Độc Sủng

Chương 6

Ở Vệ gia hơn nửa tháng, Hòa Sinh gần như hoàn toàn thích ứng với thói

quen làm việc và nghỉ ngơi của Vệ gia. Trước kia nàng còn lo lắng không

hoà hợp được với Vệ Hỉ Lý Thanh, nhưng ngày thứ hai nàng tớiVệ gia, nhị

phòng liền rời nhà đi Phú Châu đón lão phu nhân, nhìn không tới sờ không được, nàng cũng liền không có nhiều lo lắng như vậy.

Mỗi ngày giờ Thìn đi tới phòng đại nãi nãi ăn điểm tâm, giờ tỵ trở về

phòng ngủ bù, buổi trưa ăn cơm trưa, giờ dậu ăn cơm chiều, còn lại thì

cùng Vệ Lâm trò chuyện, đủ loại hoa cỏ, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Ngày hôm đó, Hòa Sinh ở trong phòng, Vệ Lâm cầm giỏ ô mai tới, hai

người cười cười nói nói, chợt nghe được nha hoàn ngoài phòng hô to: “Cô

nương, đại lão gia đã trở về!”

”Cha đã trở về?” Vệ Lâm lập tức đứng lên, phấn khởi vui vẻ, vung chân liền chạy ra ngoài viện.

Hòa Sinh do dự một chút, cũng vội vàng đi theo.

Đại nãi nãi đã chờ từ sớm, mang theo nô bộc cả nhà nghênh đón ở cửa ra vào.

Nhìn một hồi, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, vững vàng dừng ở cửa Vệ gia.

Đại nãi nãi ra đón, rèm nhấc lên, Vệ Hữu Quang từ trong xe ngựa đi ra.

Vệ Hữu Quang là một nam nhân Giang Nam điển hình, mặc dù nguyên quán ở Vọng Kinh, nhưng bởi vì từ nhỏ sống ở Tô Hàng, nâng chân nhấc tay đều

là tác phong văn nhã. Hơn ba mươi tuổi, bởi vì quanh năm bôn ba bên

ngoài, làn da phơi nắng thô ráp, so với bạn cùng lứa tuổi trông có vẻ

già hơn mấy tuổi.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ái mộ của đại nãi nãi đối với

ông. Ở trong lòng đại nãi nãi, nam nhân nhà bà chính là hán tử đầu đội

trời chân đạp đất, không có người nào có thể tốt hơn với ông.

Vệ Hữu Quang và ái thê đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ

cười. Nỗi khổ tương tư nhiều ngày, cuối cùng vào thời khắc này được an

ủi.

Ông đi về phía trước vài bước, đại nãi nãi cả kinh nói: “Lão gia, chân ông làm sao vậy?”

Vệ Hữu Quang nhìn mình đi đứng có phần nghiêng ngả, khoát khoát tay,“Trên đường gặp chút chuyện, ta sẽ kể cho bà nghe sau, trong xe ngựa còn có vị khách quý, chúng ta cũng không thể lạnh nhạt người ta.”

Đại nãi nãi vừa nhìn phía sau hắn, rèm xe ngựa xốc lên, một công tử vẻ mặt tuấn tú đi ra, mày kiếm mắt sáng, đẹp như quan ngọc, một thân y bào xanh nhạt, đầu đội sa quan đen*, giơ chân nhấc tay, quý khí mười phần.

Vệ Hữu Quang làm động tác mời, mọi người vây quanh Thẩm Hạo đi vào phủ.

Đợi ngồi vào chỗ của mình, Vệ Hữu Quang mở miệng giải thích: “Lần này

vận chuyển hàng trên đường, gặp phải bọn cướp, thiếu chút nữa đã mất

mạng. May mắn có Thẩm công tử ra tay cứu giúp, ta mới có thể bảo toàn

tính mạng, bảo vệ hàng hóa. Vừa đúng lúc Thẩm công tử muốn tới Thịnh Hồ

du ngoạn, ta liền mời hắn về nhà làm khách, hy vọng có thể báo đáp một

chút.”

Đại nãi nãi nghe xong, vội vàng đứng dậy, “Thì ra còn có nguyên do

này, xin nhận thϊếp thân một lạy, cảm tạ công tử cứu giúp lão gia.”

Dứt lời, bà liền muốn quỳ tạ ơn, Thẩm Hạo ngăn cản, nói cái gì cũng không chịu nhận một lạy của bà.

Vệ Hữu Quang nâng đại nãi nãi dậy, “Nếu như quý nhân không chịu lễ của chúng ta, chúng ta cần gì phải xoắn xuýt những nghi thức xã giao này,

dùng hành động thực tế báo đáp ân nhân, mới là lẽ phải.” ông nhìn Thẩm

Hạo, hỏi câu hỏi đã hỏi vô số lần trên đường nhưng vẫn không nhận được

đáp án: “Quý nhân, bất kể việc gì chỉ cần ta có thể làm? Ngươi cứ mở

miệng, cho dù là táng gia bại sản, cũng phải báo đáp ân cứu mạng của quý nhân.”

Thẩm Hạo bĩu môi một cái, cười toe toét: “Vệ lão gia khách khí rồi, cứu

một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, không cần nhớ ở trong lòng.”

Vệ Hữu Quang không hỏi tới nữa, mấy ngày nay ở chung, ông biết rõ Thẩm Hạo căn bản không có nghĩ tới để cho ông báo ân, nếu như mình lại hỏi

tiếp, sẽ gây phiền não cho quý nhân.

”Như vậy, ta tạm thời thiếu ân cứu mạng này, nếu như quý nhân ngày sau có việc muốn nhờ, ta nhất định đồng ý.” Nhìn hắn ăn mặc, tuyệt không

phải phàm nhân, tặng vàng quá mức tầm thường, còn làm nhục thanh cao của quý nhân, vẫn là như vậy tốt hơn, trước thiếu nhân tình, đợi khi nào

hắn cần thì thực hiện lời hứa hôm nay cũng không muộn.

Thẩm Hạo gật đầu, cũng không giống như trước cự tuyệt đề nghị của Vệ

Hữu Quang, mà là thuận theo, “Tốt, Thẩm mỗ đây liền nhớ kỹ.”

Vệ Hữu Quang yên lòng, sợ nhất quý nhân không chịu để cho ông báo ân,

nếu như quý nhân đồng ý, sau này nhất định phải tìm cơ hội thích hợp báo đáp ân tình ngày đó. Hiện tại phải làm, chính là chiêu đãi quý nhân cho tốt.

Đại nãi nãi dặn dò người dâng trà ngon, lấy ra bộ trà cụ tốt nhất

trong nhà, Thẩm Hạo cúi đầu liếc nhìn kim khí trơn bóng tỏa sáng, vẫn

không động chén.

Sau lưng Bùi Lương lập tức tiến lên, không biết từ đâu biến ra một hộp gấm, lấy ra một bộ trà cụ Hòa Điền ngọc* màu chàm. Vương Gia nhà hắn có rất nhiều tật xấu, một trong số đó chính là không dùng bộ trà cụ nhà

người ta, cho dù vào Hoàng Cung dùng bữa, cũng chỉ dùng bộ đồ ăn của

mình.

”Công tử nhà ta quen dùng trà cụ của mình, chỗ nào mạo phạm, thỉnh

rộng lượng.” Làm khó hắn mỗi lần đều phải giải thích với người ta một

phen, số khổ mà!

Điệu bộ này, làm Vệ gia vợ chồng choáng váng, trên bàn bày chén trà Hòa

Điền ngọc hảo hạng, tạo hình tinh xảo, ít nhất cũng phải hơn nghìn lượng bạc, khó trách quý nhân đối với chuyện báo ân không thèm quan tâm, chắc hẳn hắn của cải sung túc căn bản không để chút báo đáp củaVệ gia vào

mắt.

Vệ Hữu Quang và đại nãi nãi liếc nhau, ăn ý cùng nghĩ đến một vấn đề: làm sao chiêu đãi quý nhân hài lòng đây?

Tận tình địa chủ hữu nghị, luôn luôn là chuyện Vệ gia đại phòng cực

kỳ coi trọng, vô luận là ai, nếu như nguyện ý đến phủ làm khách, đó

chính là nể mặt Vệ gia, Vệ gia nhất định sẽ cố gắng một phần tâm ý.

Đến bây giờ mới thôi, đại nãi nãi cẩn thận lo liệu phía dưới, cơ bản

cũng có thể xem như chu đáo.

Nhưng trước mắt vị quý nhân này, hình như là phải hao chút tâm tư.

Trong lòng đại nãi nãi cực nhanh chóng suy nghĩ trà bánh cùng với món ăn đầy màu sắc cho giữa trưa và buổi tối, còn vấn đề chỗ ở ban đêm, có

chút nhức đầu.

Khách phòng quá mức bình thường, quý nhân ngay cả chén trà đều phải

dùng của mình, nhất định là ở đây. Lựa chọn duy nhất, chính là viện nơi

Hòa Sinh đang ở rồi. Trước kia bởi vì nghĩ Hòa Sinh là từ Vọng Kinh

đến, vật dụng trang trí trong viện là mười phần dụng tâm an bài, thậm

chí so với trong phòng bà còn tinh xảo hơn.

Nhưng không biết, quý nhân có để bụng nơi Hòa Sinh đã ở qua hay không?

Đại nãi nãi uống trà, trao đổi ánh mắt với Vệ Hữu Quang, nghĩ để cho

ông thăm dò ý của quý nhân một chút, xem hắn có nguyện ý ngủ lại hay

không.

Vệ Hữu Quang ngầm hiểu, nghĩ đợi lát nữa sẽ hỏi lại. Phu thê hai người vừa kết thúc tâm lý hoạt động phức tạp, chợt nghe bên ngoài phòng

truyền tới một thanh âm vang dội.

”Phụ thân, ngươi đã về rồi!”

Vệ Lâm nhào đầu về phía trước, hoàn toàn không có chú ý tới công tử xa lạ bên cạnh. Nàng bổ nhào tới trước mặt Vệ Hữu Quang làm nũng, chợt nhớ tới cái gì, chạy ra ngoài phòng.

”Hòa Sinh ngươi mau vào phòng, bên ngoài nắng lắm!”

Nghe được hai chữ “Hòa Sinh”, Thẩm Hạo cơ hồ là vô thức nhìn ra cửa

trước, một thân ảnh xanh rì bỗng nhiên xông vào tầm mắt, mặc trắng trong thuần khiết, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo đôi mi thanh tú, trong nháy mắt hí mắt nhìn qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt của hắn.

Thẩm Hạo cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân, không biết

hai chữ tương tư giải thích thế nào, nhưng giờ khắc này, thế nhưng hắn

lại có loại vui mừng xa cách từ lâu gặp lại.

Hắn còn chưa kịp chào hỏi, Hòa Sinh liền dời ánh mắt, trực tiếp hướng tới Vệ Hữu Quang đang đi đến.

Nàng không nhận ra hắn?

Thẩm Hạo đột nhiên có chút buồn bực, nghĩ thầm có thể là ngay trước

mặt mọi người không tiện tỏ ra quen biết nhau, sau lại tìm một cơ hội

trả lời với nàng.

Hòa Sinh chú ý có người đang nhìn nàng, ánh mắt này làm cho nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ nổi.

Đợi nàng đi tới Thẩm Hạo bên cạnh, đầu óc chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới hắn là ai rồi.

Ngụy quân tử đánh lén nàng lúc rời thuyền, đại sắc lang!

Trên mặt Hòa Sinh hiện lên một vẻ bối rối, giả bộ trấn định, hướng Vệ Hữu Quang phúc lễ.

”Đường thúc khỏe.”

Vệ Hữu Quang nhất thời không biết nàng là ai, đang kỳ quái là tại sao

nhiều hơn một người, đại nãi nãi bên cạnh đưa mắt ra hiệu một cái, lập

tức nhớ ra -- đây là đường chất nữ từ Vọng Kinh tới!

Vội vàng thở ra kêu Hòa Sinh ngồi xuống, bởi vì đang ở trước mặt Thẩm

Hạo, cho nên không có hỏi Hòa Sinh nhiều về chuyện Vọng Kinh bên kia.

Nếu như đã đến Thịnh Hồ chính là người một nhà, chiêu đãi quý nhân xong

lại hàn huyên cũng không muộn.

Vệ Lâm kéo Hòa Sinh ngồi xuống, vị trí của Hòa Sinh vừa vặn đối diện

với Thẩm Hạo, nàng ngẩng đầu có thể thấy ánh mắt tìm hiểu của Thẩm Hạo.

Hòa Sinh vô thức mím môi, người này muốn làm cái gì, tại sao lại đến Vệ gia, lại vì sao nhìn nàng như vậy?

Nàng không thích hắn nhìn chăm chăm, dù là chỉ có mấy giây ngắn ngủn

cũng rất khó chịu. Nghĩ muốn đổi chỗ, bất đắc dĩ mọi người đang trò

chuyện với nhau rất vui, nếu như lúc này đứng lên đổi cho nhau, định sẽ

khiến mọi người chú ý.

Hòa Sinh suy nghĩ một chút, lấy dũng khí, quyết định vẫn là ý nghĩ của mình thỏa đáng -- hai mắt khẽ đảo, chuẩn bị trừng trở về.

Người nọ vẫn cứ ở lúc này ánh mắt đi chỗ khác, toàn bộ khinh bỉ của nàng thất bại.

Lật qua lật lại nhiều lần, mỗi lần phát giác được hắn ở đây nhìn mình, khi mắt nàng trợn trắng thì không nhìn nữa. Mà động tác của hắn cực kỳ

nhanh, chung quanh lại không có người phát hiện.

Hòa Sinh phồng miệng, không hiểu có chút tức giận. Người này có ý tứ gì, trêu cợt nàng sao?

Thẩm Hạo câu có câu không nói chuyện vớiVệ Hữu Quang, đảo qua phiền

muộn vừa rồi tiểu nương tử thỉnh thoảng nhìn hắn, nhất định là đã nhận

ra hắn, chắc nàng đang vui mừng lắm.

Vì không cho người khác phát hiện manh mối, Thẩm Hạo chủ động nhìn Vệ

Hữu Quang hỏi: “Thẩm mỗ bất kính, xin hỏi hai người ngồi bên kia là ai,

vừa rồi không tới kịp chào hỏi, là Thẩm mỗ thất lễ.”

Thịnh Hồ dân phong cởi mở, giữa nam nữ không có cấm kỵ lớn, nguyên do

Vệ Hữu Quang cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại chủ động giới

thiệu: “Ngồi bên trái kia là nữ nhi của ta Vệ Lâm.” Vệ Lâm cười hì hì

phúc lễ, vừa rồi ma ma lặng lẽ nói cho nàng biết rồi, vị công tử này đã

cứu cha của nàng, là một người tốt!

Vệ Hữu Quang chỉ vào Hòa Sinh nói: “Còn bên phải kia là đường chất

nữ của ta, từ Vọng Kinh đến, Hòa Sinh, đây là Thẩm công tử.”

Hòa Sinh thật sự không ngờ hắn chào hỏi, huống chi hắn hiện tại tràn trề vui vẻ nhìn nàng, giống như đang đợi nàng phúc lễ.

”Thẩm công tử khỏe.”

Thẩm Hạo đáp lễ, “Vệ cô nương khỏe.”

Dứt lời, thu hồi ánh mắt, thẳng đến khi nói chuyện chấm dứt, chưa từng liếc mắt nhìn.

Giữa trưa, Vệ Hữu Quang mời Thẩm Hạo đi thư phòng giám định và thưởng

thức tranh chữ trân quý, gọi người chuẩn bị hai phần đồ ăn riêng. Hòa

Sinh đi chỗ đại nãi nãi dùng cơm trưa, trong lòng lo sợ, cảm thấy ở

đâu không thoải mái.

Vệ Lâm nhớ tới chuyện Thẩm Hạo, so sánh hắn với nhân vật anh hùng cứu

mỹ nhân trong thoại bản, đã cứu cha nàng còn “đẹp” nữa, hắn quả thực

hoàn mỹ không tỳ vết.

Hòa Sinh cũng không nhận thức như vậy, nàng mặc dù không biết chữ,

chưa có xem câu chuyện bên trong thoại bản, nhưng mà nàng có thể khẳng

định, Thẩm Hạo tuyệt không phải là anh hùng quân tử!

Cái gọi là quân tử, là tuyệt đối sẽ không khinh bạc cô nương!

Nhưng, vô luận nói như thế nào, hắn cho nàng quá giang nàng một đoạn

đường, có ân với nàng, chỉ cần hắn không có ở Vệ gia xằng bậy, nàng

cũng sẽ không đâm thủng bộ mặt thật của hắn. Như vậy, cũng coi như lưu

lại cho hắn chút mặt mũi.