Tân Hoan

Chương 21

CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI MỐT

*Chương này rất hay :3*

Chiếu Kính phường, ngõ nhỏ chật hẹp đan xen, quanh co khúc chiết, từng hàng cửa gỗ sơn đen im lìm đóng chặt, lại thêm một cánh cửa xẹt qua trước mắt, phía sau tường viện cao ngất cất giấu biết bao bí mật không muốn người biết tới. Bởi vì chạy quá nhanh mà ống tay áo rộng dài quệt qua vách tường lưu lại những vệt rêu xanh, trong hơi thở cũng bởi vì thế mà có thêm mùi bùn đất tươi mát. Chẳng biết tự khi nào trời bỗng hạ cơn mưa nhỏ tí tách thấm ướt vai áo thêu hoa, dần dà, ngay cả sợi tóc cũng ướt nhẹp dính lên hai má. Tựa như trở lại lần đầu tiên, đầy trời sương mù mưa xuân giăng kín, hắn cũng như thế này một đường chẳng màng điều chi chạy như điên mà đến, nhấc tay không ngừng dùng sức đập trên ván cửa ướt sũng. Chỉ là bức thiết lúc ấy xuất phát từ tâm cơ, muốn dùng khổ nhục kế ra vẻ chật vật bất kham để đả động con mọt sách không rành thế sự trong viện. Mà hiện tại, lại thật sự là lòng nóng như lửa đốt, xa nhau một khoảng thời gian, mấy ngày nay tận lực trốn tránh thì ra vẫn chưa thể khiến nhớ nhung vơi đi chút nào, ngược lại bởi vì đè nén mà càng nồng đậm hơn: “Thanh Vũ, Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ… Ngươi hãy nghe ta nói…”

Cửa viện chưa từng khóa lại, hắn trượt chân ngã nhào bên cánh cửa. Hai đầu gối đau đớn, lúc giãy dụa muốn đứng dậy trước mắt chợt hiện một màu xanh biếc. Trên giàn gỗ trồng hoa chất đầy bồn cây của Thu bá, tùng La Hán, mai tam giác (cây hoa giấy), đa lá nhỏ… hoặc là chạc cây cao chót vót hoặc là thân cây uốn xoắn. Một góc sân, dưới giàn hoa tử đằng ván cờ trên bàn còn đang dang dở. Bên kia dưới tán lá xanh um tùm của đại thụ là chiếc đĩa trắng miệng mỏng, bên trong là cá khô mà tiểu miêu thích ăn.

Ôn Nhã Thần thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Tiểu viện chưa bao giờ có khách nhân, vì thế Diệp Thanh Vũ sửa sang phòng khách rộng rãi thành thư phòng. Dưới cánh cửa sổ chạm hoa, giấy bút sắp đặt thành hàng, trên giấy Tuyên Thành tuyết trắng là bộ kinh văn tinh tế đã sao hơn nửa. Hắn ngồi ở trên ghế Diệp Thanh Vũ từng ngồi, bàn tay run run cầm lên tập giấy trên bàn lật xem, cơ hồ đều là kinh Phật. Hắn từng cười, loại việc nhàm chán như niệm kinh bái phật này chỉ có mấy lão phụ nhân cao tuổi mới yêu thích. Diệp Thanh Vũ nghiêm mặt đáp, sao kinh có thể bình tâm tĩnh khí. Ôn Nhã Thần nhớ rõ, trừ hồi mới nhận thức kia, sau đấy Diệp Thanh Vũ dường như không hề sao kinh. Một ngày nào đó khi nhàm chán cùng cực ngẫu nhiên nhắc tới: “Hoa nghiêm kinh trên bàn của ngươi đâu rồi?”

Lúc ấy thân thiết ngọt ngào, giữa ban mày ban mặt cũng muốn ở trong thư phòng ôm ấp dựa sát vào nhau. Khi vành tai và tóc mai chạm nhau, Diệp Thanh Vũ bị hơi thở ái muội của hắn phun tới bên tai mà thần tình đỏ bừng, cắn môi thật lâu sau mới ấp a ấp úng trả lời: “Không cần nữa.” Mâu quang như nước, dục cự còn nghênh (dục cự còn nghênh: giả bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo) sợ hãi liếc đến, vài phần ngượng ngùng lo sợ vài phần chân tâm thực lòng, bất giác thấy lòng như bị mèo trảo, tinh thần kích động, cúi người ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của y hôn hết một lần lại một lần, hận không thể cứ như vậy mà ăn sạch vào bụng, biến toàn thân y thành của mình hắn.

Nguyên lai, từ sau khi hắn buông tay y ra, y lại bắt đầu sao kinh… Diệp Thanh Vũ, sống bao lâu cũng không ai biết đến, khi bi thương cũng chỉ là lặng yên như thế.

Giống như mất đi khí lực toàn thân, chỉ một trang giấy mỏng như cánh ve cũng tựa như có sức nặng ngàn quân. Ôn Nhã Thần dựa vào lưng ghế tựa, vô lực ngẩng đầu nhìn quang cảnh trong phòng. Nhiều ô để vật báu trống không, Diệp Thanh Vũ không thích những thứ này. Hắn từng tặng y rất nhiều ngoạn vật trân bảo, kim thạch tự họa cũng vậy, thất bản cổ thư cũng thế, còn có cả đồ vật dị tộc muôn màu rực rỡ sắc thái diễm lệ, y đều mỉm cười tiếp nhận, xoay người đưa cho Thu bá cất giữ, lại không hề chân chính thưởng thức. Hắn từng giễu cợt y, thanh tâm quả dục giống như lão hòa thượng. Người xuất gia tứ đại giai không còn có khi bị hồng trần hỗn loạn mê hoặc, Diệp Thanh Vũ lại từ đầu đến cuối đều tuân thủ giới luật thanh quy kia. Y nghe xong, vẫn trước sau như một khẽ cúi đầu mỉm cười nhàn nhạt, bỗng nhiên thu khóe môi, khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng rực nhìn lại khiến hắn chợt cảm thấy sống lưng phát lạnh: “Ai nói chưa từng phá giới? Ôn thiếu chính là kiếp của tại hạ.”

Trong lòng bỗng nhiên nghẹn ứ, ngay cả hô hấp cũng dừng một lúc. Dưới ánh mắt hết sức chân thành thẳng thắn của y, Ôn Nhã Thần ấp úng mất đi ngôn ngữ. Nửa đời phong lưu, thề non hẹn biển không biết hứa đã bao nhiêu lần, sông cạn đá mòn nói xong bất giác chính mình đều thấy buồn cười. Người trong thiên hạ đều nói hắn trời sinh đa tình, lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn. Lại không biết rằng, một ngày kia hắn cũng sẽ bị lời tâm tình của người khác khiến cho cả kinh á khẩu không đáp lại được, càng không lường trước được, lời nói tình thâm ý trọng như vậy lại phát ra từ miệng Diệp Thanh Vũ.

Bên góc tường đặt giàn hoa, bình gốm trắng tinh còn đó, cắm đầy một bó cành khô, hoa đào đầu cành đều đã tàn. Ôn Nhã Thần đứng dậy đi đến phía trước giá hoa, nhìn phía bên trong bình, mặt nước trong vắt phản chiếu một đôi mắt tràn đầy tơ máu. Thân bình sạch sẽ trơn bóng, hiển nhiên có người tỉ mỉ chà lau, cũng có người thường xuyên thay nước mới nuôi một đống cành đào vô dụng này.

Diệp Thanh Vũ, lúc tặng hoa cho y không thấy y cười tỏ ý yêu thích, vậy mà đến khi hoa tàn lại để hắn phát hiện y lưu luyến cùng vấn vương đến thế. Đường Vô Hoặc cùng nhị tỷ đều nói đúng, cành khô chỉ cần một cành cắm trong bình mới xinh đẹp. Quá nhiều sẽ thấy mà đau lòng, đau lòng đến nỗi khiến người thật sự… rơi lệ.

Ôn Nhã Thần ngơ ngác vuốt nước mắt trên mặt, bên tai tựa như có thể nghe thấy tiếng khóc khàn khàn ám trầm của Lâm Giang vương. Lâm Giang vương đến nay chưa từng thú thê, trong phủ trắc phi cũng chưa từng có. Từng là đệ nhất rể hiền trong mắt biết bao hào phiệt thế gia trong kinh. Ở trên đại điện, vương gia xưa nay nổi tiếng tao nhã dễ thân liên tục dập đầu, khóc đến nỗi ngay cả đương kim Thánh thượng cũng nâng không nổi, tận khi cái trán dập đến sưng đỏ vẫn không ngừng kêu than. Trước mắt chúng thần, ông ta trình lên thân thế Diệp Thanh Vũ, là con của tỳ nữ, là say rượu thất thố ý loạn tình mê.

Văn võ bá quan bên cạnh đều bước ra khỏi hàng hảo ngôn khuyên bảo, Ôn Nhã Thần phát hiện chỉ còn có chính mình cùng Đường Vô Hoặc đứng tại chỗ mặt không đổi sắc thờ ơ quan sát. Bên trong lời kịch, công tử sau khi đau khổ thất tình, tìm nhét những người có gương mặt giống như tiểu thư vào hậu viện. Say rượu thất thố, có phải hay không cũng có ba phần bởi vì khuôn mặt đồng dạng nhu uyển tinh xảo kia? Đối mặt với đôi mắt không hề sai biệt với ái nhân trong lòng, vương gia tư văn phong nhã sao có thể lại lãnh tình, thản nhiên lấy một câu “tỳ nữ khó sinh mà chết, thần nghe tin liền thất kinh, sợ hãi hết sức nhất thời hồ đồ, sai người giấu diếm đại sự như thế” đem mọi chuyện nói qua loa.

Lâm Giang vương nói, giấu chuyện sinh con là ông ta sai, ông ta thẹn với tổ tiên, thẹn với bệ hạ, thẹn với dân chúng, dài dòng như thế, hối hận như thế, đau đớn như thế, nói nhiều đến vậy, chỉ nhẹ nhàng một câu “con tư sinh” đề cập đến Diệp Thanh Vũ.

“Tiện tỳ lớn mật vô tri, âm thầm giấu diếm chuyện mang thai, đợi thần phát giác cũng đã muộn, thậm chí tạo thành sai lầm lớn. Thần khinh thường sơ hở quản giáo không nghiêm, cứ thế kinh động thiên hạ, để vạn dân chỉ trỏ, càng khiến cho tôn thất ta hổ thẹn, thần… thần không còn mặt mũi nào tái kiến thế nhân!” Nói thực khẩn thiết chân thành, lại chẳng đề cập tới hơn hai mươi năm chẳng có một chút quan tâm. Luôn miệng nói uổng là người làm quan uổng là người làm con, lại không hề nói tới “uổng là người cha” bốn chữ. Ôn Nhã Thần nghiêm mặt nhìn quanh mình hoặc là xót xa trong lòng mà rơi lệ hoặc là che mặt rơi nước mắt, khóe miệng nhếch lên, chút nữa thì cười thành tiếng.

Chả trách Diệp Thanh Vũ lại luôn nói Ôn tướng quân tốt lắm, cầm mã tiên rượt theo nhi tử dù thế nào cũng còn hơn ném nhi tử vào Chiếu Kính phường. Chả trách trong ánh mắt Diệp Thanh Vũ nhìn hắn luôn xen lẫn một tia hâm mộ.

Ngón tay mơn trớn cành đào khô héo cùng thân bình lạnh băng, Ôn Nhã Thần ngồi xuống trước bàn học, đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh còn người mất, mèo con từng cọ cọ bên chân lăn lộn làm nũng cũng không thấy bóng dáng. Từ trang giấy trắng tinh mở ra cuốn sách, từ vô số bút lông trên giá tới nghiên mực phiếm ánh sáng nhạt mờ mờ, hết thảy đều xem qua, từng chữ từng nét khắc tại đáy lòng. Tán cây ngoài cửa sổ vẫn xanh um tươi mát, u tĩnh như trước, thanh lương như trước, cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui, chỉ là thiếu Diệp Thanh Vũ.

Lúc trước bởi vì tiểu viện thanh u hiếm có này mới đến xem Diệp Thanh Vũ, hiện tại không còn Diệp Thanh Vũ nữa, thế ngoại đào nguyên này hóa ra cũng chỉ là một cái tiểu viện.

Cuối mùa xuân Thiên Hòa năm đầu tiên, Lâm Giang vương đệ thư, thỉnh phong nhi tử độc nhất làm thế tử. Ba ngày sau, thế tử Lâm Giang vương hộ tống Nguyệt Lưu vương tử cùng trở lại bắc cương, nói là đi sứ kì thực là làm chất tử (con tin). Đúng ngày hạ chiếu thư, Ôn gia đại thiếu quỳ bên ngoài cửa cung, nguyện đầu quân nhập ngũ, cam lòng làm một gã lính hầu nho nhỏ, vì ngô hoàng trường thủ biên quan bắc cương. Triều dã chấn động, dư luận xôn xao.

Kẻ hoàn khố thường ngày vào triều vẫn luôn buồn ngủ thần tình không nguyện lại đoan đoan chính chính thắt lưng thẳng tắp quỳ đến cẩn thận tỉ mỉ, trước thánh giá chỉnh đốn y phục, đi tam quỳ cửu khẩu đại lễ. Lễ xong ngẩng đầu, khuôn mặt bạch ngọc tuấn mỹ, đôi tinh mâu như mực thanh trong sáng lãng: “Thần nhát gan lại không có đảm đương, thế nhân dạy con vẫn luôn lấy thần làm gương xấu, chê thần hèn nhát, uổng là binh sĩ tướng môn, lại càng không phải kẻ trượng phu. Đây là sự thật, thần không dám phản bác. Bắc cương xa xôi, là nơi giá rét, thường nhân đều không muốn tới, thần cũng vậy. Thế nhưng, ngày đó, có một người, không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, lại càng không có thúc bá thẩm nương, cô đơn một mình sống trong tiểu viện. Y nói y từ nhỏ tịch mịch, chỉ sợ đến lúc chết cũng chỉ có một mình. Thần đáp ứng y, sẽ bồi y. Bệ hạ, thần tài học ít ỏi võ nghệ tầm thường, học không được thanh cao khí khái của thánh hiền xưa nay, cũng không làm được lương thần cúc cung tận tụy đền nợ nước, với quốc gia chỉ là kẻ giá áo túi cơm nhận được tổ ấm, với gia đình lại càng là con cháu bất tài hoang đường hồ nháo, sống tầm thường trên đời suốt hai mươi năm, cuối cùng là kẻ vô tích sự tiêu xài phung phí, có thể nói là cái gì cũng sai. Cho tới bây giờ, tài khí đảm khí (tài học, dũng khí) đều không có, không thể lại mất thêm hai chữ tín nặc (giữ lời). Thần nếu đã đáp ứng y sẽ ở bên y, như vậy vô luận là chân trời góc biển núi đao biển lửa, chỉ cần là chỗ có y, thần nhất định theo cùng.”

Dứt lời cúi người, cái trán chạm đất, bái phục thật sâu.

Bên kia Ôn tướng quân kinh ngạc đứng trong đội ngũ bách quan, dụi lại dụi mắt thêm lần nữa, không chịu tin tưởng đây là đứa con bất hiếu tối hôm qua thấy ông còn khúm núm câm như hến. Giữa một đám triều thần đang trơ mắt há mồm, Đường Vô Hoặc xa xa nhìn bóng dáng hắn cúi sâu lại dựng thẳng thắt lưng, trên gương mặt bất cẩu ngôn tiếu lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức thoải mái cười cười, khó trách Diệp Thanh Vũ lại thích hắn.

Thiên Hòa năm thứ ba, bắc cương khói báo động nổi lên, kỵ binh Nguyệt Lưu rục rịch, quấy nhiễu bình yên biên thành. Đầu xuân năm mới, băng tan tuyết ngừng, trong kinh hạ chiếu, lệnh đại quân bắc chinh bình phục biên quan. Giữa loạn quân rối ren, thế tử Lâm Giang vương không thấy tung tích.

Sau đó, lại một năm nữa khai khoa thủ sĩ (mở khoa thi chọn người tài), lại một mùa xuân hoa đào nở rộ, lại một quý mưa phùn tầm tã, trong kinh chưa bao giờ thiếu náo nhiệt cũng chưa bao giờ hết thiếu niên tuấn tú phong lưu phóng khoáng, này công tử gia, này tam thiếu gia, này thám hoa lang nhã trí ôn hòa, lớp người mới thay thế người cũ, những người năm xưa đã nhạt phai trong năm tháng vội vàng. Ấy vậy mà, ngẫu nhiên trong trà dư tửu hậu, ngẫu nhiên rượu hàm nhĩ nhiệt, ngẫu nhiên đẩy chén đổi cốc, nói về những năm tháng phồn thịnh ồn ào náo động tao nhã vô song ấy, luôn luôn có người nhớ mãi không quên: “Những nhân vật bây giờ mặc dù cũng được, thế nhưng, vẫn là Ôn thiếu càng tốt hơn. Ôn thiếu vẫn chưa từ bắc cương trở về sao?”

Năm kia thế tử Lâm Giang vương đi sứ, cùng ngày thế tử ly kinh, nhi tử không nên thân của Ôn gia cũng vào quân doanh, cố ý bắc tiến tới quân doanh ký bắc, phụng mệnh đóng giữ ký Bắc quan. Trời cao đường xa, từ năm rời kinh, truyền đến chỉ là vài tin tức vụn vặt. Ôn thiếu tại ký bắc thủ cửa thành, Ôn thiếu nhận được chức quan giáo úy, Thiên Hòa năm thứ ba Ôn thiếu cũng ra chiến trường gϊếŧ địch, nghe nói bị thương, may mắn tính mạng không đáng lo…

Nhóm người ở kinh thành nói xong nhớ kỹ, cảm khái vô cùng thở dài: “Ôn thiếu còn trở về sao?”

Thiếu hắn, quả thật vắng vẻ rất nhiều.

Cùng lúc đó, nơi bắc thành đang có mưa rơi. Bầu trời đầy bụi phủ của tiểu thành vùng biên cương được một trận mưa to gột rửa trở nên trong vắt, mặt đường thường ngày đầy cát bay đá chạy cũng bị mưa làm ướt sũng, vài giọt nước bắn lên, giày cao cổ bền chắc giẫm lên, một đường bước đi phát ra tiếng vang “đát, đát”. Ôn Nhã Thần giương ô, không nhanh không chậm men theo ven đường bước đi. Chiếc ô giấy dầu đã cũ ba phần lộ ra ngoài, một bên đầu vai bị mưa xối ướt đẫm.

Dị tộc thiếu nữ tránh mưa dưới hàng hiên cạnh phố tò mò trợn to mắt nhìn hắn không ngừng. Phát hiện ánh mắt của nàng, Ôn Nhã Thần khẽ quay mặt qua đáp lại nàng một nụ cười. Thiếu nữ nhất thời đỏ bừng mặt, Ôn Nhã Thần đã sớm quay đầu đi tiếp.

Gió nổi mưa vần, tán dù lại nghiêng thêm, gió thổi cùng mưa liên miên không dứt, mắt thấy nước mưa sắp bắn lên khuôn mặt tinh xảo như ngọc của hắn.

“A…” Thiếu nữ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Ôn Nhã Thần mắt điếc tai ngơ, đè thấp tán dù, quay đầu toàn tâm toàn ý bảo hộ cành đào trong tay. Đào hồng diễm lệ khó thấy ở Bắc cương, vẫn luôn được cẩn thận che chở dưới tán dù, một đường mà đến, ngay cả một cánh hoa cũng chưa từng bị gió thổi rụng.

Ánh mắt thiếu nữ lên xuống bất định, không ngừng bồi hồi tại cành đào cùng gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần của thanh niên, cảm thấy hai mắt đều không đủ dùng. Chỉ chốc lát sau, phố dài bên kia có một thân ảnh chậm rãi đi tới. Thư sinh áo xanh nhã nhặn, khuôn mặt không bì được tuấn mỹ của vị kia, giữa mi vũ ẩn chứa nét nhu hòa, khiến người thấy sẽ sinh ra ý muốn thân cận.

Nàng nhìn hai người gặp nhau trên đường, sau đó thư sinh cau mày chú ý nửa người ướt đẫm của công tử tuấn mỹ, công tử tuấn tú vừa thấy y thì mặt mày hớn hở, thân mật gọi y “Thanh Vũ”, lấy lòng mà đưa cành đào vẫn luôn cẩn thận bảo hộ trong ngực tới trước người y: “Xem này, cây đào ta trồng đã nở hoa rồi. Tặng ngươi.”

Mưa rơi tí tách, hoa đào phấn nộn nở rộ, ngượng ngùng vui sướиɠ trên mặt thư sinh như ráng chiều nhiễm hồng rực rỡ. Trên tóc công tử còn vương giọt mưa rơi, cầm cây dù cũ đã thủng lỗ chỗ, cong ánh mắt nhếch khóe môi, cười lên rạng rỡ.

– Hoàn –