Tu Ngư Tắc bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới chung cư của Đường Vãn Địch ở phía Nam thành phố, gõ vài cái không có ai đáp lại, vì thế một chân đá văng cánh cửa.
Dù sao cũng là đi thuê, Đường Vãn Địch cũng thực tiết kiệm. Phòng khách và phòng ngủ đều chỉ có nội thất cơ bản nhất. Anh nhìn thoáng qua sô pha bên cạnh bàn trà, anh nhớ rằng Vãn Địch chỉ cần vào phòng, liền sẽ đem chìa khóa ném lên khay trà, chiếc túi xách vứt bên cạnh bàn trà, sau đó thay dép lê.
Dép lê chỉnh tề đặt ở cửa, đầu dép hướng trở ra,chứng tỏ cô đi ra ngoài. Nếu bắt cóc lọt vào trong phòng, dép lê không thể đặt ngay ngắn như này.
Ga trải giường phô đến thẳng tắp, không có nếp nhăn. Chăn xếp thành khối vuông, bên cạnh là một cái gối ôm màu xám
Đêm qua hơn phân nửa cô không về nhà.
Sau khi chia tay ở tiệm cà phê, cô nói muốn đi dạo quanh chợ mua ít đồ, vì thế gọi xe rồi đi. Anh hối hận tại sao lúc đó lại không kiên trì đưa cô về. Mặc dù Đường Vãn Địch cũng sẽ không cho phép anh làm như vậy, chính cô sẽ lái xe, một mình lai vãng, không thích được đàn ông chu đáo mà che chở, bởi vì cô cảm thấy như vậy bên trong sẽ có mục đích âm hiểm nào đó.
Anh đi vào phòng tắm, nhìn thấy bộ quần áo cùng nội y chưa giặt bị ném vào rổ đựng. Nhặt lên đưa đến chóp mũi hít vào thật sâu, ghi nhớ hương vị của cô. Sau đó anh đóng cửa đi ra ngoài phòng, bắt đầu hối hả cuộc tìm kiếm kéo dài đến hai mươi tiếng đồng hồ.
Tiệm cà phê nằm ở dưới lầu của "Thường Thanh Hoa Viên" cách đó không xa. Sau khi chia tay cô liền gọi taxi, nhưng dừng ở đâu thì không biết.
Trên đường phố mùi vị gì cũng đều có, chỉ là không có mùi của cô.
Anh không biết chữ Hán, nhớ ra quầy bán đồ ăn vặt phố đối phố diện có một cậu bé tên là Tiểu Vệ, đã từng giao bia đến cho bọn anh, vì thế nhờ cậu bé kiểm tra di động của Đường Vãn Địch.
"À, chị ấy đúng là có gọi xe," - tai trái của Tiểu Vệ đeo một chiếc khuyên tai màu bạc, nói giọng nửa nam nửa nữ, ngón trỏ mảnh khảnh đặt trên màn hình di động thuần thục mà bấm, chuyển qua một cái menu khác, "Tối hôm qua 8 giờ 23 phút, dừng ở bách hóa Hoa Sen ."
Anh ngơ ngác mà nghe.
"9 giờ 30 chị ấy lại gọi xe ở gần bách hóa Hoa Sen, lúc này đến phố Lâm Giang, quán bar Dạ Lan "
"quán bar Dạ Lan?" Anh lần đầu tiên nghe nói tên này.
"Phía trước bên trái, nếu ngồi xe là 3 trạm dừng, số 21 phố Lâm Giang, . Tên đầy đủ là " Hoa Lan Ban Đêm ", tên gọi tắt " Dạ Lan ". Là hộp đêm trứ danh ở nơi này, bởi vì gần học viện âm nhạc và buổi tối có ca sĩ rock and roll đến biểu diễn. Người khá nhiều, rất náo nhiệt."
Phỏng chừng chính cậu bé đang tưởng tượng được đến nơi đó, nói tới đây, toàn bộ thân mình giống như nghe được ca khúc rock and roll nào đó, không ngừng lắc lư lên.
"Sau đó thì sao?" Anh hỏi.
"Không có sau đó. Đây là lịch sử gọi xe cuối cùng rồi."
Điện thoại hiển thị, sau khi chia tay tối hôm qua, Đường Vãn Địch ngoại trừ dùng di động gọi xe thì không còn lưu lại bất cứ hồ sơ nào. Không có cuộc gọi điện thoại, không có tin nhắn văn bản, không chụp ảnh, có khả năng mua sắm nhưng không có thẻ tín dụng hay lịch sử tiêu dùng trên WeChat
Anh trịnh trọng cảm ơn, nhận lại di động rồi ngồi taxi đến quán bar Dạ Lan.
Xe dừng lại liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ
Đời này ngoại trừ nhớ tới chính người mẹ xui xẻo của mình, trái tim Tu Ngư Tắc chưa bao giờ nghiêm trọng đến như vậy. Cơn gió mãnh liệt thổi tới, mũi anh một trận cay cay, tim cũng trở nên lạnh hơn
Bầu trời dần u ám, mây đen tứ phía kéo đến, hết thảy đều đang ám chỉ gì đó với anh.
Phố này sở dĩ gọi là phố Lâm Giang phố, bởi vì nó ở gần kề bờ sông.
Phía trước Quán bar là bãi đỗ xe, sau lưng chính là sông lớn, ở giữa chỉ có một hàng lan can bảo vệ. Nếu Tu Ngư Tĩnh gặp Đường Vãn Địch ở chỗ này, chắc chắn là cô chưa kịp chuẩn bị thì đã đột nhiên bị tấn công, rồi lại ném cô xuống sông, trước sau chỉ cần vài giây, hơn nữa sẽ không tạo ra tiếng động nào. Dựa vào võ công và thể lực của hắn, trong Lang tộc không xem là lợi hại, nhưng đối phó một cô gái nhân loại thì dư sức.
Anh cúi người nhìn nước sông chảy xiết, trên mặt sông ngoại trừ những dòng nước xoáy trôi nổi bọt mép thì cái gì cũng không có. Hai bên bờ chồng chất đá cuội và bệ cầu xi măng, bị nước sông cọ rửa sạch sẽ, mặt trên không có cứ vết máu nào. Xung quanh cũng không có hương vị của cô.
Lúc bước vào cửa đã qua 11 giờ . Quán bar mở cửa chưa lâu, khách không nhiều lắm, những người phục vụ tụ tập thành một nhóm ở cạnh góc cửa nói chuyện phiếm. Anh tìm đến Bartender( người pha chế rượu), cho hắn 200 hào, đưa ảnh chụp của Đường Vãn Địch từ di động ra. Người pha chế rượu tự xưng là Tiểu Triệu, 37 tuổi, nhuộm một mái tóc trắng rực rỡ, dưới cổ đầy hình xăm
"À, tối hôm qua cô ấy ở đây. Đại khái là khoảng hơn 9 giờ thì rời đi."
"Cô ấy đã đi đâu?"
"Không rõ lắm. Từ 9 giờ tối đến 2h sáng là thời gian náo nhiệt nhất ở đây, cơ hồ chỉ toàn là người, cho nên đi khi nào cũng không biết. Đúng rồi, tôi giúp anh hỏi bảo vệ cửa một chút, có lẽ hắn biết."
Hai trăm hào tiền linh nghiệm như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên biết.
Người Bartender giúp anh tìm tới 2 bảo vệ và 3 vệ sỹ. Ban đêm có một lần giao ban, một người bảo vệ nói hắn thấy Đường Vãn địch 10 giờ rưỡi đã rời đi, một người vệ sỹ khác cũng chứng thực.
"Cô ấy đi một mình?" Tu Ngư Tắc hỏi.
"Đúng."
Điều này thật kỳ lạ. Theo lý thuyết nếu đi về nhà, khoảng cách lại xa như vậy, cô không có khả năng sẽ đi bộ. Ban đêm có mưa nên có nhiều người gọi xe, hơn nữa lại đi về phía ngoại thành, xem ra không gọi được xe. Nếu lựa chọn giao thông công cộng, có rất nhiều phương án: Có thể ngồi xe 2 chuyến bus , cũng có thể ngồi tàu điện ngầm rồi lại chuyển xe bus về nhà. Khu này là trung tâm thành phố lại là nội thành phố cổ, giao thông tiện lợi, bốn phương thông suốt......
Nghĩ như vậy, xác suất đột nhiên tăng lên vài chục lần. Đường Vãn Địch không phải loại người theo khuôn phép hủ nữ, thường đi sớm về trễ, không thích cuộc sống gia đình. Trong lúc kết giao cùng Lang tộc, cô tựa hồ cố tình duy trì bí ẩn của mình, không bao giờ nói về chuyện riêng tư, bạn bè thân thích của cô anh cũng không hề biết. Tuy nhiên từ quan điểm công việc của cô là tài xế xe bus, người bán vé và môi giới bảo hiểm mà xem xét, cô rất thích kết giao với người khác, thích giao tiếp với những người xa lạ, ở thành phố C hẳn có không ít người quen.
Thấy rằng không tìm được manh mối nào, anh chàng Bartender bỗng nhiên nghĩ tới việc tìm xem video giám sát của quán bar. Trên video thể hiện Đường Vãn Địch sau khi vào quán bar vẫn luôn ngồi ở gần quầy bar nghe ca sĩ hát nhạc rock and roll , 10 giờ 35 mới đứng dậy rời đi.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, một người đàn ông cao lớn ngay lập tức rời khỏi đám đông và đi theo.
Tu Ngư Tắc không cần phải nhìn kỹ, chỉ bằng tư thế bước đi cùng kiểu tóc liền nhận ra người nọ là Tu Ngư Tĩnh.
Từ một chiếc camera giám sát khác, Tu Ngư Tĩnh cũng đến quán bar Dạ Lan lúc 9 giờ 30. Hiển nhiên, hắn phát hiện Đường Vãn Địch, trong ánh sáng lờ mờ, người nhiều tụ tập, hơn nữa âm nhạc ồn ào, Đường Vãn Địch vẫn chưa ý thức được hắn xuất hiện.
Không biết vì sao, Tu Ngư Tắc lén thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hai người một trước một sau từ cửa chính quán bar rời đi, còn cửa sau quay mặt về phía dòng sông . Từ video giám sát, xem ra bọn họ đi ra phía đường lớn và biến mất dưới bóng cây.
Như vậy, ý nghĩ Đường Vãn Địch bị gϊếŧ chết rồi ném xuống sông...... Chứng cứ không đủ.
Nhưng ngay sau đó,một giọng nói khác lại vang lên. Dùng đầu của Tu Ngư Tĩnh để suy nghĩ, nếu quyết định động thủ, chỉ đem Vãn Địch ném vào sông e là quá nhẹ nhàng cho cô, đây không phải phong cách của tam thúc
Lang tộc cấp bậc nghiêm ngặt. Anh không dám tưởng tượng tam thúc sẽ ở dưới mí mắt của anh làm loại chuyện này, như vậy không kiêng nể gì mà khiêu chiến anh. Biết rõ anh là Lão nhị nhà Tu Gia, biết rõ anh thích cô gái này, biết rõ khi không có phụ vương ở đây, anh là người có quyền xử trí.
Nhưng anh cũng biết Tam thúc và Tu Ngư Bân thực không giống nhau, tam thúc thật rất bốc đồng, đồng thời lại cuồng vọng, cho rằng chính mình là đệ đệ của Lang Vương , phụ thân của Đại vu sư , Tu Ngư Tắc nhiều nhất chỉ dám phát hỏa với hắn, tuyệt đối không dám động tới hắn.
Bảo vệ cửa nói chỉ nhìn thấy hai người một trước một sau ra cửa, lúc ấy rất nhiều người ra ra vào vào, không biết bọn họ quen biết nhau. Ngoài cửa còn một hàng dài đang đợi, hắn bận việc duy trì trật tự, liền không để ý Đường Vãn Địch là đi xe bus phía Đông, hay là hướng phía Tây ngồi xe điện ngầm.
Anh ở trên đường phố lang thang mờ mịt
Đường Vãn Địch quan tâm đến tiền, tuyệt đối không dễ dàng mà giao ra thẻ ngân hàng, tính tình lại mạnh mẽ, Tam thúc đã sớm không quen nhìn cô.
Lý trí nói với anh, Vãn Địch hơn phân nửa đã không còn sống.
Anh cắn chặt răng, ngay cả khi như thế, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ít nhất muốn mai táng cho cô theo quy tắc của nhân loại, đem cô chôn xuống đất, hoặc là dựa theo quy củ của Lang tộc , để một mảnh lá cây trong miệng cô, bằng không việc này không thể yên.
Một chiếc xe chở rác nặng nề chạy qua trước mặt anh, cuốn lên một đoàn sương khói.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
***
Sau khi lấy đủ mẫu máu và mô từ di thể của An Bình Quế để nghiên cứu, Nguyên Khánh khăng khăng đòi hoả táng. Trong khoảng thời gian xử lý hậu sự, một muội muội của Bắc Sơn Thiên Môn lại bước vào tình trạng hấp hối. Năm người bệnh ở phòng cách ly cơ hồ chỉ chờ đợi cái chết
Nguyên Khánh cùng 5 vị bác sĩ khác, tính cả một đám hộ sĩ đều bận rộn đến không thở nổi, trong phòng bệnh một mảnh hỗn độn. Trên mặt đất máu đã được lau khô, giường đã được đổi tấm ga khác. Tuy nhiên máu bị phun đến trên tường và trần nhà, trong lúc nhất thời không kịp quan tâm đến, nhìn qua tựa như địa ngục trần gian.
Không hề nghi ngờ, toàn bộ 8 người nhà Bắc Sơn lần này sét đánh không kịp bưng tai, bệnh tình nguy cấp, trong lòng mọi người hiện lên một cái bóng ma thật dày. Thế cho nên, xong việc Hạ Lan huề muốn đưa Bì Bì lên tầng ba làm kiểm tra thai sản liên bị cô từ chối mãnh liệt.
"Nơi này an toàn sao? Có hi vọng tìm được vắc-xin phòng bệnh sao?" Bì Bì nhìn bốn phía chung quanh. Vốn dĩ bệnh viện Thiên Mỹ đông kín bệnh nhân, hôm này lại ít người đến đáng thương, "Căn bệnh của Bắc Sơn gia có lây cho con chúng ta không ? Thậm chí lây bệnh cho cả thành phố?"
"Anh chỉ muốn trước lúc đi nhìn Tiểu Sóng một chút......"
"Chưa có gì để xem, Nguyên Khánh có nói, hai năm đầu nó đều chưa thành hình. Nhưng cái này không phải trọng điểm." Thần kinh Bì Bì khẩn trương nhìn anh, "Anh không phát hiện Nguyên Khánh đều mặc trang phục vũ trụ sao? Đây chính là BSL4 - trang bị dành cho sinh học ở cấp bậc nguy hại! Ăn ngay nói thật, bệnh viện Thiên Mỹ không có điều kiện để cấp dụng cụ cách ly cấp bậc này."
Hạ Lan huề liếc mắt một cái đánh giá cô, thở dài: "Quan Bì Bì, nói em không hiểu biết đi, em hiểu được thật đúng là không ít."
Bì Bì trợn trừng mắt: "Đó là đương nhiên! Tốt xấu gì em cũng từng làm phóng viên, virus Ebola đang bùng phát kia, báo chí đưa tin rầm rộ, em có khả năng không biết được sao. Đương nhiên cái này cũng không phải trọng điểm."
Anh vẻ mặt ngốc vòng: "Rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm?"
"Trọng điểm chính là sự sợ hãi, cùng với những người sợ hãi mà sinh ra bệnh đa nghi, cùng với bệnh nhân đa nghi sinh ra tố chất thần kinh cùng không cảm thấy an toàn." Cô chỉ chỉ vào mũi mình, "Ví dụ như em bây giờ."
"Anh đây liền cùng em phổ cập một chút tri thức, tiêu trừ nghi ngờ của em." Hạ Lan huề nhàn nhạt mà nói, "Theo như lời em, điều kiện cách ly của bệnh viện Thiên Mỹ đều có."
"Come on, đây chỉ là một bệnh viện chỉnh hình."
" Bề ngoài nó là bệnh viện chỉnh hình, nhưng bên trong nó có tất cả các thiết bị y tế và điều kiện thí nghiệm của một bệnh viện tổng hợp. Ví dụ như phòng bệnh cách ly này——"
"Tạm thời thôi đúng không? Nhiều nhất cũng chỉ có thể phòng ngừa viêm gan A, viêm gan B gì đó."
"Không phải tạm thời. Bên trong có hai cánh cửa, hệ thống điều hòa không khí và nó được cách ly hoàn toàn với bên ngoài."
"......"
"Khí thải, nước thải trước khi xả, sẽ được lọc bằng thiết bị lọc có hiệu suất cao, lại dùng khử trùng bằng ánh sáng tím."
"......"
"Phòng thí nghiệm được cách âm để tránh tiêu cực. Phòng hộ y độc lập cung cấp dưỡng khí."
"Được rồi, xem như các anh lợi hại."
"Hiện tại em có thể cùng anh đi làm kiểm tra thai sản rồi chứ?"
"Không đi!" Bì Bì không do dự mà đem Hạ Lan huề lôi ra khỏi bệnh viện, dọc đường đi không ngừng bảo đảm, "Cùng lắm thì nghe anh giáo huấn một trăm lần: vitamin dành cho thai phụ, vi-ta-min B11 gì đó em đều sẽ không quên uống. Mỗi ngày đều nghe giao hưởng, lớp học tiền sản cũng bắt đầu rồi đấy."
"Giao hưởng? Em sẽ thích nghe sao?" Anh cười, "Trước kia anh muốn nghe dạ khúc gam E đều nhanh chóng bị em mắng cho gần chết."
"Không thích, nhưng vì sự phát triển toàn diện của con, em cũng phải cải thiện thành tựu nghệ thuật của mình, đúng không?" Bì Bì bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn anh, "Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm."
"Em lại có trọng điểm gì?"
"Trọng điểm là: trong quá trình phát triển của con, cha nó không thể vắng mặt."
Hai người chăm chú nhìn nhau, ánh mắt lập tức trầm trọng.
"Bên kia có một nhà hàng, ăn một chút gì đi." Hạ Lan huề bắt đầu nói sang chuyện khác.
Bữa cơm kia ăn trong một giờ, nhưng Bì Bì cọ tới cọ lui chỉ ăn một ít đồ ăn. Cô thực sự có chút đói bụng, nhưng vốn dĩ tâm tình không tốt, lập tức liền không muốn ăn.
Hạ Lan huề ngày mai phải xuất phát đi Bắc quan. Đồng hành có Hoa Lâm cùng với huynh đệ Bắc Sơn . Bọn họ trước tiên ở quầy rượu Dục Môn hội họp với đồng minh, lại chờ nhân mã khắp nơi đến cứu viện , rồi mới cùng nhau xuất quan. Nghe nói ở Bắc quan Hồ tộc, Thanh Dương, Tử Dương dẫn theo một đám Hoạn Linh Sư , đem Sa Lan Lang tộc đuổi đến giao giới Nam Bắc là vùng núi Tuấn Hoàn . Nam nhạc bên này dẫn đầu là Liễu Đăng Minh gia , mang theo đại bộ phận nhân mã thủ quan, kiên quyết không cho Lang tộc vào Nam hạ. Ba thế lực đều tập kết ở núi Tuấn Hoàn và chiến đấu gian khổ cùng nhau trong nhiều ngày. Nếu như nam bắc Hồ tộc liên thủ, Lang tộc chỉ sợ sớm đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên Bắc quan một mực cự tuyệt hợp tác, hơn nữa chỉ huy rất nhiều linh quạ tập kích đội ngũ nam nhạc, khiến nam nhạc cùng Lang tộc đều thương vong nặng nề.
Đi một chuyến qua Sa Lan, Bì Bì biết rõ về công lực của Lang Vương Tu Ngư Lượng. Năm đó, Hồ đế không đánh thắng hắn, cho nên không thể không cắt nhường Sa Lan, Hạ Lan lần này đi lành ít dữ nhiều . Ngay cả khi không rơi vào tay Tu Ngư Lượng, nếu đυ.ng phải Thanh Dương cùng Tử Dương cũng thực phiền toái. Có thể nói hai phía đều là địch, như tự chui đầu vào lưới.
Tính đi tính lại, tỷ lệ sống sót trở về của Hạ Lan huề thật sự không lớn.
Bì Bì càng nghĩ càng sợ, lo lắng đến đau dạ dày, không thể không lo lắng nặng nề, cũng không hề nói một lời. Hạ Lan huề cũng không hỏi nhiều.
Trở lại phố Nhàn Đình khi trời đã tối.
"Ngày mai...... Anh chừng nào thì xuất phát?" Vào phòng, Bì Bì hỏi, giọng nói run run.
"10 giờ sáng."
Cô bỗng nhiên gắt gao mà ôm lấy anh: "Em và anh cùng đi!"
"Không được," anh dùng sức ôm cô một chút, kéo ra ngoài lấy vali, bắt đầu thu thập quần áo, "Quá nguy hiểm."
"Em có thể đánh nhau!" Bì Bì hai tay ôm cổ anh, vội vàng nói, "Em và anh cùng nhau chiến đấu!"
"Bì Bì, em ở lại cũng có nhiệm vụ." Anh nói.
"Hả?"
"Anh hỏi qua Nguyên Khánh về sự việc" Thiên đồ " , hắn nói không biết. Em đi giúp anh điều tra một chút."
"Chờ anh trở về lại điều tra không được sao?"
"Đồng thời tiến hành tương đối tiết kiệm thời gian." Hạ Lan huề sờ sờ nàng cô, "Anh đối với tình hình bệnh dịch ở Sa Lan không lạc quan lắm, vẫn cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ truyền bệnh cho Hồ tộc và nhân loại. Nếu thực sự có một nơi như " Thiên đồ " , có thể dễ dàng giải trừ tình hình bệnh dịch, vậy thật tốt quá."
"...... Được."
"Bì Bì," anh nhìn đồng hồ, "Tim em đập quá nhanh."
"Thực xin lỗi,em quá lo lắng." Cô nhịn không được mà khóc, "Anh mới vừa cùng Tu Ngư Tắc đánh nhau, lại bị em dùng hùng hoàng cẩu huyết quá nhiều, anh một thân đều bị thương, vạn nhất..... Vạn nhất......"
Nước mắt cô thấm ướt áo anh.
Anh nắm tay cô, bỗng nhiên nói: "Đi theo anh, cho em xem một thứ."
Anh mang theo cô đi ra phía sau đỉnh núi. Từ ngăn kéo trong giếng lấy ra một cái túi vải màu xám, đặt bên trong hình lúc giác trên bàn đá.
Bì Bì không hiểu ra sao, nhìn hắn mở dây buộc túi vải, từ bên trong móc ra một đồ vật trắng mịn.
Anh "sột soạt" một chút đem vật kia ra, Bì Bì hoảng sợ.
Thực tế là một bộ da cáo màu trắng hoàn chỉnh!
Phần đầu lông cáo bảo tồn hoàn hảo, hai tròng mắt sáng lấp lánh, phảng phất còn sống. Bì Bì nhẹ nhàng sờ sờ, xác định đây chỉ là một tấm lông cáo, chính xác giống như món quá mà cô đã nhận được ở trang trại Phong Lâm.
"Anh làm sao lại có vật này?" Cô nhíu mày.
"Đây là di sản thuộc về anh ." Anh cười khổ một tiếng, đem bộ lông cáo kia đội lên đầu.
Ngay lúc đó, hai tròng mắt trong bộ lông cáo bỗng nhiên sáng, tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ.
"Vốn dĩ anh không muốn tiếp thu, cũng không nghĩ chạm vào nó. Nhưng đeo nó lên luyện công, có thể tinh tiến gấp trăm lần." Anh rút ra trường kiếm, ở dưới ánh trăng khoa tay múa chân một chút, "Đêm nay liền dùng nó một chút đi."
Bì Bì nghe thấy tim mình bang bang nhảy loạn.
Hồ tộc đến tột cùng còn có đồ vật thế này, đó là vu thuật mà cô không biết?
"Nó nhất định vị tiền bối nào đó của anh đúng không?" Bì Bì tò mò nhìn Hạ Lan huề, phát hiện "mũ Hồ ly"anh đội trên đầu trắng bóng,lỗ tai nhòn nhọn dựng thẳng lên, cái miệng thật dài đáp ở trên mũi anh, phảng phất nhân vật truyện tranh "Onmyoji".
( Onmyoji là một nhân vật trong game "Âm dương sư", mọi người search google nhé )
"Đây là phụ thân anh."
Bì Bì há to miệng, nửa ngày cũng khép không được.
"Phụ thân anh...... Triệu Tùng...... Không phải dùng thạch mã não ......" Bì Bì lập tức nói lắp.
"Ông bị Triệu Tùng gϊếŧ, nhưng đã được hội trưởng lão bảo tồn di thể, sau đó nhờ người giao cho anh. Ở Hồ tộc, công lực giữa phụ tử có thể truyền thụ cho nhau. Biện pháp rất nhiều, đây là một trong số đó, cũng là một loại nhanh nhất, gọi là " thụ linh "."
Bì Bì ngơ ngác nhìn anh.
"Hiện tại, anh sẽ cho em quan sát một chút nghi thức Thụ Linh." Anh vỗ vỗ đầu cô, "Quan Bì Bì, em ngồi được không?"
"Ngồi, ngồi được."
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, thân mình nhẹ nhàng một bước, hướng sơn cốc nhảy tới......
Dưới ánh trăng, thân hình anh nhanh chóng thành một điểm trắng, cây kiếm phát ra ánh sáng trắng như tuyết. Bì Bì chỉ nhìn thấy Hạ Lan huề ở trên ngọn cây sơn cốc nhảy lên, phiêu đãng, vung kiếm vào gió, như một vị tinh linh vũ đạo . Thân pháp của anh nhanh mà ưu nhã, phảng phất say mê trong đó. Thân ảnh nhẹ nhàng, lại tràn ngập lực lượng. Bên tai rồng ngâm hổ gầm, kiếm khí phá không, mà anh thiên hình vạn trạng, như một làn khói nhẹ bay qua sơn cốc .
Bì Bì chỉ cảm thấy như mình đang sống ở thần thoại viễn cổ , mà Hạ Lan huề lại còn là một vị chiến thần viễn cổ .
Vậy cô là gì?
Là đóa hoa cơ thϊếp trong giếng trời, hay là một Công Tôn Đại Nương múa kiếm rúng động bốn phương ?
Bỗng nhiên, Hạ Lan huề đã về tới bên cạnh cô, mà Bì Bì hiện tại vẫn còn trợn mắt há hốc mồm.....
Anh cười, đẩy cô một chút.
"Ách? Nhanh như vậy liền múa Kiếm xong rồi?"
"Ừ. Hiện tại em có thể yên tâm chưa?" Hạ Lan huề gỡ bộ da cáo trên đỉnh đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng loáng, "Bì Bì, anh sẽ sống sót trở về."