Khi sương mù buổi sáng đang dần tan biến, mặt trời từ từ tỏa sáng cả khu rừng, tiếng chim líu lo và không khí thơm ngọt. Phía trước ba cây bách khổng lồ bị dây leo quấn quanh vướng vào nhau Phía bên phải là một đạo khe núi, tiếng nước róc rách, uốn lượn xuống dưới, bị tầng tầng lá xanh che đậy, không thấy tung tích.
"Nơi này rất giống Sa Lan." Tu Ngư Tắc ngẩng đầu nhìn dãy núi xa xa
Kỳ thật cũng không giống lắm. Trên đỉnh núi đang tu sửa một cái đạo quán, phía dưới hợp với mấy trăm cấp bậc thang, mái cong cao cao liền như vậy khơi dậy một điều nho nhỏ, toàn bộ sơn thủy đều thay đổi, thành phong cảnh nhân gian.
"Hơi giống lâu đài Tu Ngư phía sau núi?" Tu Ngư Tĩnh chỉ vào 3 cây bách cổ thụ kia, "Khi còn nhỏ ngươi cùng A Bân thích leo cây. Còn nhớ không có một lần A Bân ngã xuống, ngực bị nhánh cây trên mặt đất chọc xuyên qua ngực, đem chúng ta sợ tới mức hồn phi phách tán."
Lần đó thật là mạo hiểm. Lão nhị nhà Tam thúc là Tu Ngư Bân, vết thương trên ngực chỉ cách tim có một tấc, hơi thở thoi thóp nằm trên giường 5 tháng liền, cuối cùng sống sót thần kỳ nhờ nước mắt của cha mẹ cùng những lời cầu nguyện. Nhưng bởi vậy mà bệnh tật không dứt, thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt. Không thể đi đánh giặc, vì thế chuyên tâm với y học, bói toán cùng vu thuật. Chó ngáp phải ruồi thế nào lại cư nhiên trở thành Đại vu sư dưới trướng của Lang Vương. Phàm là đại sự trong tộc, Lang Vương đều phải đích thân đến sở trụ huyệt động của Đại vu sư thỉnh cầu.
Tam thúc là người ngạo mạn, nói chuyện làm càn. Vậy mà trước mặt Lang Vương được thập phần sủng ái là nhờ quan hệ cha con với Đại vu sư. Trong lang tộc rất nhiều người đều xem thường hắn, nhưng ngoài mặt cũng không dám đắc tội hắn, cũng vì như thế.
Đêm qua sau khi cùng Đường Vãn Địch chia tay nhau, Tu Ngư Tắc trở về chung cư nhưng lại không gặp tam thúc. Phương Lôi Thịnh nói hắn đi ra phố một chuyến, đợi khi hừng đông mới trở về,Tu Ngư Tắc đã mặc chỉnh tề mà chờ hắn.
"Tam thúc, Phương Lôi muốn đi nghĩa trang phía tây gặp Tam muội. Hôm nay ta và ngài cùng nhau đi tuần tra."
Tu Ngư Tĩnh thật ra không quan tâm, nói một câu "Được", liền xách chiếc áo khoác đi theo Tu Ngư Tắc ra cửa.
Một đường đi đến này tòa hẻo lánh núi rừng, tu cá tĩnh nói mấy ngày hôm trước tuần tra khi đã tới một lần, xem như phía nam xa nhất địa giới, thụ nhiều, quả nhiều, thỏ hoang nhiều, còn có mai hoa lộc, là cái màu mỡ trơn bóng chỗ. Vì thế rải mấy cái nướ© ŧıểυ vòng lên, xem như lang gia địa bàn.
Hai người đi bộ đến tận vùng rừng núi hẻo lánh, Tu Ngư Tĩnh nói mấy ngày trước khi tuần tra đã tới đây một lần, xem như là địa giới xa nhất ở phía nam, có rất nhiều cây quả, nhiều thỏ rừng, còn có cả hươu, là một nơi ẩm ướt. Vì thế rải nướ© ŧıểυ vòng lên, xem như địa bàn của Lang gia.
Hai chú cháu đã lâu không nói chuyện như vậy, càng không giống như vậy nhắc tới chuyện cũ. Đại bộ phận nhân mã đi ra ngoài, Tu Ngư Bân vẫn luôn sát cánh bên cạnh Lang Vương, hiện tại ước chừng còn ở rừng rậm phía bắc cùng Bắc quan Hồ tộc ác chiến. Nghe nói may mắn có Đại vu sư tinh thông y thuật cùng thảo dược,lại giỏi tiên tri, ngay khi ôn dịch đến đã sớm giác ngộ áp dụng phương pháp cách ly người bệnh, lúc này mới cứu được toàn thể gia tộc Tu Ngư, bảo toàn Lang tộc chưa bị diệt sạch vận mệnh. Lang Vương cũng cảm thấy chính mình so với bất luận thời điểm nào càng cần có Vu sư, cho nên đối với hắn càng thêm lễ ngộ.
Tu Ngư Tắc cùng lão nhị nhà tam thúc tình cảm rất tốt, nói như thế nào cũng là anh em họ, khi còn nhỏ chơi cùng nhau, có việc hay không có việc gì cũng thường xuyên gặp mặt, quan hệ vẫn là thân thuôc.
"Nhị ca khi nào đại hôn? Tứ cô nương nhà Ngu Lộc đã đi theo hắn nhiều năm, mọc cánh khó thoát." Tu Ngư Tắc cười nói.
"Haizz, nữ nhi nhà Ngũ Lộc tính tình cương liệt, muốn gả cho hắn. Nhưng phụ thân cô nương không muốn, nói lão nhị chúng ta thân thể kém, không thể đánh nhau lại sống không lâu, còn nói, ai muốn cảm động nữ nhi nhà hắn,hắn liền tiêu diệt."
"Tam thúc yên tâm, lời này chỉ là nói mà thôi."
"Đúng vậy! Khác không nói, thật muốn cùng Ngũ Lộc gia giằng co. Tiểu lục, ngươi sẽ ủng hộ ta đầu tiên, đúng không? Khẳng định mang theo nhân mã gϊếŧ qua đi nha."
"Đó là đương nhiên."
"Ha ha ha ha......" Tu Ngư Tĩnh cười sang sảng.
Trong rừng đường mòn sâu thẳm, nhánh cây xẹt qua quần áo xôn xao vang lên, phảng phất cũng muốn tham dự cùng trong lúc nói cười. Tu Ngư Tắc trong lòng lại dâng lên một trận chua xót. Anh biết phụ thân mình từng "Chia sẻ" mẫu thân cùng đông đảo huynh đệ, tam thúc cũng là một vị trong đó. Chính mình từ nhỏ căm hận hắn, cũng là vì hắn đối việc này không chút nào kiêng kị, thậm chí thích cố ý nhắc tới, làm anh lần nào cũng cảm giác nhục nhã. Đến nỗi bản thân mình đến tột cùng là con của ai, kỳ thật cũng không rõ ràng. Quy tắc của Lang tộc là: ai địa vị cao nhất sẽ tính cho người đó. Có lẽ tam thúc lại chính là phụ thân thân sinh của chính mình cũng chưa biết được.
Nghĩ đến đây, hắn anh không tự chủ mà giật giật một chút, theo bản năng móc ra một điếu thuốc đưa qua: "Thúc, hút điếu thuốc?"
Đi bộ một đoạn đường dài như vậy, đích thực có chút mệt mỏi. Tu Ngư Tắc châm một que diêm lên điếu thuốc đưa cho tam thúc, lại châm một điếu cho mình, hai người đứng cạnh nhau mà hút thuốc. Trong rừng không khí có chút u uất, ngay sau đó là sự im lặng chết chóc .Hai người bị hai luồng sương khói quay chung quanh, đến nỗi nhìn không rõ khuôn mặt của nhau.
Dọc đường đi Tu Ngư Tắc đều suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng giải quyết được người này. Là một đao mất mạng, hay vẫn là cho hắn một cơ hội biện giải? Hắn là một người vô tư, làm bất luận chuyện gì đều có nguyên tắc riêng. Nhưng từ lịch sử, từ hiện tại, và cả tương lai, ở cả ba góc độ mà xem xét, anh đều không tìm thấy lý do để tha cho tam thúc.
Sau khi suy nghĩ, kết quả vẫn là thực dụng và lợi ích chiếm thượng phong.
Việc này tam thúc có chút lảm nhảm, anh không nghĩ cũng không cần phải nghe hắn lải nhải. Đặc biệt ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, vô luận hắn nói cái gì , đều sẽ ở trong lòng anh lưu lại tâm ma, mang đến áy náy. Nghĩ đến đây anh lén lút lui nửa bước, kêu một tiếng "Tam thúc", Tu Ngư Tĩnh xoay người lại, còn chưa kịp trả lời, liền thấy trên ngực mình nhiều hơn một đầu dao săn bằng đồng, thẳng cắm trái tim. Hắn thống khổ nhăn mặt hai cái, duỗi tay qua muốn túm lấy Tu Ngư Tắc,nhưng thân mình lại mềm oặt mà ngã xuống, trong nháy mắt biến thành một con sói xám, run rẩy vài giây liền bất động.
Anh đem dao săn ra, ở trong khe nước rửa sạch sẽ vết máu, một chân đem sói xám đá vào rãnh núi. Đang muốn đi, chợt thấy trên mặt đất chiếc túi đeo vai của Tu Ngư Tĩnh rơi ra, anh nhặt lên lục soát, lấy ra hai đồ vật hình dạng khác nhau, mặt lập tức biến sắc......
Một tấm thẻ ngân hàng cùng một cái di động, đều của Đường Vãn Địch.
***
Bởi vì mệt mỏi và căng thẳng, Bì Bì ngủ một đêm không mộng mị, mở mắt ra trời đã sáng choang, nhìn đồng hồ cũng gần giữa trưa. Ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói, Bì Bì kéo rèm ra, thấy Hạ Lan Huề đang đứng dưới gốc cây hòe, đeo tai nghe Bluetooth, một mặt thấp giọng nói chuyện, một mặt cúi đầu nhập gì đó vào di động.
Giọng nói của Tư tế đại nhân đầy từ tính, lạnh lùng mà không thiếu sắc bén. Ngay cả khi trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, ngữ khí cũng không kiên nhẫn, giọng nói của anh vẫn cứ gây ấn tượng. Giống như thời khắc này, Bì Bì rõ ràng nghe không rõ anh nói cái gì nhưng lỗ tai thì đã say mất rồi.
Ước chừng nghe được động tĩnh trong phòng, anh tắt di động, xoay người đi vào phòng.
"Bì Bì, chúng ta phải đến bệnh viện."
"Hả? Ngay bây giờ?"
"Mới vừa nhận được điện thoại của Nguyên Khánh, An Bình Quế không ổn."
Bì Bì một mặt mặc quần áo, một mặt gấp chăn hỏi:"An Bình Quế là ai?"
"Vợ của Bắc Sơn Thiên Môn, một trong sáu bệnh nhân của Bắc Sơn gia."
"Ồ......"
"Em đang tìm gì vậy?"
"Tất của em." Cô bò lên thảm cúi xuống xem dưới giường, "Ngày hôm qua rõ ràng ở đây."
"Thay một đôi khác sạch sẽ hơn đi?"
"Không có đôi nào sạch sẽ." Bì Bì nói, "Em đã đưa hết nội y về chung cư rồi."
"Vậy mang cái của anh."
"Anh cũng là ngày hôm qua nha."
"Vẫn sạch sẽ hơn em."
Một đôi tất nam ném tới trước mặt cô, Bì Bì dở khóc dở cười nhìn anh:"Tất của em thì sao?"
"Giặt sạch." Anh chỉ vào phòng tắm, một đôi tất trắng được treo trên bồn tắm.
"Anh đang châm biếm vệ sinh cá nhân của em không tốt?" Bì Bì nghẹn giọng.
"Không quan trọng, không cần sửa, anh cần mẫn chút là được."
Anh đem cô đến phòng tắm, bắt đầu nặn kem đánh răng lên bàn chải cho hai người. Họ cùng nhau soi gương đánh răng.
Bì Bì vừa đánh răng, vừa cau mày, cảm giác kỳ quái.
Kỳ thật cũng không phải chưa từng cùng tư tế đại nhân sinh hoạt gia đình, tuy nhiên không nhiều lần lắm, hơn nữa thường xuyên cãi nhau, hiện giờ bình yên như vậy, thật đúng là không quen chút nào.
Cô nhìn Hạ Lan Huề trong gương, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Hai người đánh răng tiết tấu giống nhau như đúc, một tả một hữu, như là đang cùng kéo chiếc đàn nhị.
Bỗng nhiên "gian, tích tích tích" một trận cảnh báo, đồng hồ bắt đầu rung lên -----
"Phốc ------" Hạ Lan Huề vội vàng phun ngụm nước trong miệng, đi ra khỏi cửa, "Anh ở trong xe chờ em."
Vì tránh bị tắc đường, họ đành vòng qua cao tốc phía Tây thành phố.
"Em có nước không?" Hạ Lan Huề một mặt lái xe một mặt hỏi.
"Không có." Bì Bì lắc đầu, "Anh khát à?"
"Đi vội quá, chưa súc miệng sạch sẽ, trong miệng còn có không ít kem đánh răng." Hai hàng lông mày anh không khỏi cau lại.
"Anh định làm sao?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.
"Đành phải nuốt nó xuống." Anh thở dài một hơi, yết hầu không tình nguyện mà ùng ục hai tiếng. Bì Bì ngồi ở ghế trên, dùng sức che miệng, cười đến cả người phát run.
"Ai ----- đừng cười. Đồng hồ lại kêu, anh chỉ có thể đem em ném xuống đường cái."
"Hít sâu -----" Bì Bì vỗ nhẹ vào anh, nhìn số liệu trên đồng hồ, "Nhịp tim của anh là mười một."
Anh đành phải câm miệng, làm chính mình bình tĩnh một chút, không khỏi nghi ngờ: "Bảng số liệu này không có trục trặc chứ? Đột nhiên lại phát hỏa. Anh rõ ràng cái gì cũng không nghĩ. Em thì sao?"
"Em cái gì cũng chưa nghĩ.... Có lẽ, là mùa không đúng?"
"Bây giờ là mùa gì?" Hạ Lan Huề mở nóc ô tô ra, làm cho âm thanh trở nên ồn ào nhất, tận lực khiến chính mình phân tâm.
"Mùa động dục."
"Quan Bì Bì, em có thể bớt nói một chút không?"
Vừa đến bệnh viên Thiên Mỹ, một chút tâm tình tốt cũng hoàn toàn không có.
Phòng bệnh cách ly nằm ở tầng 2, nhìn qua giống như vừa mới chiếu xong cảnh trong một tập phim "The Walking Dead", hơn nữa là cảnh phim thảm thiết nhất.
Bì Bì và Hạ Lan Huề đưa mặt nhìn qua cửa kính phòng cách ly, bên trong Nguyên Khánh mặc một bộ y phục cách ly, đầu đội mũ bảo hiểm đang tiêm thuốc cho người bệnh, tư thế kia phảng phất thao tác trên sao Hỏa.
"Huynh đệ nhà Bắc Sơn đâu phải là đưa tới sáu bệnh nhân? Rõ ràng là đưa tới sáu túi máu." Vĩnh Dã ở một bên nói thầm.
Qua cửa kính, Bì Bì có thể hiểu "túi máu" là có ý gì. Nằm trên giường bệnh giữa phòng là An Bình Quế, vợ của Bắc Sơn Thiên Môn, toàn thân trên dưới sưng phồng lên, đôi mắt đỏ quạch, chảy ra nước mắt cũng màu đỏ. Cô ta không ngừng ho khan, máu từ trong miệng trào ra ngoài, cái chăn cũng nhuốm một màu máu đỏ tanh nồng. Đáng sợ nhất vẫn là khuôn mặt, giống như treo một cái mặt nạ vào đầu lâu. Trên trán nhô ra một vật giống như ngón trỏ, hình dạng san hô, mặt trên mọc rất nhiều lông tơ nhỏ. Hai má An Bình Quế đều có một điểm chảy máu đỏ tươi kéo dài đến cằm, dần dần biến thành màu tím đen. Trên mặt đất có một vũng máu, không biết là từ trên giường ai chảy xuống. Nhiều loại thuốc đi vào cơ thể, căn bản không có tác dụng.
Không chỉ Bì Bì, ngay cả Hạ Lan Huề nhìn vào, cũng cảm thấy da đầu một trận tê dại.
"Các cô ấy và Tu Ngư Thanh đều cùng một loại bệnh sao?" Bì Bì không thể không hỏi, "Triệu chứng bệnh cũng không giống nhau. Tu Ngư Thanh cho đến lúc sắp chết cũng không xuất huyết bên trong nghiêm trọng như vậy?"
"Thực sự không giống nhau. Nguyên Khánh thu thập một ít mẫu máu, trước mắt còn ở trong phòng xét nghiệm chuyên tâm quan sát, không kết luận gì. Tuy nhiên bệnh nhân Bắc Sơn gia bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, không loại trừ khả năng khuẩn Nấm phát sinh biến dị." Vĩnh Dã dừng một chút, lại nói, "Tối hôm qua tình huống thập phần đáng sợ, lúc Nguyên Khánh đi vào tiêm thuốc, An Bình Quế bỗng nhiên nôn ra 3 lít máu, phun thẳng vào đầu và mặt hắn, cả người hắn dường như được tắm rửa bằng máu."
"Nguyên Khánh có gì nguy hiểm không?" Hạ Lan Huề hỏi.
"Cho nên hôm nay hắn chuẩn bị võ trang hạng nặng."
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, ba người quay đầu lại nhìn, là huynh đệ Bắc Sơn, mỗi người cầm một ly cà phê, ước chừng là chăm sóc người bệnh liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Hai người đi đến cửa sổ phòng cách ly, vừa lúc thấy bên trong Nguyên Khánh đem kim tiêm từ trên mu bàn tay An Bình Quế rút ra, nhanh nhẹn lấy những cái ống cắm trên người cô. Nhịp tim trên màn hình máy theo dõi đã biến thành một đường thẳng tắp. Nguyên Khánh đi đến phía trước cửa sổ, sắc mặt trầm trọng nhìn hai anh em, lắc lắc đầu.
Bắc Sơn Thiên Môn mắt bỗng nhiên đỏ, vội vàng cúi đầu.
Hai y tá nam thân hình cao lớn mặc bộ đồ cách ly đi vào, trong tay cầm một cái túi đựng xác, nhấc An Bình Quế từ trên giường lên, bỏ vào trong túi, đang muốn cho lên xe kéo đi.
Bắc Sơn Thiên Môn bỗng nhiên dùng sức mà đấm cửa sổ kêu lên:"Chờ một chút! Xin đợi một chút!"
Hắn chạy nhanh đến cuối hàng lang, từ một cái chậu hoa tháo xuống một mảnh lá cây, đưa lên miệng hôn một chút. Nguyên Khánh nhìn hắn, hiểu ý liền gật gật đầu, ra hiệu cho một y tá trong đó mở cửa ra, tiếp nhận lá cây, đặt chúng vào miệng của An Bình Quế. Lúc này mới đem xe kéo chậm rãi đẩy đi.
Đây là nghi thức an táng duy nhất của Lang tộc.
Hạ Lan Huề đi đến trước mặt Bắc Sơn Thiên Môn, vỗ vai hắn an ủi: "Xin hãy nén bi thương."
****
Tin buồn: Sáng nay s1apihd.com gửi mail lại thông báo rằng truyện của mình vi phạm điều khoản nội dung gì đó và sẽ không thể khôi phục lại được. Họ không nói rõ là vi phạm như thế nào chỉ nói chung chung
Nguyên văn:
Nick (s1apihd.com Help)
Jun 19, 17:56 EDT
Hi there,
Thanks for reaching out to us about this.
It appears that your story was removed for banned content. According to our Content Guidelines, reported content in violation of our Prohibited Content policy will be removed without notice. Because of this, we are unable to restore the content in question.
Please review our Content Guidelines to see what type of content is appropriate for s1apihd.com.
Thanks for your cooperation,
Nick
Your s1apihd.com Support Team
Rất không hài lòng với cách làm việc như thế này, nhưng tranh luận tiếp thì cũng thay đổi được bởi vì đã bị xóa hoàn toàn
Tin vui: Nàng RumieHoangAnh đã kịp thời lưu lại các chương trước, chương 28 này cũng do nàng gửi, nàng ấy sẽ gửi tiếp các chương khác nên mọi người chờ đợi tiếp nhé, cảm ơn nàng rất nhiều, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện ạ
Thân