Editor: Bộ Yến Tử
Người tới tươi cười nhìn nàng, giữa mi hắn che giấu sự tức giận làm cho Dạ Tử Huyên đứng tại chỗ rùng mình. Khoảng cách giữa hai người là hai trượng, khí tràng của hắn lại lớn như vậy, nếu đứng ở trước mặt nàng, nàng sẽ
thế nào? Nàng đúng là một điểm cũng không dám nghĩ!
Dạ Tử Huyên
gian nan nuốt nước miếng, nhất thời không biết nói thế nào cho phải. Cái mũ “Dật Vương phi” ở trên đầu, lại chạy tới kỹ viện dạo chơi còn mang
theo một con chó háo sắc, không thể nghi ngờ là bôi đen lên mặt Hiên
Viên Đình, khiến hắn bị người ta nhạo báng.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn
để cho Hiên Viên Đình “Hiểu biết” ác tính của nàng, sau đó khi kết hôn
không cần cùng hắn viên phòng. Nhưng mà, hiện tại phản ứng của mọi người nói cho nàng biết, ngày mai Hán Thành lại truyền ra gièm pha, Dạ Tử
Huyên nàng dạo kỹ viện lại phụ gia một Dật Vương gia “Không được” là
chuyện thiết thực thông thường.
”Hiên Viên Đình!”
Cuối
cùng Dạ Tử Huyên cố lấy dũng khí, gian nan gọi, nàng vừa dứt lời, thần
sắc đám người quần chúng đều sửng sốt. Hiện tại toàn thân nàng đều là mồ hôi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua con chó háo sắc kia còn đang liếʍ đùi
tuyết trắng của mỹ nữ —— con chó háo sắc này, mày cũng xong rồi!
Khi Dạ Tử Huyên cho rằng Hiên Viên Đình muốn tức giận, ai biết hắn lại nói
một câu: “Nha đầu, còn muốn đùa với bổn vương chơi trốn tìm, sao lại
chạy đến loại địa phương này? Làm hại bổn vương tìm mãi!”
Hiên
Viên Đình dứt lời, cằm Dạ Tử Huyên kém chút nữa rớt xuống đất, chơi trốn tìm? Hiên Viên Đình, mệt ngươi nghĩ ra được. Lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu kia, Dạ Tử Huyên đánh rùng mình.
”Hóa ra Dật Vương theo Quận chúa chơi trốn tìm, thật sự là hào hứng!”
”Đúng vậy...”
”Đúng vậy...”
...
Cũng không biết là ai nói một câu như vậy, bốn phía liền bắt đầu phụ họa. Ai cũng nghe ra được Dật Vương gia lại lấy thân phận áp bọn họ, mặc kệ“Chơi trốn tìm” chân thật có bao nhiêu không đáng tin, bọn họ tuyệt sẽ
không đi đắc tội vị Vương gia thần bí này.
Việc này, mọi người hiểu trong lòng mà không nói là tốt rồi!
”Vậy đến lượt ta bắt ngươi!”
Dạ Tử Huyên theo can nhi đi xuống, trong mắt có ti áy náy, bất quá rất
nhanh lại khinh bỉ Hiên Viên Đình lấy lý do vô sỉ vớ vẩn bao phủ.
”Tốt lắm, cùng đi đi!”
Hiên Viên Đình nhìn nàng ánh mắt bắt nạt kia cũng không tức giận, ôn nhã nói một câu, lại không biết thế nào hắn lại đang theo dõi con chó to trên
đất, mi mày nhíu lại, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia phản cảm,
nhưng rất nhanh hắn khôi phục như thường, xoay người đi ra ngoài.
Nhiều Hơn tiếp thu ánh mắt của hắn, thân mình mập mạp run lên hai đẩu.
”Đi!” Dạ Tử Huyên một cước đá vào trên người Nhiều Hơn, con sắc cẩu này khi
trở về nàng nhất định phải nhốt nó vào quan phòng tối, bỏ đói nó ba
ngày! Thật sự là để cho mình rất dọa người!
Đi theo Hiên Viên
Đình đi đến chỗ rẽ, cũng chính là phía dưới cửa sổ nàng đi vào, vừa mới
chuẩn bị mở miệng, đã bị Hiên Viên Đình lãm vào lòng, dược vào trong
phòng.
”Này, ngươi đây là gây trở ngại tự do thân thể, buông ta ra!”
Dạ Tử Huyên từ chối một đường, rốt cục từ trong lòng hắn xuất ra, đỏ mặt rống lên.
Tưởng nàng thượng thế lừa nhiều sắc lang như vậy, lại không nói qua một lần
luyến ái, đối với loại hành vi thận mật chỉ có giữa người hữu tình, nàng hoàn toàn không tiếp thu được. Hiên Viên Đình rất xa lạ với nàng, xa lạ đến mức chỉ gặp mặt vài lần, chỉ nói qua mấy câu.
Hiên Viên Đình không đáp lời, đi thẳng tới chủ tọa ngồi xuống. Dạ Tử Huyên bĩu môi,
đánh giá bốn phía, phòng ở như thế này là nghị sự. Nàng lười quản nhiều
như vậy, phiêu liếc mắt một cái đang chuẩn bị ngồi xuống ghế dựa phía
sau, lại nghe thấy thanh âm Hiên Viên Đình ẩn ẩn truyền đến: “Đứng,
không được ngồi!”
”Ngươi...”
Dạ Tử Huyên nhất thời chán
nản, ngươi nha, ngươi bảo không ngồi sẽ không ngồi, kỳ thực không phải
rất mất mặt? Nàng lên mặt làm hai cái mặt quỷ với Hiên Viên Đình chuẩn
bị ngồi xuống, ghế dựa phía sau nàng nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ ——
nàng đặt mông ngồi xuống đất.
”Hiên Viên Đình, ngươi không phẩm! Không phẩm nam...”
Dạ Tử Huyên biết là nha phá rối, ôm mông đau, một bên nhu một bên mắng,
vài người ngoài cửa nghe được lời của nàng, thật sự đồng ý gật gật đầu,
quả thực chủ tử không phẩm.
”Nhiều Hơn đâu?”
Dạ Tử Huyên
thấy hắn không đáp lời, đột nhiên nhớ tới sắc cẩu kia còn đang trên
đường, chịu đau đứng lên chuẩn bị tìm nó, vạn nhất trễ một chút, nói
không chừng bị người ta đánh cắp.
”Một lát trả lại nàng!”
Hiên Viên Đình vừa mới nói xong, Nhiều Hơn bị Dạ Ảnh nắm thật thông linh ở bên ngoài kêu to hai tiếng, chỉ ra sự tồn tại của nó.
Dạ Tử Huyên quên mất đau đớn nóng bừng trên mông bản thân, vui sướиɠ chuẩn bị đi mở cửa, Hiên Viên Đình lại nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đều vào đi!”
Ba người Dạ Ảnh tiến vào, nhìn thấy ánh mắt lông mày Dạ Tử Huyên nhăn
thành một đống, âm thầm kinh thán: Chủ tử quả nhiên không phẩm, hơn nữa
đủ ngoan!
”Gặp qua Quận chúa Lan Hi!”
Ngay trước mặt Dạ Tử Huyên bọn họ không dám gọi nàng là Vương phi, nói không chừng tòa người trên lại nghĩ đến cái gì, sau đó đối với bọn họ “Thi bạo“.
Dạ
Ảnh nắm Nhiều Hơn một mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, còn Tuyệt Nhất
lại là bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, Mị Ảnh đồng chí mặc hồng y bên
cạnh bọn họ, trương ra gương mặt đau khổ nhìn Dạ Tử Huyên: Đều là do
ngài ban tặng!
”Ngươi không có chuyện gì xem ta làm chi? Chúng ta biết nhau sao?”
Dạ Tử Huyên thấy Mị Ảnh nhìn chằm chằm nàng, nàng tay trái ôm mông, ngón tay phải chỉ Mị Ảnh, lại chỉ chỉ bản thân hỏi.
”Ách...” Mị Ảnh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
”Thiết! Thật mất mặt, còn tưởng rằng yêu nghiệt soái ca ngươi biết ta chứ!”
Dạ Tử Huyên không thú vị vẫy vẫy tay, đang chuẩn bị tìm một cái ghế ngồi
xuống, lại không thấy Hiên Viên Đình đang ngồi trên ghế lúc này mặt đã
đen như đáy nồi. Vậy mà nàng lại dám ở trước mặt hắn đùa giỡn thuộc hạ
hắn? Thật sự đáng chết!
”Di, Hiên Viên Đình, sao mặt ngươi lại biến thành Bao Công vậy hả?”
Hiện tại Hiên Viên Đình hận không thể bóp nát nàng, còn Dạ Ảnh tới xem náo nhiệt lại không sợ chết hỏi: “Bao Công là ai?”
Không đợi đến đáp án Bao Công là ai, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của
Hiên Viên Đình truyền đến: “Dạ Ảnh, gần đây ngươi rất nhàn, đi Lạc Thành một chuyến đi! Nhiệm vụ bổn vương sẽ dùng bồ câu đưa tin cho ngươi,
hiện tại khởi hành, lập tức, lập tức!”
”Oanh” một tiếng, Dạ Ảnh
khóc lớn, hắn ta chỉ xem náo nhiệt sao lại phải đi đến Lạc Thành rồi?
Nơi đó rất hoang vắng, đây là “Sung quân”!
”Dạ!”
Dạ Ảnh nghiến răng nghiến lợi đáp, phiêu liếc mắt thấy Mị Ảnh đang rất vui sướиɠ khi người gặp họa, trong lòng hô to oan uổng!
Dạ Tử Huyên còn đang trong trạng thái ngốc mộng khi Dạ Ảnh bị “Sung quân”, lại nghe thấy người kia ẩn ẩn mở miệng: “Mị Ảnh, ngươi muốn phạt thế
nào?”
Mị Ảnh ngửa mặt lên trời thở dài, yêu nghiệt mở miệng nói:“Thuộc hạ không phải trước tiên thông tri chủ tử Quận chúa Lan Hi đến
đây sao?”
”Đích xác như thế,“ Hiên Viên Đình sát có chuyện lạ gật đầu, “Bằng không trừng phạt của ngươi sẽ do bổn vương đến định đoạt!”
”Đủ!” Rốt cuộc Dạ Tử Huyên nghe không nổi nữa, hình như là nàng dạo kỹ viện
chọc họa, hung tợn nói: “Ngươi đây là tìm cái quỷ đạo lí, dám làm dám
chịu, hôm nay do ta gánh hết.”
Rốt cục, trừ bỏ Hiên Viên Đình “Phốc” một tiếng nở nụ cười, Tuyệt Nhất băng sơn hơi giật giật khóe miệng.
”Hảo hán, bắt đầu từ đêm nay, nàng phải thành thật đợi cho đến ngày đó xuất giá, bổn vương liền không phạt bọn họ. Thế nào?”
”Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Chẳng sợ Hiên Viên Đình người căn bản chính là tiểu nhân!
”Không đổi ý?”
”Không đổi ý!” Dạ Tử Huyên gật đầu, sau đó phao cái mị nhãn với Mị Ảnh hỏi: “Kết quả các ngươi phạm vào chuyện gì?”
”A —— “
Dạ Tử Huyên dứt lời, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai cùng thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống đất ngoài cửa sổ....