắm tóc.
"Đồ nhi, ngươi đã nhìn thấy Xích Xà này phóng đãng như thế nào, đừng si tâm vọng tưởng nữa." Lão đạo sĩ liếc Bình Sinh đang không thể tin ở bên cạnh một cái, bất đắc dĩ thở dài nói.
Trong mắt lóe ra tia quật cường, Bình Sinh lắc đầu một cái, thẳng tắp nhìn người đang đưa lưng về phía mình, nhưng vòng tay trên người Lộ Nhi không khỏi hơi run run, thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
"Sư phụ, ngươi hãy cứu Bảo Nhi cô nương đi, dù nói thế nào, nàng là người, không phải yêu, cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp."
Khó xử liếc nhìn bụng còn chưa nhô lên của nàng, lão đạo sĩ trái lo phải nghĩ, tốt nhất vẫn thu hồi kiếm gỗ đào, đang định tiến lên, không ngờ Mạc lão bản phẫn hận hung ác dùng lực một chút, chủy thủ trên tay đã cắt vào
một phần thịt, vết máu đỏ sậm từ trên cổ Kim Bảo Nhi chậm chậm chảy xuống, nàng chỉ ngạc nhiên trợn to cặp mắt, không krru cũng không giãy giụa, khẽ nhếch miệng nhỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhìn khóe miệng lạnh nhạt châm chọc của Lộ Nhi, nàng khó khăn khẽ động khóe môi, như đang cười, lại chua sót đến khóe mắt tích tụ ra dòng suối, nhẹ nhàng xao động, cuối cùng theo gò má một đường trợt xuống.
"Ha ha, các ngươi cũng thật biết giả bộ, Xà Yêu giả bộ vô tình, mà đạo sĩ lại muốn giả bộ nhân từ, nói cho các ngươi biết, chính ta lăn lộn nhiều năm ở thương giới, một số mưu kế như vậy, cũng đừng nghĩ lừa được ta!" Há mồm cười to, tay Mạc lão bản kéo sợi tóc nàng ngày càng mạnh, gấp rút nhìn chằm chằm đáy mắt thâm trầm của Lộ Nhi, không khỏi hả hê thả lỏng lực tay trên chủy thủ: "Muốn cứu nàng, ta càng không để cho nàng chết thống khoái, Xà Yêu, ngày đó ngươi làm ta khổ sở như vậy, ta muốn để cho nàng trả lại gấp bội!"
Ý niệm điên cuồng trong đầu làm cho hắn quên trong tay hắn, là một mạng người sống sờ sờ, thân thể mập mạp hưng phấn lay động, lòng dạ nhỏ mọn đã không chứa được một chút khoan dung.
"Ô......" Khi hắn thả lỏng chủy thủ ra một chút, nàng ngược lại cảm nhận được một cỗ lãnh khí chui vào vết thương, trong cái lạnh dường như có thứ gì đó đang liếʍ huyết nhục của mình, không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, nhưng tầm mắt vẫn kiên định không thay đổi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, thật giống như muốn xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghiên người, Lộ Nhi chỉ là đưa ra lưỡi phấn liếʍ khóe miệng một cái, cười quyến rũ mê hoặc lòng người, đôi mắt nhỏ dài đào hoa nhẹ nhàng nheo lại, một tay lau lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của Trúc Hồng, dịu dàng, khiến mọi người thấy đỏ mặt, giống như đặt ở trên mặt hắn, là tay của mình vậy.
"Ngươi có biết, Bản công tử yêu thích nhất, chính là nhìn từng cái mạng người biến mất ở trước mặt mình? Nhất là
từng chút từng chút máu tươi." Môi đỏ mọng bị liếʍ hiện lên một tầng trong suốt, hắn cười quỷ dị: "Càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bản công tử gϊếŧ người ***, có muốn Bản công tử dạy ngươi làm sao gϊếŧ người mới có thể càng thêm sảng khoái hay không?"
"Cái... cái gì......" Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như thế, khuôn mặt tuyệt tình tà mị, càng làm trong lòng Mạc lão bản hơi run lên, giống như trong phút chốc tỉnh táo, hắn làm sao có thể quên, rắn là động vật lãnh huyết, thật sẽ vì Kim Bảo Nhi bỏ ra tình cảm thật sao? Mình chẳng phải là uy hϊếp nhầm......
Nếu thực như thế, chết cũng không có chỗ chôn, chỉ sợ là mình! Khó khăn nuốt nước miếng một cái, tay cầm chủy thủ run rẩy càng thêm lợi hại, khác với lúc trước, trước đó là hưng phấn, mà một lát sau, lại là sợ hãi không dứt.
"Phải là như thế này......" Rũ mắt xuống, hắn thổi ngụm khí về phía gương mặt Trúc Hồng, thấy người kia thẹn thùng cắn môi dưới, khóe miệng cười quỷ dị càng sâu, cánh tay dài duỗi một cái, năm ngón tay vân vê lá trúc từ không trung bay xuống, suy nghĩ chốc lát, hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay đang kẹp lá trúc, một lớp da thịt đã dính vào lá trúc, lá trúc xanh nõn hiện rõ vết máu đỏ tươi, một giọt một giọt, theo mạch nhỏ xuống.
Thấy cảnh này, Mạc lão bản hít vào một hơi, mà khuôn mặt lão đạo sĩ cũng kinh ngạc.
"Không......" Bình Sinh khổ sở khẽ hô, nhìn Trúc Hồng trước mặt mỉm cười, mà trên mặt yêu mị đã thiếu một miếng da thịt, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.
Vì sao, nàng còn có thể cười đến rực rỡ như vậy, giống như cái gì cũng không xảy ra, vì sao, trong mắt của nàng, cố chấp chỉ thấy một người......
"Yêu không hổ là yêu, thủ pháp ác độc như thế cũng làm ra được, chuyện tương tàn đồng loại, nhưng ngay cả mắt cũng không nháy một cái." Vẽ trên đất một cái, giờ phút này Mạc lão bản không biết nên làm như thế nào cho phải, tay nắm chủy thủ giữ nguyên cũng không được, không để cũng không được.
"Ha ha, suy nghĩ yêu loại chúng ta, làm sao một phàm nhân như ngươi có thể nhìn thấu, công tử chúng ta đã làm mẫu cho ngươi, chẳng lẽ, còn muốn để cho ta vì ngươi tìm *** trói lại nàng, để ngươi từng mảnh từng mảnh cắt da thịt của nàng hay sao?" Trúc Hồng vẫn cười yêu mị như trước, trên mặt không ngừng tràn ra vết máu dính đầy vạt áo, nàng không quan tâm rúc vào trong ngực Lộ Nhi, khinh thường liếc nhìn Mạc lão bản.
Nhưng vẫn không cách nào ngăn lại liếc nhìn Kim Bảo Nhi, hông tinh tế bị ôm mơ hồ truyền đến một hồi lực đạo, nàng lại giả bộ làm như không có việc gì dời đi tầm mắt.
Lưới đánh cá? Chủy thủ trong tay Mạc lão bản cơ hồ rơi xuống.
Đây chính là cực hình tàn khốc nhất nhân gian! Chỉ có đại ác nhân mới có thể dùng hình phạt này, không ngờ, yêu nghiệt này lại để cho mình dùng cực hình với Kim Bảo Nhi! Thật là thâm độc.
Cho dù bị lửa giận che mắt tâm trí, nhưng giờ phút này, hắn vô luận như thế nào, cũng không thể xuống tay.
"Các ngươi quả thật không phải là người!"
"Người?" Môi mỏng Lộ Nhi hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta chẳng qua là yêu nghiệt biến thành người, Mạc lão bản, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chúng ta có tim hay sao?" Nói xong, hắn đã ôm Trúc Hồng đi về phía trước một bước.
"Ngươi, ngươi đừng tới đây......" Luống cuống vung chủy thủ trong tay, hai chân run rẩy, âm thanh cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.
Giờ phút này Kim Bảo Nhi ngay cả hơi sức để động cũng không có, nàng tà tà ngồi liệt trên mặt đất, máu tươi đã thấm ướt hơn phân nửa áo, vải thô màu nâu xám như một khối vải vóc không có nhuộm tốt, một nửa đỏ một nửa nâu, trung tâm rõ ràng đã nhiễm tới bộ ngực.
Hắn, thật không có tim sao? Khóe miệng như có như không cười khổ, nàng nhìn thấy một tia mê hoặc trong mắt hắn, không sai, rắn làm sao lại hiểu được cái gì gọi là lâu ngày sinh tình, nàng đối với hắn, dùng tình đã sâu, nhưng mà, hắn còn có thể cười nói cho Mạc lão bản làm sao cắt đi da thịt của mình...... Tầm mắt dần dần mơ hồ, tầm mắt từ từ rũ xuống.
"Nàng muốn chết......"
Lúc nàng sắp chết ngất, bên tai của nàng, bay tới thanh âm khàn khan của hắn.
"Mạc lão bản, nếu không xuống tay, thì có lẽ không còn kịp rồi......" Một đạo thanh âm giống như gió thì thầm, thổi tới vành tai, như cát bụi phiêu tán, dần dần tản ra.
Rốt cuộc, nàng lọt vào trong bóng tối, cũng không nghe được bất kỳ câu nói nào sắc nhọn như đao đâm vào ngực nữa.