Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại

Chương 94

     Kỳ Lôi vội vàng bế bỗng Uyên Nghi đi theo Mộ Nghiêm vào bên trong sương phòng, Kỳ Lôi đặt nàng lên giường lớn, để hai ngón tay lên chuẩn mạch, nữa khắc trôi qua chuẩn mạch cũng đã xong, Mộ Nghiêm nhìn Kỳ Lôi hỏi : "nàng có sao không Lôi huynh ? " .

Kỳ Lôi khẻ lắc đầu nhẹ nói : "thật là may mắn, nàng vì tức giận mà bốc hỏa, máu huyết bị dồn nén nên mới sảy ra việc như vậy, với lại do mấy lần bị thương trước, nên làm nàng lúc này bị tổn thương nặng nề hơn .

_ Ta thật quá sai trái rồi, vì ghen tuông mà thốt ra những câu nói làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng tổn thương như vậy . Hai bàn tay Kỳ Lôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Uyên Nghi áp lên má của hắn .

Bạch Mộ Nghiêm nhìn cảnh này trong lòng hắn cũng khó chịu, nhưng vì hắn là người đến sau, không thể nói gì được, chỉ có thể cố gắng lấy được tình cảm của nàng, nếu phải chia sẽ nàng với tên này thì, chỉ cần được ở bên cạnh nàng, hắn cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận .

_ Mộ Nghiêm nhìn Kỳ Lôi nói : " giờ đây phải chữa trị cho nàng trước đã, sắp tới huynh hãy cố gắng sửa chữa lỗi của mình cho nàng thấy được tấm chân tình của huynh .

_ Mà ta cũng nói cho vương gia biết, ta rất có tình cảm với nàng, ta sẽ ở kế bên chăm sóc cho nàng, vương gia đừng mong loại ta ra khỏi nàng, người ta đã chọn làm phu nhân thì không bao giờ ta buông tay .

Kỳ Lôi gật đầu nói tiếp : " chuyện đó chúng ta sẽ nói sau, và cũng do tâm ý của nàng muốn chọn ai, ta đây sẽ theo ý của nàng, ta sẽ không làm nàng bị tổn thương thêm lần nào nữa, giờ để ta gọi người đi lấy thuốc và y phục của nàng đem đến đây, chắc chắn lúc này nàng không muốn theo ta về đâu, tạm thời làm phiền huynh vậy.

Kỳ Lôi bước đi ra khỏi phòng gọi hắc y vệ quay về phủ tướng quân lấy những thứ cần thiết của nàng, và thùng thuốc của hắn, và bẩm báo cho vương huynh biết tình hình của mình .

Bạch Mộ Nghiêm đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, tay hắn cầm lên bàn tay nàng vuốt ve, miệng hắn khẻ nói : " ta thích nàng nhiều lắm, ta sẽ cố gắng để có được tình yêu của nàng, ta sẽ không để nàng phải bị tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa, cô tiểu thư bé nhỏ của ta, nói xong đầu hắn cuối xuống hôn lên trên cánh môi mềm mại của nàng, liếʍ mυ'ŧ nhẹ lấy đi vị ngọt ngào của nàng, hắn lúc này nghe tiếng bước chân đi vào, hắn đành dừng lại động tác hôn .

Đứng lên đi đến bên cổ cầm ngồi xuống đánh một khúc nhạc mà lúc sáng hắn vừa đánh cho nàng nghe .

Kỳ Lôi bước vào phòng cũng ôn nhu ngồi xuống cái ghế kế bên giường im lặng mà nghe khúc nhạc buồn tương tư .

Khúc nhạc du dương êm ái làm cho Uyên Nghi dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra một cảnh đẹp trước mắt làm cho nàng ngây ngất, hai nam nhân này mỗi người đẹp một vẻ, không ai thua kém ai, khi tiếng đàn vừa dứt Uyên Nghi không kìm lòng được liền vỗ tay khen ngợi .

Nghe tiếng vỗ tay cả hai cùng quay lại, họ thấy nàng đã tỉnh, hai tên nam nhân vô cùng mừng rỡ, cả hai liền đi đến ngồi xuống gần nàng .

Kỳ Lôi xấu hổ cuối mặt không dám nhìn nương tử, miệng lí nhí nói lời xin lỗi : "Uyên Nghi! Ta thật xin lỗi nàng ta chỉ vì ghen tuông mà đã thốt ra những lời nói làm tổn thương nàng như vậy, trong lòng ta thật không muốn, ta kính mong nàng hãy rộng lượng bỏ qua cho ta có được không ? .

Uyên Nghi nhìn tên nam nhân này, trong lòng cô có nhiều cảm xúc, vừa giận, yêu, rồi hận, và trong lúc này thấy hắn như vầy, đường đường là vương gia của một nước mà bây giờ phải cuối đầu trước người khác mà nhận lỗi, nàng nhìn thật không đành lòng, Uyên Nghi nhìn hắn liền nói .

Ta nào dám phạm thượng với ngài như vậy, thôi bỏ đi ta không có trách ngài .

Kỳ Lôi nghe những lời trách móc của Uyên Nghi trái tim hắn nhói đau, chua xót như ai vừa cầm dao khứa và sát muối vào vậy, hắn quỳ xuống bên giường bàn tay hắn nắm chặt bàn tay nương tử giọng buồn buồn từ tốn nói .

Ta thật sự là biết lỗi rồi, xin nàng cho ta một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, và cho ta một cơ hội được ở bên mà chăm sóc cho nàng mà nương tử .

Uyên Nghi giật mình khi thấy Kỳ Lôi lại quỳ trước mặt mình như vậy, còn gì là cốt cách của một vương gia nữa, Uyên Nghi mệt mỏi nhìn hắn nói nhỏ .

Thôi được rồi chàng đứng lên trước đi, ta không gánh nổi tội khi quân đâu, để ta xem chàng sửa chữa lỗi lầm như thế nào trong một trăng lúc đó hãy nói tiếp, giờ ta mệt lắm và đói nữa .

Kỳ Lôi vui mừng đầu gật lia lịa, hắn nhìn nàng miệng liền nở nụ cười tươi, khác hẳn với gương mặt chim ục lúc nãy nha .

Mộ Nghiêm giờ lên tiếng nói : " ta đã nấu cơm và nấu cháo cho nàng rồi, chúng ta cùng ăn nha, ăn xong nàng còn uống thuốc nữa .

Uyên Nghi cười nhẹ gật đầu, lúc này ngoài trước cửa hắc y vệ đi lấy dược liệu và y phục của Uyên Nghi đã trở lại, Ảnh Dạ lên tiếng bẩm báo .

"Chủ nhân đồ người cần đã có".

Kỳ Lôi nhanh chân đi ra cửa lấy đồ mang vào, đưa y phục cho nàng rồi nói : " nàng tắm thay y phục sạch đi, y phục này đã dính máu cả rồi, lúc này Mộ Nghiêm đi ra ôm một thùng nước ấm vào phòng, ý bảo nàng tắm, hắn và Kỳ Lôi liền đi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa phòng cho nàng .

_Uyên Nghi cũng nhanh cởi bỏ y phục đi vào thùng nước ấm tắm, một khắc trôi qua nàng cũng tắm đã xong, thay y phục nghiêm chỉnh, liền rời khỏi phòng đi ra phía ngoài trước .

Ra đến nơi trên bàn tròn đã đầy thức ăn và cháo đã được chuẩn bị sẵn, Kỳ Lôi đi đến đở lấy người nàng, dìu nàng ngồi vào ghế ở bàn ăn, lúc này Bạch Mộ Nghiêm bê tô canh nóng hổi từ bếp lên, đặt vào chính giữa bàn,hắn quay qua nàng rồi cười nói : " xin mời hai người thử tài nghệ của ta xem có vừa ăn không? "  .

Cả hai cùng gật đầu ánh mắt nhìn đến các dĩa thức ăn, tay cầm đủa bắt đầu cho cuộc chiến với các món ăn, hai nam nhân cứ thay phiên gắp thức ăn bỏ vào chén cháo của nàng, không bao lâu cái chén đã đầy như cái núi, Uyên Nghi nhìn hai nam nhân, nàng nở nụ cười khổ nói .

_ Như vầy thì làm sao mà ăn nổi kia chứ ? .

Bạch Mộ Nghiêm cười tươi nói : " không sao nàng cứ ăn từ chút một, rồi cũng hết thôi " .

Kỳ Lôi tiếp lời : " nương tử nàng cố gắng ăn đi cho mau hồi phục sức khỏe, những thứ này rất tốt cho cơ thể đó " .

Uyên Nghi ấm ức nhìn hai tên này nàng suy nghĩ "từ khi nào mà hai tên này lại hợp với nhau như vậy kia chứ? " Uyên nghi cầm đũa từ từ nhấm nháp cả núi thức ăn của mình .

Buổi tối ánh trăng chiếu rọi sáng cả căn nhà gổ, khung cảnh chung quanh thật là đẹp, non nước hữu tình, xa xa những con đom đóm chúng ẩn nấp trong những bụi cây, ánh sáng của chúng chớp chớp nhìn thật đẹp mắt .

Mộ Nghiêm bế Uyên Nghi ra ngồi xuống thảm cỏ trước cửa nhà, Kỳ Lôi theo sao cầm dùm hắn chiếc cổ cầm, ca hai cùng ngồi xuống bên nàng, Mộ Nghiêm đánh lên khúc nhạc du dương êm ái, tiếng đàn vang xa vọng khắp núi rừng, cả ba người đều thả hồn trong khúc nhạc thăng trầm .

Từ đằng xa hai hắc y vệ đang thi triển khinh công đến chỗ họ, hai tay ôm quyền Thanh Phong cùng Thanh Uy thi lễ với Kỳ Lôi liền nói .

_ Hồi chủ nhân hoàng thượng có lệnh mời chủ nhân vào cung, hoàng hậu lâm bệnh, hoàng thượng không cho thái y trong cung chuẩn mạch, hoàng thượng mời chủ nhân vào gấp .

Kỳ Lôi nghe xong liền gật đầu nói : " được ta vào ngay, các người hãy điều thêm y vệ thân tính ở lại đây bảo vệ an toàn của phu nhân ta " hai hắc y vệ gật đầu liền lui xuống .

Kỳ Lôi nhìn Uyên Nghi lưu luyến không muốn rời đi, nhưng vì lệnh vua không thể từ chối, hắn nắm tay nương tử nói : " ta vào cung có việc, nàng ở đây với Mộ Nghiêm huynh phải ngoan không nên làm khó huynh ấy đó ta sẽ sớm quay lại " .

Uyên Nghi cười nhẹ nàng nhìn hắn gật đầu, Kỳ Lôi liền hôn lên cánh môi của nàng, liếʍ mυ'ŧ hồi lâu rồi mới chịu rời đi, bỏ lại nàng nhà ta mắc cỡ đỏ hết mặt mày đứng ngơ ngác .

Hai người còn lại ngồi bên nhau ngắm trăng, Uyên Nghi khẻ hỏi: " hôm nay là bao nhiêu mà trăng sáng vậy Nghiêm huynh? " .

Bạch Mộ Nghiêm đưa ngón tay tính toán liền trả lời : " hôm nay là trăng tròn mười sáu " Uyên Nghi khẻ gật đầu, Mộ Nghiêm nhìn nàng lên tiếng nói: " Uyên Nghi tiểu thư ! .

_ Vâng Mộ Nghiêm huynh! .

_Ta rất yêu thương nàng, trước giờ ta chưa từng thích một nữ nhân nào, nhưng từ lần đầu tiên trái tim ta đã rung động khi vừa gặp mặt nàng, ta xin nàng đừng từ chối tấm lòng ta có được không? .

_ Ta không cần nàng phải trả lời liền, ta sẽ đợi nàng suy nghĩ .

Uyên Nghi đơ ra cả người khi nghe tên nam nhân này thổ lộ, nàng không dám tin, một nam nhân như hắn, thật là quá xuất sắc từ bên ngoài, lẫn cả tính cách, mà nàng thì có là gì đâu lại mất đi trong trắng, làm sao mà xứng đáng với hắn đây, nét mặt nàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi biểu cảm của gương mặt biến hóa đủ loại cảm xúc .

Mộ Nghiêm nhìn mặt nàng, theo dõi ý tứ trên gương mặt nàng, hắn lo lắng lên tiếng hỏi : " nàng chê ta thân phận không xứng đáng với nàng đúng không? "

_ Hả! Huynh nói năng bậy bạ gì vậy?ta làm gì dám có ý đó chứ .

_Thật ra ta lo lắng, ta không xứng đáng với huynh đâu, ta đã không còn trong trắng để cho huynh,với lại Kỳ Lôi hắn rất yêu thương ta, huynh như vậy thật oan ức cho huynh lắm, không thể như vậy được .

Huynh hãy tìm một cô nương tốt hơn, và còn trong trắng như vậy mới xứng với người như huynh .

Lời nói chưa dứt môi Uyên Nghi đã bị hắn chiếm mất, hắn hôn trong tức giận, ngậm lấy môi nàng mà cắи ʍút̼, luồn lách vào bên trong mυ'ŧ lấy vị ngọt ngào của riêng nàng, hai tay ôm chặt eo nàng không cho nàng có cơ hội chạy mất, đến khi hắn phát hiện người trong lòng khó thở lúc này hắn mới chịu tha cho môi nàng .

Cả gương mặt Uyên Nghi đỏ ửng lên vì ngại ngùng, nàng thở phì phò vì mệt, hắn thì vẫn duy trì tư thế ôm eo nàng không có ý định buông ra, Mộ Nghiêm  nâng càm của nàng lên, để nàng nhìn thẳng mặt hắn, hai đôi mắt nhìn nhau, hắn lên tiếng nói .

_ Uyên Nghi nàng hãy cho phép ta ở lại bên nàng để chăm sóc cho nàng suốt quãng đời còn lại, cả ba chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau, nàng đừng từ chối ta có được hay không ? .

Uyên Nghi im lặng không biết phải nói gì, trong đôi mắt của hắn đầy sự yêu thương, có chân tình không chút giả dối, thật sự là làm khó nàng nha .

Mộ Nghiêm nhìn nàng mong đợi câu trả lời, Uyên Nghi suy nghĩ liền nói: " ta không xứng đáng với huynh đâu huynh hãy tìm.....ừm....ừm, lời nói vẫn chưa hết ý môi nàng lại bị hắn gặm nhấm lần nữa, nụ hôn này nhẹ nhàng hơn, say đắm hơn, vô tình làm cho nàng cũng hùa theo hắn, hai cánh tay hắn ôm bế nàng lên đi vào bên trong sương phòng, nhưng nụ hôn vẫn chưa dừng lại, và có chiều hướng sâu hơn, nhưng chỉ như vậy thôi, không có gì quá đáng .

Mộ Nghiêm đặt nàng xuống giường đắp chăn lên cho nàng cẩn thận, hôn lên trán nàng nụ hôn nhẹ rồi nói, chúc ngủ ngon nương tử của ta .

_ Hả ! .

Uyên Nghi đỏ mặt vì câu nói đó của hắn, miệng nàng cười nhẹ rồi liền nhắm mắt ngủ, Mộ Nghiêm cũng trở về giường của mình nằm xuống hắn nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ .