Edit: Mon Miêu
Mạc Lãnh Tiêu dừng bước ở bên cạnh Thanh Thần, anh nghiêm mặt, bá đạo ôm eo Thanh Thần, mạnh mẽ kéo thân thể của cô qua, ôm cô vào trong ngực: “Vợ
chưa cưới thân ái của anh, ở chỗ này nhìn thấy em —— thật là trùng hợp
nha.”
Thân thể cô bị anh ôm cứng ngắc, đôi mắt không nhiễm bụi trần của cô, nhìn chằm chằm anh.
“Cô bé, em không định giới thiệu vị tiên sinh này cho anh biết sao?” Bàn
tay anh nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, ý lạnh trong đôi mắt đen như có
như không.
Thanh Thần cắn môi, bởi vì tiếng gọi mập mờ này của
anh, tâm của cô bắt đầu lo lắng, ánh mắt bất giác nhìn về phía Bạch Tử
Nhược, cô ấy cũng đã nghe, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô ấy
chứa đầy đau khổ.
Tim cô rối loạn. Mạc Lãnh Tiêu, anh bị sao vậy? Anh khiến cho người anh yêu bị tổn thương, anh không khó chịu sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà hàng to như vậy không có một ai mở
miệng nói chuyện, bốn người đều có suy nghĩ riêng, khiến hơi thở ngột
ngạt lan tràn khắp nơi.
Những người khách khác ở một bên xem náo
nhiệt, không nhịn được bắt đầu chỉ trỏ, thì thầm với nhau, suy đoán mối
quan hệ của bốn người.
Quản lý nhà hàng chịu không được không khí quỷ dị như vậy, ho khan mấy tiếng, người phục vụ cầm micrô lên tiếng:
”Hức, thật xin lỗi, mọi người có thể tới quầy tính tiền rồi, mọi người
giải tán ra đi ạ!”
“Cô bé, nhìn thấy chồng chưa cưới mà em không
vui mừng sao?” Trên khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của anh tràn ngập vẻ
tàn nhẫn khác hẳn với bình thường, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu, nói nhỏ ở bên
tai cô.
Anh gọi cô là cô bé. . . . . .
Tiếng gọi vừa mập mờ vừa thân mật như vậy, giữa bọn họ, sao lại có thể không có gì?
Từng tiếng gọi, từng câu nói, từng ánh mắt, từng động tác của anh, đều công khai biểu thị quyền sở hữu với Mộ Thanh Thần.
Bộ dạng Mạc Lãnh Tiêu khiến tim Bạch Tử Nhược run rẫy, tầm mắt dời đi, cô không có dũng khí tiếp tục xem bọn họ thân mật.
Chuyện cô lo lắng đã xảy ra.
Khoảng thời gian năm năm, thực sự có thể thay đổi con người quá nhiều. Quanh
đi quẩn lại thời gian dài như vậy, cô viện cớ và dùng đủ lý do với anh,
thậm chí. . . . . . Cô còn để cho cha cô tìm cho cô một người chồng chưa cưới trên danh nghĩa. . . . . .
Tất cả mọi chuyện cô làm, không
phải là cô cố tình không xem trọng, mà cô muốn biết, rốt cuộc cô có bao
nhiêu trọng lượng ở trong lòng của anh.
Cô nhìn thấy anh thân mật với Mộ Thanh Thần, cô nhìn thấy anh dây dưa với Mộ Thanh Thần, cô không chịu được, lần đầu tiên đi đến đại học Hải Ninh, tìm anh . . . . .
Khi cô biết, tất cả mọi thứ anh làm, cũng là vì muốn cô chú ý đến anh thì cô rất vui mừng, rất xúc động.
Cô nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ vì cô mà khiến cho Mộ Thanh Thần rời khỏi anh, sau đó. . . . . .
Anh đã từng nói, trên đời này, chỉ có cô mới có thể xứng với anh. Anh và
cô, từ chỗ quen biết đến yêu nhau, tất cả đều thuận lợi suôn sẻ, tất cả
đều giống như chuyện đương nhiên.
Thậm chí anh chưa từng nói một câu yêu cô. . . . . . Anh cũng chưa từng dùng ánh mắt bá đạo như vậy để nhìn cô. . . . . .
Mạc Lãnh Tiêu, thời gian năm năm này, anh chờ, anh cưng chiều, rốt cuộc là
bởi vì anh yêu em, hay là vì. . . . . . Anh tưởng rằng, anh yêu em?
Cô càng nghĩ thì lòng của cô càng sợ. Cảm giác sắp mất đi đó giống như một khối đá lớn, ép Bạch Tử Nhược không thở nổi.
Thanh Thần cắn môi, trong lòng tràn ngập luống cuống, thân thể cô dựa vào trong ngực anh, run rẩy kịch liệt.
Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt luống cuống của cô, bàn tay đang ôm eo cô dùng lực thật mạnh, cô đau đến mức mơ hồ nhăn mày.
Mặc dù không biết vì sao anh lại làm như vậy, nhưng Thanh Thần có thể dễ dàng nhận ra anh đang không vui.
“Cô là Thanh Thần phải không. . . . . . Tôi thường nghe bạn của Lãnh Tiêu
nhắc đến cô, không ngờ, chúng ta lại có thể gặp mặt ở đây.” Giọng nói
mềm mại vang lên, Bạch Tử Nhược đang đứng ở một bên lên tiếng.
Thân thể Mạc Lãnh Tiêu cứng đờ, Thanh Thần đang dựa vào ngực anh, tim cũng run lên.
Bàn tay bên hông cô buông lỏng, lực mạnh đang giữ eo cô đã biến mất. Khóe
miệng cô khổ sở giương lên, thật ra cô cũng hi vọng, anh có thể ôm cô
như vậy.
Cho dù đau, cô cũng bằng lòng.
Mặt Diễn Thần ủ rũ, ánh mắt dừng lại trên người của Bạch Tử Nhược.
“Cô Bạch là người ngày xưa Mạc Lãnh Tiêu yêu, hôm nay, cô có chồng chưa
cưới, mà người yêu của cô cũng đã có vợ chưa cưới. Hơn nữa, vợ chưa cưới của anh ấy chính là người đã cứu mạng cô. Dựa vào quan hệ đặc biệt của
cô và Mạc Lãnh Tiêu, hai người, có phải là không thể tránh khỏi hiểu lầm hay không?”
Anh nhàn hạ nhướng mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt
xinh đẹp quyến rũ của Bạch Tử Nhược biến sắc: “Nếu bị người có ý đồ nhìn thấy, viết linh tinh, thì sẽ không tốt đối với các người.”
“Diễn. . . . . .”
Thanh Thần muốn cắt ngang lời của anh, nhưng lại không mở miệng.
Thanh thần cắn răng, hít một hơi, đẩy người Mạc Lãnh Tiêu ra, đi tới bên cạnh Diễn Thần, lôi kéo cánh tay của anh muốn rời đi: “Em...bỗng nhiên em
không muốn ăn lẩu nữa. . . . . .”
Đôi mắt trong veo của cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Anh không nhìn thấy tình huống trước mắt đã rất tệ rồi sao? Vậy mà anh còn
nói những câu vô ích như vậy, anh đúng là chỉ sợ thế giới không loạn!
Ánh mắt bất lực của cô, khiến lòng của Diễn Thần đau xót, bàn tay anh nắm
chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, mặt anh hơi trầm xuống.
Thanh Thần, anh cũng chỉ muốn xem thử, anh ta có quan tâm em hay không mà thôi. Vì sao em lại ngốc như vậy chứ?
Tiểu Thần biết, nếu khiến Bạch Tử Nhược khó xử, thì Mạc Lãnh Tiêu sẽ nóng
nảy, anh ta nóng nảy, cô sẽ chịu đau đớn. Nhưng, hãy tha thứ cho anh,
tha thứ cho Tiểu Thần của em đã vô tình làm em bị tổn thương. Tất cả
cũng đều vì anh muốn em tốt hơn mà thôi.
Dịu dàng kéo thân thể của cô qua, Diễn Thần ôm cô vào trong ngực: “Sao lòng bàn tay của em lại lạnh như vậy? Em rất lạnh sao?”
Thanh Thần không từ chối anh ôm cô, cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ
lôi áo sơ mi của anh thật chặt, không để cho bản thân lộ ra một chút yếu ớt nào.
Diễn Thần cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm ở sau lưng, anh nhàn nhạt nhếch miệng.
Ánh mắt độc chiếm, nóng bỏng, chứa đựng nồng đậm ghen tỵ. Mạc Lãnh Tiêu, anh ta dám nói, anh ta không quan tâm đến cô sao?
Bạch Tử Nhược nhìn ánh mắt chăm chú của Mạc Lãnh Tiêu, cô nhắm mắt lại, tay đang nắm chặt ống tay áo của anh chậm rãi buông ra.
“Thanh Thần ——” Giọng của Bạch Tử Nhược nhàn nhạt, khiến Thanh Thần khẽ động.
Thanh Thần dừng bước, chậm rãi buông lỏng tay đang đặt ở trên eo anh, cô rời
khỏi l*иg ngực của Diễn Thần, cắn môi, rũ mắt xuống.
Lãnh, em
thân mật với Diễn Thần như vậy, Bạch Tử Nhược có thể an tâm một chút,
chắc là phiền muộn của anh sẽ vơi đi một ít đúng không?
“Thanh
Thần. . . . . . Cám ơn cô, cám ơn cô vì một năm nay đã truyền máu cho
tôi, tôi. . . . . .” Bạch Tử Nhược chu môi, không nói tiếp nữa.
Lông mi của Thanh Thần rũ xuống, môi của cô thẳng thành một đường.
Tử Nhược ngốc, cô ấy lại cảm ơn cô. Điều này khiến cô làm sao có thể yên tâm.
Cô cũng chỉ muốn cuộc sống của Mạc Lãnh Tiêu trôi qua dễ chịu hơn một
chút, muốn tình yêu của anh đơm hoa kết trái mà thôi. Thật ra thì, cô
cũng có ý định riêng, bởi vì chỉ có như vậy, cô sẽ không sợ anh sẽ đuổi
cô đi, chỉ có như vậy, cô mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên
cạnh anh. . . . . .
Tôi đã cướp đi vị trí vốn thuộc về cô, lưu luyến ở bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu một năm, cô vẫn còn ngốc nghếch cám ơn tôi.
“Thanh Thần, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy, chỉ là đã trải qua thời gian dài không gặp nhau, cô đừng để ý, thật ra thì. . . . . . Chúng tôi. . . . . . Chúng tôi không có gì. . . . . .”
Lời giải thích chứa đầy khổ sở này, khiến tim Thanh Thần càng đau nhói.
Bạch Tử Nhược, cô ân cần như vậy, dịu dàng như vậy, vừa thấy đã thương, cô
suy nghĩ thay cho anh. Khó trách, Mạc Lãnh Tiêu lại chân thành với cô
như vậy.
Thanh Thần nhẹ nhàng xoay người, khóe môi chứa ý cười.
Lúc này, phục vụ bưng nguyên liệu để đốt nồi lẩu tới, chợt trượt chân.
“Cẩn thận. . . . . .” Người nhân viên vốn đang định nói, lại bị lời của hai người này thay thế.
Mắt của Mạc Lãnh Tiêu biến đổi, thân thể Bạch Tử Nhược nghiêng, ngã vào trong ngực của anh.
Anh bước nhanh đến chỗ Thanh Thần đang té ngã dưới đất, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào nồi dầu nóng, đang hắt về phía cô.
Không sao, không sao.
Chỉ cần Bạch Tử Nhược không có chuyện gì thì anh có thể yên tâm.
Người quan tâm Tử Nhược nhiều như vậy, bạn bè của anh, cũng thích cô như vậy. Nếu như bọn họ biết, Bạch Tử Nhược không bị thương, họ cũng sẽ rất vui.
Những cái khác, đều không quan trọng.
“Bịch. . . . . .” Âm thanh của chảo sắt rơi xuống đất đột nhiên vang lên.
Thanh Thần bất giác nhắm nghiền hai mắt, nhưng cô không cảm nhận được sự đau đớn giống như cô tưởng tượng.
Cảm giác mình được một thân thể to lớn bao quanh, không có một khe hở.
Hơi thở mát mẻ quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, Thanh Thần khẽ nhăn mày, tâm khẽ động.
“Diễn Thần. . . . . .” Thanh Thần hé mắt, thốt ra tiếng hoảng sợ.
Dầu nóng vốn dĩ rơi vào người cô, vậy mà toàn bộ lại bị anh dùng lưng của anh cản lại. Anh bảo vệ cô kịp thời, cẩn thận.
Mắt Thanh Thần đỏ hoe, thân thể đang khϊếp sợ được anh ôm đứng lên.
Có một chút dầu dính vào mu bàn tay của cô, da thịt trắng noãn của cô lập tức sưng đỏ.
Diễn Thần nhướng mày, vẻ mặt nhẹ nhàng: “Bạn học Mộ, có phải em muốn bản
thân ngốc giống heo không, thật sự không sợ dầu sôi sao. Thân thể của
anh không phải làm bằng vàng đâu, không thể chịu nổi đau đớn như vậy.”
Tuy giọng nói của anh chứa đựng khiển trách, nhưng trong đôi mắt của anh
lại rất dịu dàng, ánh mắt anh xem thật kỹ người cô từ trên xuống dưới,
anh sợ cô bị thương.
Khi xác định cô chỉ bị nóng ở mu bàn tay,
chân mày đang nhướng lên của anh mới chậm rãi hạ xuống, gương mặt đẹp đẽ đang căng thẳng của anh mới thả lỏng.
Bạch Tử Nhược đang đứng ở một bên sợ hãi, núp ở trong ngực Mạc Lãnh Tiêu không ngừng phát run.
Ánh mắt lo lắng nhìn vào gương mặt trong suốt của Thanh Thần, tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt vạt áo của Mạc Lãnh Tiêu.
Ánh mắt của Mạc lãnh Tiêu cũng gay gắt, sau khi xác định cô không có việc gì, anh thở phào.
Tay vòng ở eo Bạch Tử Nhược không ngừng run rẩy, mới vừa rồi, thiếu chút
nữa, chỉ thiếu chút nữa. . . . . . Nếu không phải là người kia che chở
cho cô, thì dầu đã. . . . . .
Bạch Tử Nhược nhắm mắt lạ, từ từ
rời khỏi ngực của anh, dùng sức cắn môi dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
“Anh. . . . . . Anh...Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Mắt Thanh Thần đỏ hoe, giọng nói run rẩy không ngừng.