Buổi trưa, sói trắng ra ngoài kiếm ăn, Thường Thanh đang làm cơm cho mình.
Đột nhiên nghe bên ngoài có người kêu tên mình.
"Bác Vương, có chuyện gì vậy ạ?" Thường Thanh ra ngoài, thấy bác Vương ôm một cái hộp giấy.
"Lại đây." Bác Vương ngoắc ngoắc cậu, "Chó nhà bác mới sinh, đây là anh cả, khỏe mạnh nhất đó. Ông Vương của cháu luôn nói cháu một mình trên núi quá tịch mịch, bảo bác mang tới cho cháu." Bác Vương túm chú chó con trong hộp đưa cho Thường Thanh nhìn.
Chó đốm nhỏ hoạt bát nhảy loạn, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà...
Thường Thanh cười ngượng, "Không phải vậy, cháu không muốn nuôi chó, với lại, điều kiện trên núi không tốt, cháu sợ không chăm được nó, hay là chú đem cho người có khả năng nuôi hơn thì hơn."
"Không vội, dễ nuôi mà, cháu ăn gì nó ăn nấy, trước cứ để lại cho cháu hai ngày, coi như bầu bạn chút, nếu quả thực không nuôi được cháu lại mang về cho bác." Bác Vương rất sảng khoái, nói xong liền đặt cái hộp xuống rồi lập tức rời đi, lưu lại một người một chó mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Áu ô ô ~" Chó đốm nhỏ nhảy bật ra khỏi cái hộp, ánh mắt long lanh tíu tít nhìn Thường Thanh.
Thường Thanh không thể làm gì khác, đành ôm chó nhỏ đi, lấy ít cơm canh vào bát cho nó ăn.
Chó hoa nhỏ quả thật dễ gạ, bẹp miệng vùi đầu trong bát, lớp lông bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn mọc ra hết, cả người đều là lớ lông măng rối bù ngắn ngủn, dính dính thành một cụm, cái đuôi nhỏ lúc lắc vui sướиɠ.
Cún con đặc biệt dính người, cơm nước xong liếʍ sạch cái bát, rồi thì bốn cái chân ngắn tun ngủn chạy tới cọ lên ống quần Thường Thanh, âm thanh mềm mềm ngao ô mấy làm nũng.
Thường Thanh bị chọc trúng điểm manh, bèn ôm lấy cún con, dùng đầu ngón tay chọc chọc nó, cún con dùng hai cái chân trước bụ bẫm ôm lấy ngón tay Thường Thanh liếʍ liếʍ.
Bất tri bất giác Thường Thanh đã chơi cùng chó hoa nhỏ một lúc lâu, chó nhỏ chơi mệt rồi, Thường Thanh liền tìm mấy thứ quần áo không mặc nữa lót trong hộp giấy làm đệm cho nó, đem nó về nhà ngủ, còn mình đi làm việc khác.
Trong chốc lát, đột nhiên nghe tiếng cún con kêu chói tai, Thường Thanh vội chạy qua nhìn, chỉ thấy miệng Đại Bạch tha cún con vung qua vẩy lại, đuôi cún con kẹp chặt lại, sợ đến nhắm tịt mắt, biết được Thường Thanh tới, bèn phát ra mấy tiếng ư ử thảm thiết.
"Đại Bạch! Cậu làm gì?! Mau thả nó xuống!" Thường Thanh tức giận quát.
Sói trắng đứng nghiêm, cái đuôi rủ thấp, khóe miệng giương lên lộ ra răng nanh, cái mũi nhăn chặt, biểu tình hung dữ, chỉ cần miệng nó dung lực thêm chút, là có thể cắn xuyên qua người cún con.
"Đại Bạch, tôi bảo cậu buông nó ra, cậu có nghe hay không?" Thường Thanh nhíu mày, giọng cũng không mấy dễ chịu, dù cho sói trắng có dữ hơn nữa, Thường Thanh sống cùng nó lâu như vậy, cũng hoàn toàn không sợ nó.
Sói trắng đối mắt với Thường Thanh trong chốc lát, rồi há miệng nhả cún con cho nó rơi xuống đất, chó nhỏ bị dọa đến tè dầm, trước tiên liền muốn hướng về phía Thường Thanh cầu che chở.
Sói trắng phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp, giơ vuốt đẩy nó sang một bên, cún con ùng ục lăn một vòng đến chỗ mái hiên, sói trắng bèn dùng miệng đẩy Thường Thanh vào nhà, tiện chân đá cửa một cái, cún con liền bị nhốt bên ngoài cửa.
"Cậu nhá---- cậu----!!" Thường Thanh chỉ kịp ngoái đầu xác nhận chó đốm nhỏ không có bị thương, sau đó nhịn không được nghiêm khắc dạy dỗ sói bự, "Lớn như vậy, còn bắt nạt một con cún mới sinh làm cái gì!"
Sói lớn sáp mũi lại gần cậu, trên người Thường Thanh đều là mùi vị của con chó thối tạp nham kia, con ngươi nhất thời co rúc một cái, cổ họng gầm ghè sâu hơn.
"Cậu..." Thường Thanh bị ánh mắt ngang ngược hung ác của nó dọa sợ, cậu không biết tại sao Đại Bạch lại mang địch ý lớn đến vậy với một chú con mới sinh.
Lời còn chưa dứt, sói trắng đã lập tức nhào lên, đem Thường Thanh đè dưới thân.
"Hú-----" Nó rống lên một tiếng, tiếng ô ô than khóc cùng cào cửa bên ngoài liền nhỏ đi một tẹo, thế rồi nó cúi đầu liếʍ lên mặt Thường Thanh một ngụm.
"Ưm cậu làm gì thế? Cũng không phải buổi sáng, đừng liếʍ tớ mà." Thường Thanh đẩy cái đầu sói to bự ra, nhưng sức lực chênh lệch, đầu sói không hề nhúc nhích, thậm chí còn dùng hai móng đạp lên hai tay Thường Thanh, không cho cậu có cơ hội phản kháng.
Thường Thanh bị sói trắng gắt gao đè dưới thân, không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng cử động đầu trốn tránh cái lưỡi sói ướt nhẹp, "Ưm Đại Bạch dừng lại, cậu nghe tớ nói nha!"
Không thèm đợi giải thích, sói lớn đã một vuốt xé rách quần áo trên người Thường Thanh, Thường Thanh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới thân sói, đầu lưỡi xù xì liếʍ lên đầu vù hồng hồng của cậu, Thường Thanh mẫn cảm run lên một cái, thân thể mềm nhũn, nơi ấy như trực tiếp nối liền với tận cùng tâm can cậu, sói lớn liếʍ một cái, trái tim nhất thời cũng siết chặt run rẩy theo.
Sói lớn liếʍ Thường Thanh đã vô cùng thành thạo, ba phát đem đầu nhũ dựng thẳng, thậm chí còn biết dùng hàm răng sắc bén của nó khẽ cắn lên đầṳ ѵú, không gây đau, nhưng tê tê vừa đủ, răng sói cắn nhũ hoa lôi lôi kéo kéo, đầu lưỡi ấm áp đồng thời nghiền mài lỗ dẫn sữa, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện từ bầu ngực truyền khắp tứ chi, Thường Thanh phát ra mấy tiếng thở dốc khó nén, ưỡn ẹo cơ thể, theo động tác của sói lớn mà cũng tự động nâng ngực, người cậu mềm như bún, đến ngón tay cũng không còn sức lực nâng lên, cứng rắn khước từ cũng đổi thành mềm nhũn khoác lên cổ sói trắng, phảng phất giống như cậu cố tình ôm lấy nó đưa bầu ngực đến cho nó hung hăng chăm sóc vậy.
"Ừm a nhẹ một chút... cắn hỏng mất aa" Thường Thanh hoàn toàn không rõ mình đang nói cái gì, bị động tác sói bự chi phối đến chỉ còn biết rêи ɾỉ trụy lạc.
Một bên vυ' bị thô bạo cắи ʍút̼, bên kia lại lẻ loi dựng thẳng giữa hư không, bầu ngực nhỏ nhắn nhẹ nhàng đung đưa theo từng chuyển động của cậu, Thường Thanh cảm giác thân thể bị chém thành hai nửa, lí trí cũng bị cắn xé điên cuồng, "A nữa bên kia nữa Đại Bạch ưm ưm cũng cần..."
Sói trắng nghe lời chuyển hướng, liếʍ lên túi sữa nhu mềm còn lại, thịt vυ' tỏa ra hương vị ngọt ngào đặc trưng của Thường Thanh làm nó chỉ hận không thể một hớp cắn lên.
Mà nó cũng thật sự làm như vậy.
"A a đầṳ ѵú bị cắn hư ưm đau---" Thường Thanh hoàn toàn chìm trong bể dục, cảm giác đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu đỏ cả mắt, nước mắt sinh lý không khỏi tuôn rơi, đau đớn qua đi đầṳ ѵú lại truyền tới cảm giác sảng khoái tê dại.
Gậy thịt nhỏ dưới thân đã được liếʍ qua một chút, run rẩy đứng ngẩng đầu, hoa huyệt cũng sớm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy khó chịu, dường như tồn tại một dòng sóng ngầm phóng đãng từ nơi tận cùng cơ thể đang dâng trào, nơi ấy thật trống rỗng, bị dòng nước da^ʍ gột rửa đến nhộn nhạo, thật muốn có thứ gì đó đi vào lấp đầy.
Cả người Thường Thanh đỏ ửng, giãy giụa như da^ʍ xà, có hai lần kinh nghiệm trước đó, thân thể thực tủy biết vị, tự giác nhấc hai chân vòng quanh cái eo rắn chắc của sói trắng, hai chân thon dài mảnh nhỏ rời vào trong đống lông vừa dài vừa dày, như ẩn như hiện, chọc người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Âʍ ɦộ nhạy cảm vừa đυ.ng đến bụng sói, bị lông nơi nó mài đến càng ngứa càng ướt, môi nhỏ kẹp chặt hết sức cũng không nổi dòng nước da^ʍ đầm đề trào ra, trượt theo kẽ mông rớt lên lông sói, lưu lại một đường nước đọng mập mờ.
Mặc dù không thấy được, nhưng Thường Thanh cũng cảm nhận được hung khí chó sói dần dần nhô ra khỏi lớp da lông, nhiệt độ nóng bỏng cách âʍ đa͙σ ngày càng gần khiến cho người ta phải mặt đỏ tim đập, Thường Thanh không tự chủ co rúm lại, cậu còn nhớ dươиɠ ѵậŧ sói có bao nhiêu lớn, đem huyệt nhỏ thao đến phát đau.
Sói trắng gầm nhẹ một tiếng, đệm thịt ấn lên vai cậu không cho cậu chạy thoát, những ngày qua Thường Thanh hết sức thân cận cùng sói trắng, giờ phút này nhút nhát rụt rè khẽ hướng ánh mắt ngậm đầy nước về phía sói lớn, đuôi mắt hồng hồng tỏ vẻ yếu thế, "Lớn quá... sẽ rất đau..."
Cặp mắt xanh quan sát cậu một cái, rồi hận rèn sắt không thành thép mà cắn đầṳ ѵú cậu một cái, sau đó cúi đầu xuống, dùng hai cái vuốt vạch mở chân cậu ra, liếʍ lên âʍ ɦộ giàn giụa nước. "A a a---" Đầu lưỡi chó sói dài lại có lực, theo lí thuyết sáng sớm mỗi ngày Thường Thanh lẽ ra phải bị liếʍ đến quen, vậy mà mỗi lần hoa huyệt đều như xử nữ, nhỏ hẹp căng chặt, lưỡi sói động một cái cũng đủ để cậu dục tiên dục tử.
Đầu lưỡi trơn dày một mực nhằm điểm nhỏ lồi lên trong hoa huyệt mà nghiền mài áp sát, dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra ngày càng nhiều, âʍ đa͙σ nhỏ hẹp như hóa thành một dòng suối, tuôn nước không ngừng, tường thịt mềm mại vô cùng, nhõng nhẽo đòi yêu thương, tìиɧ ɖu͙© chảy siết, gậy thịt nhỏ căng phồng khó chịu, Thường Thanh tuân theo bản năng tự cầm lấy vuốt ve.
"A ưm ng tuyệt quá Đại Bạch thật thoải mái quá đỗi hức---" Tiếng rêи ɾỉ của cậu truyền qua khe cửa, tiếng cào cửa bên ngoài càng ngày càng mạnh.
Sói trắng hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lại quay đầu nhìn Thường Thanh không có bị nơi đó thu hút, lúc này mới yên tâm cúi đầu tiếp tục liếʍ láp, thậm chí còn đổi góc độ một chút giúp cho cái lưỡi luồn vào sâu hơn, thuận theo vách thịt trượt xuống, dò đến chỗ lõm xuống nơi tận cùng âʍ đa͙σ.
"A a a!" Thường Thanh hét ầm lên, vẻ mặt trở nên vô cùng diễm lệ, thư sướиɠ đến chảy nước mắt.
Sói lớn nghiền lên nơi đó mấy cái, cả người Thường Thanh liền theo đó mà run rẩy kịch liệt, miệng tử ©υиɠ tràn ra chất lỏng thơm ngọt, lại bị lưỡi sói chặn lại phồng ứ bên trong huyệt đạo, âʍ đa͙σ lập tức biến thành một cái ao nhỏ ngập nước.
Sói bự thở gấp lợi hại, roi sói đã phồng to hết cỡ, một cây côn ŧᏂịŧ tím tím đỏ đỏ vừa thô vừa dài, phía ngoài còn phủ đầy gân xanh dữ tợn, từ xa nhìn chẳng khác nào thứ hung khí đòi mạng.
Nó đem huyệt thịt liếʍ mềm, hai bên môi âʍ ɦộ nở rỗ, rồi nó thu lưỡi, nhấc eo đè trên người Thường Thanh.
"Ưm đừng đi mà còn muốn----" Đồ vật trong huyệt rời đi mất, nước da^ʍ ròng ròng chảy xuống, khiến Thường Thanh có cảm giác trống rỗng dị thường, cần thứ gì đó chặn lại, cậu khóc nấc lên, thân thể chủ động nhấc lên, sói trắng cưỡi trên người cậu, liếʍ lên đuôi mắt hồng hồng ướŧ áŧ, Thường Thanh bất mãn ôm lấy cổ nó, hai chân kẹp chặt eo nó, chân sau sói lớn khẽ cong, qυყ đầυ đặt ngay sát âm môi béo mập.
"Ưm a bỏng quá đi---" Lần này Thường Thanh không có rút về, huyệt đạo trống không chiến thắng tâm tư xấu hổ cùng chút lí trí sót lại, cậu thâm chí còn chủ động dùng âʍ ɦộ cạ cạ lên qυყ đầυ thô to.
Bầu bạn đã ám chỉ đến vậy mà còn nhịn nữa thì tuyệt không phải một giống đực đạt tiêu chuẩn, sói trắng liền bước chân sau lên hai bước, để sát dưới cặp mông Thường Thanh, phòng ngừa cậu rớt xuống, cũng càng thuận lợi dùng sức.
Miệng da^ʍ nhỏ bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng chèn ép lật sang hai bên, qυყ đầυ còn khá nhỏ so với nửa đoạn thịt thô to đằng sau, xông pha dẫn đầu thăm dò huyệt thịt.
"Aaa lớn quá điii" Thường Thanh nhíu mày kêu một tiếng, miệng hoa huyệt hoàn toàn bị banh rộng, đỏ tươi ứ máu.
Lỗ mũi sói lớn phát ra mấy tiếng khò khè, nó liếʍ lên vành tai nhạy cảm của cậu, thân thể cậu mềm nhũn vô lực, chỉ biết ôm lấy đầu sói, tựa như đây là điểm tựa duy nhất cuối cùng của mình.
Hoa huyệt đã hai lần chứa qua dươиɠ ѵậŧ sói, nhưng cơ bản đều trong lúc Thường Thanh mê man phát tình, độ tiếp nhận tốt hơn bình thường một chút, mà lần này, Thường Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa còn trong lúc sói lớn mang chút tức giận nóng nảy, Thường Thanh bị nhồi đến run lên, sói lớn còn chưa nhét toàn cây vào mà đưa đẩy, hoa huyệt dường như đã chống đỡ đến cực hạn, thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thường Thanh rêи ɾỉ thống khổ, lại bị sói trắng đè dưới thân, trốn không được chạy không thoát, chỉ cảm giác được một cây gậy sắt nung đỏ tàn bạo cắm vào trong cơ thể, tường thịt non mềm bị xỏ xuyên, khe nhỏ bị vạch ra đến tận cùng, dính sát lên dươиɠ ѵậŧ sói, mà sói lớn mới chỉ tiến vào một phần ba, phần vĩ đại hơn vẫn còn chờ phía sau.
"Đừng mà không cần thật là đau Đại Bạch xin cậu mà ô ô ô---- " Thường Thanh khóc lên, nếu không phải vừa rồi sói lớn đã làm qua khuếch trương, hơn nữa trong huyệt vốn trơn ướt vô cùng, thì giờ phút này cậu nhất định sẽ bị đau đến ngất đi.
Sói lớn thở ra một hơi dài thật dài, giống như là than thở vậy, sau đó nó dịu dàng liếʍ đi nước mắt Thường Thanh, Thường Thanh thấy nó an ủi mình, vội vàng ôm chặt đầu sói ô ô ô nũng nịu, cùng chung đυ.ng với chó sói mấy ngày này, cậu đã hoàn toàn ỷ lại vào sói lớn.
Sói lớn một bên liếʍ mặt cậu, một bên chầm chậm cắm rút, khống chế tốc độ ở mức Thường Thanh có thể tiếp nhận, thịt non bị từ từ thao mở, va chạm qua lại, dần dần không còn căng thẳng nữa, nước da^ʍ trơn ướt bắt đầu phát huy tác dụng, qυყ đầυ bị phủ dịch bóng loáng, ra vào càng thêm thông thuận.
"Ưm ưm ưm thật kỳ quái..." Thường Thanh mơ hồ lẩm bẩm, bị thao nhẹ nhàng như vậy, âʍ đa͙σ lại từ từ hé miệng, huyệt thịt sung sướиɠ nhúc nhích.
Sói bự nghiền mài âʍ đa͙σ mài đến mềm mại, khe nhỏ bị khuấy động vang lên tiếng nước òm ọp khiến người ta phải đỏ mặt ngượng ngùng, lúc này sói bự mới từ từ tiến vào sâu thêm một chút, cứ tuần tự như vậy, chờ đến khi Thường Thanh nhận ra, gậy thịt khổng lồ đã công kích thẳng đến miệng tử ©υиɠ.
"A ưm" Thường Thanh ngâm nga một tiếng, qυყ đầυ sói mười phần cứng rắn, không dịu dàng ôn nhu như đầu lưỡi, mà càng thêm phần cường thế, mạnh mẽ, đem đến cho cậu cảm giác bị xâm chiếm cực độ, cũng không có sức ngăn cản, chỉ có thể mở rộng hết thảy, mặc cho dã thú thống trị thân thể mình, khai phá khắp các hang cùng ngõ ngách.
Mới đẩy được hai phần ba roi sói vào trong hoa huyệt, nhưng âʍ đa͙σ đã cạn lối, nếu còn muốn tiến vào nữa, chắc chắn sẽ phải chen vào trong tử ©υиɠ Thường Thanh, sói trắng biết rất rõ đó là địa phương thế nào, không đợi Thường Thanh hoàn toàn thích ứng, liền động thân phát lực, hông eo cường hãn đỉnh về phía trước, dươиɠ ѵậŧ sói cắm rút điên loạn bên trong hoa huyệt.
Kɧoáı ©ảʍ liên tục truyền đến ngập tràn tâm chí, Thường Thanh bị cᏂị©Ꮒ trợn trắng mắt, mỗi một lần xuyên vào dường như đều muốn thao chết cậu, hai mảnh hoa môi chống đỡ hung khí đến sưng húp lật cả ra ngoài, thịt non trong huyệt tưởng chừng bị ma sát phát lửa, vừa thoải mái vừa tê dại.
"A ưm a thật sâu quá ... nơi đó... lại dùng sức a---" Thường Thanh vẫn bám chặt cổ sói, thần trí mơ hồ, phó mặc tìиɧ ɖu͙© thống trị cơ thể cậu.
Tính khí dưới thân không ngừng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đứng lên hết lần này tới lần khác, lắc lư trên dưới mài tới mài lui lên lớp da lông của sói lớn, lỗ sáo kích động chảy ra đầy dịch thể.
Toàn thân khắp nơi trên dưới Thường Thanh đều chuyển động nghênh hợp động tác thao làm của sói lớn, nửa người dưới hoàn toàn thả giữa không trung, treo trên người chó sói, lấy nơi giao hợp làm điểm tựa duy nhất của mình mà siết chặt hạ thân, vừa khẩn trương vừa phấn khích, khiến cho dươиɠ ѵậŧ sói càng hưng phấn thao càng sâu, kɧoáı ©ảʍ chiến thắng tất thảy, bị nghiền mài đến chảy nước da^ʍ không ngừng, sói trắng rút ra cắm vào vừa nhanh vừa mạnh, Thường Thanh rêи ɾỉ chực khóc, ngay tại thời điểm sói lớn một phát đỉnh xuyên miệng tử ©υиɠ của cậu, cậu liền thét lên một tiếng bắn ra, làm ướt đẫm một mảng lông sói.
Sói bự thao mở tử ©υиɠ, tiếp tục sung sướиɠ hung hăng đỉnh lên, qυყ đầυ trực tiếp mài bên trong tử ©υиɠ, dươиɠ ѵậŧ sói thô nhất là ở phần gốc, phần lớn đều chôn trong hoa huyệt Thường Thanh, nhưng nó vẫn còn bất mãn liên tục bạo làm, muốn vào thật sâu thật sâu thêm nữa.
"Không cần aaaaa không được sâu quá a a a không muốn!!!" Thường Thanh bị thao sắp ngất, nước mắt tuôn rơi ào ào, từ miệng âʍ đa͙σ đến âʍ đa͙σ đến cửa tử ©υиɠ, ngay cả tử ©υиɠ thần bí sâu xa nhất cũng bị sói lớn chiếm giữ không sót lại chút nào.
Sói lớn chưa từng giảm tốc độ, nước miếng rỉ ra theo khóe miệng Thường Thanh, chẳng còn kịp nuốt lại, cả người chỉ biết co giật, đúng lúc này qυყ đầυ bỗng phồng lớn, vững vàng chặn ở cửa tử ©υиɠ, banh to như cái chuông, bắn vào tử ©υиɠ cơ man là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm.
"Ứm a a a-----" Thường Thanh bị bắn đến hai mắt trắng dã. Chờ sói lớn bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nhỏ đã hơi nhô ra, truyền tới cảm giác no căng cực độ. Ấy vậy mà vẫn chưa hết, ngay tiếp theo, một cỗ chất lỏng càng nóng bỏng công kích đánh thẳng vào đỉnh tử ©υиɠ.
"A a a a a đừng mà căng đến hỏng rồi aaaa....." Thường Thanh tan vỡ hét lên, cả người ướt nhẹp, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm tóc tai, nước mắt nước miếng cùng mồ hôi lăn lộn cùng một chỗ không thể phân rõ.
Sói lớn dùng thân mình nặng nề áp lên người bên dưới, dươиɠ ѵậŧ cắm vững chắc bên trong tử ©υиɠ bảo đảm khả năng thụ tinh, chỉ là, nó không chỉ bắn mỗi tϊиɧ ɖϊ©h͙, nó còn đem nướ© ŧıểυ nhồi vào trong bụng Thường Thanh, từ trong ra ngoài, người này phải hoàn toàn thuộc về nó, tiểu quỷ ngoài cửa kia đừng hòng chấm mυ'ŧ được dù chỉ một nào.
Chất lỏng không ngừng cọ rửa vách tử ©υиɠ mẫn cảm cực độ, khiến tử ©υиɠ cao trào tới hai lần, lại bài tiết ra càng nhiều dịch tử ©υиɠ, co co rút rút, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ dã thú nhồi đầy ắp, Thường Thanh không biết sói lớn bắn hết bao lâu, cậu trực tiếp bị bắn đến bất tỉnh.
Nướ© ŧıểυ so với tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn nhiều hơn gấp bội, thải ra bên trong tử ©υиɠ rất lâu, cho đến tận khi bụng Thường Thanh gồ lên như mang thai ba bốn tháng.
Sau đó nó nghiêng người, muốn dùng lớp lông dày dặn ấm áp đắp lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thường Thanh, lại khống chế bản thân không đè lên cậu, chờ cho thể xốp xẹp dần, Thường Thanh lúc này đã mệt mỏi ngủ mê man, mà tiểu quỷ kia vẫn còn ô ô kêu khóc ngoài cửa, sói trắng rống lên một tiếng hung ác, lúc này tiếng động ngoài cửa mới tắt lịm.
Cho đến khi thể xốp biến mềm, dươиɠ ѵậŧ sói nhũn đi, dịch thể dồi dào bên trong tử ©υиɠ đẩy dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, dâʍ ɖị©ɧ cũng đồng thời chen chúc đi ra, lần này sói trắng không dọn dẹp cho Thường Thanh, trực tiếp tha chăn đắp lên người cậu. Đoạn xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy cái thứ nhỏ nhỏ tủi thân rúc thành một cục bên trong hộp giấy, nó lại nhe răng đe dọa một chút, sau đó ở mỗi xó xỉnh trong nhà đều tiểu một chút, biến tất cả nơi này thành địa bàn của mình, xong xuôi mới xoay người chui vào rừng.