Độc Sủng

Chương 5

Người dẫn đường đi ở phía trước sớm đã vào nhà thông báo, Thúy Ngọc đi

theo sau lưng Hòa Sinh, nghe cuộc nói chuyện này tức giận đến dậm chân,

lúc này muốn đi lên tranh luận.

Vừa bước ra một bước, đã bị Hòa Sinh ngăn lại: “Ngươi làm gì đó, người ta nói kệ người ta, ngươi gấp cái gì.”

Thúy Ngọc trừng hai mắt to, vừa muốn nói gì, sau lưng truyền tới một giọng nói hoạt bát, nhìn lại là Vệ Lâm.

”Đường tỷ, ngươi tới rồi!”

Vệ Lâm thay đổi thân áo váy màu hồng, một bước hai nhảy chạy tới giữ

chặt tay Hòa Sinh. Người ở dưới góc tường nhất thời không có lên tiếng

nói chuyện, thay vào đó chính là tiếng bước chân phía đối diện.

Hòa Sinh ngẩng đầu, đứng trước mặt là hai thiếu nữ, một người mặc

trang phục màu xanh nhạt còn một người mặc trang phục màu vàng nhạt,

người mặc màu xanh nhạt chải búi tóc phi tiên, bên tóc mai cài một cây

trâm, thoạt nhìn tinh xảo động lòng người. Người mặc màu vàng nhạt hơi

chênh lệch một bậc, nhưng mà thắng ở trang sức đẹp mắt.

Hai người nhìn chằm chằm Hòa Sinh, ánh mắt có chứa tính xâm lược.

Vệ Lâm chỉ vào người mặc đồ xanh nhạt nói: “Đây là đường muội của ta,

nữ nhi của Nhị nãi nãi Vệ Hỉ.” Chỉ vào người mặc đồ màu vàng nhạt nói:“Đây là chất nữ của Nhị nãi nãi, Lý Thanh.”

Hai người được giới thiệu một vòng, cũng không nói chuyện. Hòa Sinh

vấn an từng người, cũng không có ý định tiến thêm một bước lôi kéo cảm

tình, trực tiếp đi theo Vệ Lâm vào phòng.

Lý Thanh tiến đến bên cạnh Vệ Hỉ, “Ngươi xem, ta nói không sai chứ,

nàng mặc thành cái dạng này còn không biết xấu hổ đến nhà của chúng ta làm ra vẻ đại tiểu thư, ta xem rõ ràng là cái đồ giả mạo, vừa nãy chúng ta nói chuyện nàng khẳng định nghe thấy được, nhưng lại không dám lên

tiếng, rõ ràng là chột dạ!”

Vệ Hỉ liếc nhìn Hòa Sinh cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ khinh

bỉ, trước đó cả nhà cao thấp gấp gáp hò hét chuẩn bị đón khách, vừa sắp

xếp quần áo mới vừa dọn viện, cho rằng tới là đại tiểu thư, lại không

nghĩ rằng tới là hàng nghèo kiết hủ lậu.

Nàng luôn luôn không thích bị người khác đoạt danh tiếng, hôm nay nghe nói Hòa Sinh đã đến nên mới cố ý ăn mặc, vì không muốn bị người khác so sánh. Vừa rồi thấy Hòa Sinh, lại nghe Lý Thanh nói như vậy, lập tức

không có lòng cùng người đọ sức.

So với người như vậy, quả thực tự hạ thấp mình.

Vệ Hỉ không đáp lời, điểm chân nhỏ vào cửa.

Trong phòng, người Vệ gia vây thành một vòng, nha hoàn ở một bên bày đồ

ăn. Vệ lão thái thái đi Phú Châu, cũng không ở trong phòng. Ngồi ở vị

trí chủ vị là đại nãi nãi.

Đại nãi nãi kéo Hòa Sinh ngồi, Vệ Lâm ngồi kế Hòa Sinh, kéo tay nàng

trái xem phải xem, vén tay áo của mình so sánh, uể oải nói: “Ta đen hơn

đường tỷ một chút.”

Đại nãi nãi bị chọc cười, Vệ Lâm lại nói: “Đến đến đến đây, đều vén tay áo xem, xem nhà chúng ta ai trắng hơn đường tỷ!”

Đại nãi nãi vén tay áo, duỗi ra cổ tay trắng noãn giống như bạch ngọc, vừa so sánh, ơ, thật đúng là không có trắng bằng Hòa Sinh!

Vệ Hỉ cũng vén tay áo, nàng luôn luôn có lòng tin với da thịt trắng

nõn của mình, bất kể là ai thấy nàng cũng phải khen một tiếng, đối với

Hòa Sinh đến từ Vọng Kinh, nàng đương nhiên phải hơn rồi.

Lý Thanh thấy nàng vén tay áo, cũng đành phải lộ ra một đoạn cổ tay đi so. Nàng từ nhỏ sống ở nông thôn, gió thổi ngày phơi nắng, tuy hết sức

bảo vệ nuôi dưỡng da thịt của mình, nhưng nhìn qua luôn giống như phủ

một lớp bụi. Cũng không phải đen, chính là mang theo một lớp đất.

Vài đôi cổ tay thanh tú vừa so sánh, càng nổi bật lên vẻ trắng trẻo của Hòa Sinh.

Đại nãi nãi thân thiết ôm tay Hòa Sinh, cười nói: “Được rồi, sau này

danh hiệu ngọc mỹ nhân của nhà chúng ta chính là Hòa Sinh rồi!”

Hòa Sinh có chút xấu hổ, hơi cúi đầu xuống: “Thẩm thẩm quá khen.”

Vệ Hỉ ngồi đối diện, Hòa Sinh cúi đầu lập tức vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt tức giận, xem thường, chán ghét trên mặt Vệ Hỉ.

Cộng thêm lúc gặp mặt ở cửa ra vào, đây lần thứ hai gặp mặt của nàng

và Vệ Hỉ. CùngVệ Lâm bất đồng, nhị phòng cô nương này dường như không

thích nàng, có lẽ là ban nãy nói chuyện trắng đen, nàng chọc người ta

ghét rồi.

Hòa Sinh cũng không phải thập phần chú ý. Vốn nàng ở nhờ Vệ gia, chính là quấy rầy người ta, người khác không chào đón nàng cũng là chuyện hợp tình lý.

Đồ ăn bày xong, chính giữa một món cá sắc hương vị đều đủ, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Hòa Sinh.

Đại nãi nãi động chiếc đũa trước, gắp miếng thịt cá trắng noãn vào

trong bát Hòa Sinh, “Đây là món ăn nổi tiếng của Thịnh Hồ chúng ta, gọi

là cá hương cay*. Cá là sáng nay vớt trên sông, dùng dao sắc trút bỏ vẩy cá, đặt ở trong hộp sắt, thêm hương liệu tương ớt, gác nồi sắt lên, nấu nửa canh giờ, rắc hạt vừng và đậu phộng rang, là xong.”

Hòa Sinh nghe mà phát thèm, gắp một miếng nhỏ, thịt cá tươi mới đến

cực điểm, ăn vài miếng, nhưng lại không có một cái xương cá.

”Ăn ngon thật.” Nàng vốn thích ăn cá, huống chi lúc này hỗn hợp tương

vừa thơm vừa cay ơi là cay, cho dù mỗi ngày ăn, ăn một trăm ngày, nàng

cũng không ngán.

Hòa Sinh ăn rất vui vẻ, cũng không bày ra dáng vẻ câu nệ, đại nãi nãi

không ngừng gắp thức ăn vào bát nàng, Hòa Sinh đều ăn hết, cũng không

chối từ.

Ăn một bữa cơm, ấn tượng đại nãi nãi đối với Hòa Sinh nhu hòa rất

nhiều. Ở trên bàn cơm cũng không che giấu mình yêu thích cô nương này,

hơn phân nửa là lòng người thành thực. Vừa rồi món ăn trên bàn cơm nàng

đều ăn một vòng, cũng không như loại thiên kim tiểu thư kiềm chế thân

phận chỉ gẩy mấy ngụm, đáng lẽ, thích ăn cái gì thì ăn cái đó, nhân sinh mới có niềm vui thú.

Dọn bàn xong, nha hoàn bưng lên mấy đĩa điểm tâm, để trước mặt Hòa

Sinh là đĩa bánh ngọt hoa quế mật ong, bánh ngọt gạo nếp mềm quét một

lớp mật ong, điểm một chút nhụy hoa quế làm đẹp.

Trước kia trong nhà sau khi ăn xong điểm tâm cũng có, nhưng không có

tinh xảo như vậy, vì đề phòng Hòa Sinh ăn quá nhiều, nên lúc nào cũng

chỉ cho một ít.

Mật ong mềm vào miệng, ngọt thơm mềm, Hòa Sinh nhặt một khối đưa cho

Vệ Lâm, Vệ Lâm giương mắt nhìn, do dự nói: “Thứ này ăn không dừng được,

ta đã rất béo rồi…”

Đại nãi nãi cười một tiếng, nhận miếng bánh mật ong mềm trên tay Hòa

Sinh, cưng chiều nói với Vệ Lâm: “Ai nói a Tứ nhà chúng ta béo? Không

phải là khuôn mặt tròn một chút thôi sao, béo cái gì, ăn cho đã đi, nếu

quá béo không gả ra được, nương tìm con rể tới nhà cho ngươi!”

Người trong phòng cười thành một đoàn. nhưngVệ Hỉ lại nhảy ra nói: “Ta không muốn đường tỷ phu ở rể đâu, vẫn là gầy một chút tốt hơn.”

Bầu không khí trong phòng lạnh thêm vài phần, ngại Vệ Hỉ là bối phận

nhỏ, đại nãi nãi khó mà nói cái gì. Nhị nãi nãi cũng không quản, nữ nhi

của nàng nói cái gì đều đúng, Vệ Lâm quả thật, quả thật nên gầy một

chút.

Tâm tình Vệ Lâm buồn rầu, nữ hài tử nhà nào mà thích bị người ta nói

béo đâu, nàng nói là một chuyện, bị người khác nói trước mặt mọi người

lại là một chuyện khác, huống chi, người nói nàng, lại là Vệ Hỉ.

Hòa Sinh nuốt miếng bánh mật ong mềm trong miệng xuống, nhìn Vệ Lâm,

lại nhìn Vệ Hỉ một chút, ánh mắt vừa chạm đến, liền bị ánh mắt hung ác

của Vệ Hỉ đẩy ngược trở về.

Nàng chỉ là muốn nhìn xem Vệ Hỉ so với Vệ Lâm gầy hơn bao nhiêu thôi,

ngoại trừ khuôn mặt Vệ Lâm tròn hơn Vệ Hỉ một chút, chứ thân hình của

hai đường tỷ muội không có chênh lệch quá nhiều.

Vẻ mặt như đưa đám của Vệ Lâm rơi vào trong mắt, Hòa Sinh có chút

không đành lòng, mở miệng an ủi: “Thật ra ở Vọng Kinh, thân hình như

ngươi mới đúng là thân hình hoàn mỹ các nữ quyến khuê các theo đuổi,

tăng một phần thì nhiều, giảm một phần thì ít, ngươi nếu như đi Vọng

Kinh, thiên kim khuê các nếu gặp ngươi, đảm bảo sẽ ghen ghét nổi điên

mất.”

Vệ Lâm: “Thật sự?”

Hòa Sinh nhét bánh mật ong mềm vào miệng, trong tay lại cầm lên một

khối, “Đương nhiên là thật sự, ngươi xem, ta gầy yếu không chịu nổi như

vậy nhìn thấy ngươi, chỉ ước gì có thể ăn nhiều một chút lớn lên giống

ngươi vậy mới đẹp!”

Trong lòng Vệ Lâm thay đổi tốt lên, mặc kệ Hòa Sinh nói có phải là

thật hay không, đối với thiếu nữ đến từ Vọng Kinh này, mọi người vô thức bởi vì nàng không chỉ là cô nương từ đại phủ tới, hơn nữa trên người

nàng còn mang theo khí chất mà cô nương Vọng Kinh mới có. Cho nên mọi

chuyện có liên quan đến Vọng Kinh từ trong miệng nàng nói ra, đều là có

uy tín.

Vệ Hỉ mất hứng, nàng nói Vệ Lâm béo chính là béo, một người ngoài ở

nhờ nhà nàng có tư cách gì giúp Vệ Lâm cãi lại? Nhất là nàng còn có dáng vẻ thong thả ung dung, nhìn khiến cho người ta tức giận.

Vì vậy nàng hướng mũi nhọn chỉ vào Hòa Sinh: “Theo như ngươi nói như

vậy, người Vọng Kinh thật đúng là kỳ quái. Vừa rồi thấy dáng vẻ ngươi ăn cá, quả thực giống như là chưa bao giờ nếm qua, chẳng lẽ người đại phủ giàu có như vậy, mà ngay cả cá cũng ăn không nổi sao?”

Hòa Sinh vừa vặn ăn xong một khối bánh mật ong mềm cuối cùng, nghe Vệ

Hỉ trực tiếp hỏi, hồi tưởng lại miếng cá vừa thơm vừa cay kia, trong

miệng lại thèm rồi.

”Đại phủ mặc dù giàu có, nhưng ở Vọng Kinh, bởi vì bốn phía đều là

bình nguyên cũng không có hồ nước, do cá sống rất là hiếm, nhà đại phú

một năm đều chưa hẳn có thể ăn được một lần, nếu muốn mỗi ngày ăn, chắc

chỉ có hoàng thân quốc thích mới có đãi ngộ này.” Nàng dừng một chút,

thấy đại nãi nãi đang nhìn nàng, vô thức cười cười, tiếp tục nói: “Triêm thẩm thẩm và Quang thúc thúc, cho dù không đi Hoàng Cung, ở Vệ gia ta

cũng có thể trải qua cuộc sống mỗi ngày ăn cá.”

Nàng lời nói này được vô cùng ngọt, đại nãi nãi nghe rất là hài lòng.”Sau này mỗi ngày sẽ cho ngươi ăn.”

Vệ Hỉ nghẹn đỏ mặt, một phen giải thích của Hòa Sinh nghe vào trong

tai, giống như là gián tiếp nói cho nàng biết có bao nhiêu ngu ngốc.

Dường như không cam lòng yếu thế, Vệ Hỉ còn nói: “Hòa Sinh đường tỷ,

chuyện lạ ở Vọng Kinh các ngươi thật nhiều, ăn không được cá còn chưa

tính, nhưng vì cái gì ngay cả đi xa tới nhà người khác trong làm khách,

đều phải mặc quần áo cũ?”

Mọi người không nói. Hòa Sinh lúc vào phủ đơn giản, mọi người rõ như

ban ngày, cũng không phải không có nghị luận qua, chỉ là nói vài lời sau lưng còn được, mang lên mặt bàn liền quá mức cay nghiệt.

Nhị nãi nãi kéo tay áo Vệ Hỉ, Vệ Hỉ giả bộ như không phát hiện, khó

lay chuyển suy nghĩ chằm chằm nhìn Hòa Sinh, muốn nghe nàng sao tự rước

lấy nhục.

Hòa Sinh cũng không cảm thấy lúng túng, những lời này của Vệ Hỉ ngược lại nhắc nhở nàng, nàng đứng lên, hướng đại nãi nãi và Nhị nãi nãi phúc lễ: “Là ta đường đột, nếu không có nhị đường muội nhắc nhở, chỉ sợ sau

này trong lúc vô tình lại mạo phạm. Trước kia đi ra ngoài, đều là mặc

quần áo hơi cũ không mới này, chỉ vì nữ quyến chung quanh cũng mặc như

vậy, nếu như lấy bộ đồ mới đi ra ngoài, thường thường sẽ bị coi là rêu

rao khoe khoang, cho nên ra ngoài cũng không mặc đồ mới. Ngày sau nhập

gia tùy tục đâu vào đó, mong các thẩm thẩm thứ lỗi.”

Đại nãi nãi nâng dậy nàng, bên ngoài mặt trời lớn, ánh sáng trắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, ánh lên quần áo Hòa Sinh, nhất thời như sợi

tơ ve lấp lánh.

Đại nãi nãi kinh ngạc, sờ lên ống tay áo của nàng: “Đây là Kim Thiền tơ*!”

Đại nãi nãi vuốt ống tay áo Hòa Sinh, yêu thích không buông tay: “Kim

Thiền tơ là dùng tơ cực phẩm thiên tằm phun ra, trộn với các loại hoa

quý chế thành thuốc màu nhuộm thành, loại vải này cực kỳ ít thấy, năm ấy cha ngươi đi Tây Vực, mang về qua một thất Kim Thiền tơ, bởi vì nhà kho cháy, liền không còn. vải này ngàn vàng khó mua, thoạt nhìn giống như

vải bố bình thường, nhưng nếu phơi ở dưới mặt trời, sẽ lộ ra đủ loại

màu sắc, nhạt đến cực điểm, mặc lên người một chút phân lượng cũng không có. nhưng nhà bình thường lại mặc không nổi.”

Mọi người thấy vải này kỳ lạ quý hiếm như vậy, cũng vây sang đây xem.

Hòa Sinh bị vây ở chính giữa, không quen bị người vây quanh, theo bản

năng cúi đầu xuống.

Đây là bộ đồ mới trước khi nàng xuất giá mẫu thân cho nàng, nói là tân nương mặc Kim Thiền tơ, phu thê vui vẻ cả đời.

Hiện tại phu không có, chỉ có mình nàng, còn ở đâu ra cả đời.

Khuôn mặt Vệ Hỉ, nghẹn đến mức đỏ ao, dậm chân liền chạy ra ngoài

phòng. Vệ Lâm che miệng cười, trong lòng thầm thoải mái, chỉ kém không

thể lập tức vỗ tay chúc mừng.

Ánh mắt liếc qua, thoáng nhìn thân ảnh Vệ Hỉ chạy ra, Hòa Sinh lúng

túng: cái này, có vẻ như như hoàn toàn đắc tội nhị phòng cô nương này

rồi.

--

Đã gần đến hoàng hôn, trời chiều nhuộm đỏ mây xanh, trên đường người bán hàng rong tốp năm tốp ba thu quán.

Thẩm Hạo một bước vào viện, liền gọi Bùi Lương.

Bùi Lương không dám trì hoãn, từ xa trông thấy thân ảnh Thẩm Hạo liền

chạy tới. Vương gia mới vừa nói chuyện với người ta xong, bây giờ gọi

hắn đại khái là vì chuyện của vị cô nương trên thuyền kia.

”Gia.”

Thẩm Hạo gật gật đầu, vung tay áo để ở sau lưng, cước bộ chầm chậm, hỏi: “Chuyện giao cho ngươi tra, tra được chưa?”

Khuôn mặt hắn có vẻ hơi mệt mỏi, ánh mặt trời màu quýt nhạt từ phía

sau chiếu tới đây, một nửa chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của hắn, một

nửa chiếu trên mặt đất, làm kéo bóng dáng vốn cao ngất thon dài của hắn

càng thêm dài.

Bùi Lương: “Gia yên tâm, ta đã điều tra xong. Cô nương trên thuyền họ

Vệ, tên Hòa Sinh, là cô nương chi thứ của Vệ gia Vọng Kinh, bởi vì năm

trước sinh bệnh nặng, đến Thịnh Hồ dưỡng bệnh, hiện nay ở trong nhà Vệ

Hữu Quang trên thị trấn.”

Thẩm Hạo dường như chẳng hề hài lòng với những gì mình nghe được, hỏi: “Tuổi bao nhiêu? Trong nhà có người nào? đã có hôn sự chưa?”

Bùi Lương vội vàng đáp: “Vệ cô nương năm nay vừa 16, trong nhà cha mẹ

đã qua đời, cũng không huynh đệ tỷ muội, chưa từng hứa hôn.”

Thẩm Hạo “ừ” rồi không nói tiếng nào nữa, đứng ở dưới cây hoa đào, ánh mắt khẽ nheo, như có điều suy nghĩ.

Thì ra là bé gái mồ côi không nơi nương tựa.

Khóe mắt hắn nhướng lên, nhớ tới thân thiết da thịt lúc ôm nàng từ

phía sau lưng, thân thể của nàng mềm mại như vậy, hắn cơ hồ có thể nghe

thấy được mùi thơm dịu nhẹ trên người nàng.

Hắn vô thức mở lòng bàn tay ra, dường như nơi nào đó còn lưu lại khí tức trên người nàng.

”Bùi Lương, ngươi chuẩn bị một chút, ta muốn kết giao với gia chủ Vệ gia.”