Edit: Mon Miêu
Ngồi ở trong quán cà phê, mùi thơm nồng đậm, khúc nhạc dương cầm du dương, tràn đầy phong cách quý phái.
Thanh Thần hơi cúi đầu, khuấy đều tách cà phê trước mặt, lông mi dài liên tục nhấp nháy.
“Bộ dáng của cô rất đẹp, nếu như tôi là đàn ông, tôi nghĩ, tôi cũng sẽ
thích cô.” Bạch Tử Nhược giương lên một nụ cười, im lặng nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, Thanh Thần mím môi, cũng cười: “Cô mới chính là người xinh đẹp.”
Đẹp đến mức khiến cho người khác muốn gần gũi, cũng chỉ có người con gái như cô, mới có thể khiến cho anh say mê như thế.
“Thanh Thần, cảm ơn cô trong suốt một năm qua đã làm tất cả vì tôi. Nếu không
có cô, tôi nghĩ, hiện tại tôi cũng không thể ngồi ở chỗ này.” Trong đôi
mắt xinh đẹp của cô ấy chứa đựng sự biết ơn nồng đậm, cô ấy thật lòng
cảm ơn cô.
“Đừng nói như vậy. . . . . .Nếu là người khác thì cũng sẽ làm như vậy thôi.” Thanh Thần cắn môi, trong lòng không yên.
Cô ấy lương thiện như vậy, nhưng cô. . . . . . Lại yêu người đàn ông mà cô ấy yêu sâu đậm.
Mộ Thanh Thần à Mộ Thanh Thần, sao cô lại làm chuyện này được chứ? Sao cô có thể làm chuyện này?
“Thanh Thần, cô biết không?” Bach Tử Nhược đưa tay ra nắm lấy tay lạnh như
băng của Thanh Thần, dịu dàng cười: “Từ lúc tôi ba tuổi, lần đầu tiên
gặp được anh ấy, lúc đó, anh cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, nhưng trên mặt của anh, đã có sự chín chắn và bình tĩnh, không giống như độ tuổi của
anh, ngay lúc đó, tôi đã biết, người này ở trong sinh mạng của tôi, sẽ
không giống như những người khác.”
Tim Thanh Thần đau nhói, cô không dám nhìn cô ấy.
Cô sợ, sợ phải đối mặt với quá khứ của bọn họ, sợ ở trong mắt của cô ấy, có thể nhìn thấy bộ dáng xấu xí của cô.
Cô đau, đau vì cô không biết những hạnh phúc kia, đau vì ở trong sinh mạng của anh, cô ấy cũng chiếm vị trí quan trọng như vậy.
“Lúc tôi năm tuổi, hai người bọn tôi và mấy đứa bé khác đi ra bờ sông chơi.” Bạch Tử Nhược cười, hạnh phúc, ngọt ngào, tràn đầy trên gương mặt trắng noãn của cô ấy.
“Lâm Sách ở phía sau hù tôi, khiến tôi sợ nên đã ngã xuống nước, rất nhanh. . . . . Lúc đó tôi rất sợ, tôi cho rằng bản
thân sẽ bị nước cuốn trôi đi. . . . . . Ngay lúc tôi đang sợ đó, chính
anh đã nắm được tay của tôi, cứu tôi.”
Hình ảnh năm đó còn rõ
ràng như vậy, Bạch Tử Nhược hoàn toàn chìm đắm trong quá khứ, không chú ý tới mặt của Thanh Thần đã sớm tái nhợt rồi.
“Có lẽ bắt đầu từ
lúc đó, được kết hôn với anh, chính là ước mơ duy nhất của tôi, được ở
bên cạnh anh, cũng là động lực duy nhất giúp tôi đấu tranh với căn bệnh
này.”
Sự buồn bã thoáng qua đáy mắt của cô ấy, nhưng nụ cười của
cô ấy, vẫn khiến cho người khác kinh ngạc: “Từ nhỏ đến lớn, anh đều xuất sắc như vậy, anh luôn có rất nhiều cô gái yêu mến anh. Cho nên, tôi
luôn không ngừng cố gắng, chuyện gì cũng đều muốn bản thân phải đạt đến
mức tốt nhất, vì có thể đứng ở bên cạnh anh, có thể xứng đôi với anh.”
“Năm mười tám tuổi, bác sĩ nói cho tôi biết, nếu không tìm được trái tim phù hợp với tôi, tính mạng của tôi, sẽ kết thúc trong vòng một năm.”
Thân thể của Thanh Thần chợt run lên, đôi mắt trong veo của cô mơ hồ đau lòng nhìn cô ấy.
Mười tám tuổi là thời điểm xinh đẹp nhất của người con gái, vậy mà cô lại
được thông báo là mình sẽ chết vì bệnh, đó là chuyện bất lực đến cỡ nào.
Anh nhất định rất đau phải không?
Tim Thanh Thần đau nhói. Cô đau, đau vì thương cảm cho cô ấy, cô đau, đau vì anh đau.
“Tôi vốn cho rằng, trong cuộc đời của tôi, nhất định chỉ toàn là màu đen. . . . . . Nhưng vào ngày tối tăm đó, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi giống
như ánh mặt trời. . . . . .”
“Thanh Thần, cô biết không? Khi anh
nói cho tôi biết, anh muốn tôi làm bạn gái của anh, cô biết là tôi đã
vui mừng như thế nào không? 13 năm, đợi chờ 13 năm, rốt cuộc tôi cũng đã chờ được, tôi cho là, khi tính mạng của tôi sắp kết thúc. . . . . .”
Mặt của Bạch Tử Nhược hơi trắng, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Thanh Thần biết, đương nhiên cô biết, trên đời này, chuyện vui vẻ nhất, chính là người mình thích cũng thích mình.
Đương nhiên cô biết, lúc đó Bạch Tử Nhược vui mừng đến cỡ nào, cô cũng biết, khi đó Bạch Tử Nhược có bao nhiêu xinh đẹp.
“Tôi cho là, vì muốn tôi sống thật vui vẻ đến hết quãng thời gian còn lại
nên anh mới nói như vậy để gạt tôi. . . . . . Nhưng không phải vậy, anh
nói cho tôi biết, anh vẫn luôn chờ tôi lớn lên, anh nói cho tôi biết,
trên đời này, chỉ có tôi mới đủ để xứng đôi với anh.”
Nước mắt
khiến đôi mắt của Thanh Thần ướt sũng, cô cắn môi thật chặt, cúi thấp
đầu, không muốn xem sắc mặt hạnh phúc của cô ấy, cũng không muốn nhìn
thấy đau khổ trên mặt cô.
Đúng, chỉ có cô ấy, mới là người trong lòng của anh, chỉ có cô ấy mới có thể xứng đôi với anh.
“Ở chung với anh ấy, anh dùng hết mọi cách để chữa trị bệnh của tôi. . . . . . Để cho tôi tránh được kiếp này lại đến một kiếp khác. . . . . . Tôi cho là, ông trời thương hại tôi, cho tôi cơ hội có thể ở chung với anh. . . . . .”
“Nhưng một vụ tai nạn xe đã bất ngờ xảy ra. . . . . . Suốt năm năm, trong mơ của tôi, có anh, chỉ có anh. . . . . .”
Nước mắt chảy xuống mặt của Bạch Tử Nhược, là niềm đau, cũng là hạnh phúc.
“Anh ấy cũng nhớ cô, mỗi phút mỗi giây, đều mong cô tỉnh lại.” Thanh Thần
nhắm mắt lại, dịu dàng mở miệng: “Cô biết mà, vì cô, anh ấy có thể bỏ ra tất cả.”
“. . . . . .” Bạch Tử Nhược im lặng, một lúc sau mới
trả lời: “Đúng, tôi tin tưởng, cho tới bây giờ, vì tôi, anh ấy vẫn bằng
lòng bỏ ra tất cả như trước.”
Tim cô đau nhói, Thanh Thần xoay
mặt, tay nhỏ bé của cô liên tục phát run: “Thật xin lỗi, Tử Nhược, tôi
thực xin lỗi cô. . . . . .”
“Đứa ngốc.” Bạch Tử Nhược gạt đi nước mắt trên mặt, nhàn nhạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơn người của cô:
”Thanh Thần, cô rất đẹp, đẹp đến mức không chân thật, cô rất hiền lành,
tôi sẽ không ngạc nhiên nếu mọi người thích cô.”
Thanh Thần liên
tục lắc đầu, cô có cảm giác như mình sắp bị đau đớn hành hạ đến chết:
”Tử Nhược, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Tha thứ cho tôi, tha
thứ cho sự ích kỷ của tôi. . . . . . Tôi...Tôi. . . . . .”
“Thanh Thần, cô biết vì sao tôi lại hẹn cô ra đây không?” Bạch Tử Nhược nhìn vào mắt cô, sâu kín mở miệng, ánh mắt xa xăm.
Thanh Thần lắc đầu, nghẹn ngào, không thể trả lời.
“Thanh Thần, tôi sắp kết hôn rồi.” Tử Nhược nắm tay cô, từng câu từng chữ cô ấy nói rất rõ ràng.
L*иg ngực của cô giống như bị thứ gì đó đè ép, hô hấp của cô trong nháy mắt dừng lại.
Cô ấy, cô ấy nói, cô ấy sắp kết hôn rồi.
Cô ấy sẽ kết hôn với anh sao?
Tim của cô đau đến mức không chịu đựng nổi, Thanh Thần cảm thấy bầu trời của cô đều sụp đổ.
Mạc Lãnh Tiêu sắp kết hôn rồi, kết hôn với người con gái mà anh yêu nhiều
năm, chuyện này, chắc là anh rất hạnh phúc, có phải cô nên chúc phúc cho anh hay không, chúc mừng bọn họ sắp trở thành người một nhà?
Cô biết rõ ràng sẽ có kết cục như vậy, nhưng cô vẫn không thể điều khiển được trái tim của mình.
“Chờ đợi nhiều năm như vậy, hai người, rốt cuộc cũng chờ được.” Cô mím môi,
cố gắng để cho vẻ mặt của bản thân nhẹ nhàng: “Tử Nhược, chúc mừng hai
người, chúc mừng cô và Lãnh. . . . . . Mạc Lãnh Tiêu.”
Khóe miệng cô ấy giương lên một nụ cười nhàn nhạt, Bạch Tử Nhược chỉ nhìn cô, khẽ
lắc đầu: “Thanh Thần, tôi muốn kết hôn, nhưng chú rễ không phải là anh
ấy.”
“. . . . . .” Cả người Thanh Thần như bị sét đánh, cô trợn mắt, kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy, cô ấy vừa nói gì?
“Chú rễ của tôi, không phải là Mạc Lãnh Tiêu, không phải anh ấy.” Bạch Tử
Nhược nhìn thấu tâm tư của cô, cô ấy nhấn mạnh một lần nữa, trong đôi
mắt kia, mặc dù có đau đớn, nhưng lại chứa đựng sự bình tĩnh.
“. . . . . . Cô. . . . . .” Thanh Thần lấy tay nhỏ bé của cô che miệng, sững sờ tại chỗ, thân thể liên tục phát run.
Bạch Tử Nhược muốn kết hôn, nhưng lại không phải kết hôn với anh?
Ông trời, tại sao lại có thể như vậy?
Làm sao anh có thể tiếp nhận chuyện này được?
Anh rất yêu cô ấy, yêu cô ấy như vậy.
“Tại sao?” Một lúc lâu sau Thanh Thần mới có thể nói ra được mấy chữ: “Cô yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô như vậy. . . . . .”
Bạch Tử Nhược chỉ cười, không trả lời.
“Là tại tôi, tại tôi đúng không?” Nước mắt lăn xuống khuôn mặt của cô: “Là
tại tôi, tại tôi vẫn còn ở bên cạnh anh, nên mới khiến cho cô không
thoải mái phải không?”
Thanh Thần hơi kích động, lôi kéo tay của
cô ấy, liên tục lắc đầu: “Tử Nhược, không, cô Bạch, tôi bảo đảm, tôi bảo đảm sẽ lập tức rời khỏi anh ấy, đi thật xa, vĩnh viễn sẽ không xuất
hiện ở trước mặt hai người nữa, như vậy có được không?”
“Anh ấy
rất yêu cô, tại sao cô có thể cưới người khác được chứ?” Tim Thanh Thần
đau đớn, bởi vì cô biết, anh sẽ không chịu nổi đả kích như vậy.
“Cô yêu anh ấy mà, không phải vậy sao? Anh ấy để cho tôi ở đó, cũng chỉ vì
muốn bảo đảm an toàn cho cô thôi. . . . . . Trong lòng anh ấy thực sự
chỉ có cô, chỉ có cô.” Thanh Thần gần như là cầu xin, đôi mắt cô đẫm
nước mắt nhìn cô ấy: “Cô không nên tức giận với anh ấy, không nên rời xa anh ấy, anh ấy không thể không có cô. . . . . .”
Bạch Tử Nhược khẽ mím môi, nhìn cô khóc, nhìn cô nói, cô ấy chỉ im lặng, im lặng nhìn.
“Từ nhỏ, cô đã muốn kết hôn với anh ấy không phải sao? Bây giờ, hai người
thật khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, cô...Sao cô có thể buông tay
được chứ?” Thanh Thần kích động đứng lên, dùng mu bàn tay ra sức chùi
nước mắt trên mặt: “Tôi đi, tôi lập tức đi, tôi sẽ rời khỏi thành phố Y, không trở lại nữa, được không?”
“Vì anh ấy, chuyện gì cô cũng sẽ làm thật sao?” Đôi mắt của cô ấy nhìn thẳng mặt của Thanh Thần, Bạch Tử Nhược khẽ mở miệng.
Thanh Thần gật đầu không do dự, cô bằng lòng trả lại hạnh phúc vốn dĩ không thuộc về cô cho cô ấy.
Bạch Tử Nhược cười, cười đến khổ sở: “Vì anh ấy, cô tình nguyện hiến máu cho người trong lòng của anh ấy, cam tâm tình nguyện khiến bản thân trở
thành máy tạo máu.”
“Bây giờ, vì muốn giúp đỡ cho anh và người
trong lòng của anh, cô thà rời xa anh, vĩnh viễn không xuất hiện.” Bạch
Tử Nhược lắc đầu, dịu dàng lau nước mắt thay cô: “Thanh Thần, tại sao cô lại ngốc như vậy?”
Ngốc sao? Có lẽ là vậy.
Nhưng yêu một người, sẽ khiến bản thân trở thành đồ ngốc, không phải vậy sao?
Mạc Lãnh Tiêu đợi cô ấy suốt sáu năm, như vậy không phải là ngốc sao?
Rõ ràng Bạch Tử Nhược vẫn yêu anh, nhưng cô ấy lại muốn cưới người khác, cô ấy không ngốc sao?
Vì yêu mà trở thành người ngu ngốc, trên đời chưa bao giờ thiếu, cô chỉ là người không thể tránh được chuyện đó mà thôi.
“Tử Nhược, cầu xin cô, đừng rời xa anh ấy, cô chính là linh hồn của anh ấy, anh ấy không thể không có cô.” Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh
biết chuyện này, ánh mắt anh sẽ biểu lộ sự đau khổ như thế nào, nhưng cô biết, cô không muốn nhìn thấy bộ dáng đó, cô không muốn nhìn thấy.
Tay nhỏ bé của cô ấy đang sờ mặt của Thanh Thần, Bạch Tử Nhược cười, cười
đến vui mừng: “Thanh Thần ngốc, cô cũng biết, Mạc Lãnh Tiêu đã yêu cô,
bây giờ, cô mới chính là linh hồn của anh ấy.”