Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 70

Lúc chúng ta trở lại khách sạn thì nhóm người Bạch Kiếm Phi đã trả phòng, không chào hỏi cũng không lưu lại lời nói gì với chúng ta, đi sạch sẽ lưu loát. Vũ Văn Duệ đối với chuyện này chỉ cười nhẹ, nhìn không ra cái gì đáng tiếc hay tiếc nuối. Mà Phan Gay lại để lại mảnh giấy cho chúng ta, nói là muốn vác xác về Vân Di, bảo chúng ta hưởng thụ cho tốt thời gian của hai người. Trên mặt Vũ Văn Duệ vẫn nhìn không ra vui hay giận, chỉ ẩn ẩn chớp động gian trá sáng bóng tỏ vẻ hắn đã bắt đầu tính kế trả thù Phan Gay. Cho nên, ta chân thành vì Phan Gay bắt đầu cầu nguyện, không phải cầu nguyện hắn đừng bị chỉnh cho tới chết, mà là cầu nguyện hắn đừng bị chỉnh quá mức bi thảm mà chết.

Phan công tử a, có Vũ Văn công tử chơi với ngươi, xem ra ngày ngày sau này của ngươi sẽ không còn nhàm chán.

Phan Gay trở về Vân Di, như vậy chúng ta cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại thành Thiên Âm này nữa. Vì thế ngày hôm sau chúng ta liền lên đường một lần nữa, hướng nơi cuối cùng mà đi. Ta cùng Vũ Văn Duệ vẫn dùng phương thức ở chung trước kia, nhưng dường như bản chất và tính chất đã có sự thay đổi -- Ta và hắn luôn như vậy, có chút gì đó sẽ không thay đổi, có chút gì đó sẽ luôn biến hóa.

Năm ngày sau, chúng ta đến một cái thành xa xôi, lúc đó ta đang ngủ đến ngọt ngào, mặc cho hắn lay thế nào cũng không chịu mở mắt. Vũ Văn Duệ bất đắc dĩ, đành phải ôm ta xuống xe ngựa. Ta không tiếng động cười cười, tiếp tục mộng đẹp ta chưa nếm xong hương vị ngọt ngào.

Khi tỉnh lại, Vũ Văn Duệ đang ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách, trên tay vân vê qua lại thưởng thức một quả nho căng mọng, ngón tay trắng nõn kết hợp với vỏ nho màu tím hết sức đẹp mắt.

Ta xoa xoa ánh mắt, mờ mịt kêu lên: “Biểu ca.”

Tầm mắt Vũ Văn Duệ rời trang sách, cười như không cười nhìn ta nói: “Tỉnh?”

Ta hàm hồ “Ừ” một tiếng, xuống giường đi đến chỗ bên cạnh bàn ngồi xuống, thuần thục cầm lấy quả nho bóc vỏ.

Vũ Văn Duệ một tay chống trán nhìn ta, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Trong mắt nàng chỉ nhìn thấy nho thôi sao?”

Ta đem nho mọng nước bỏ vào miệng, tùy ý để nước nho ngọt ngào tràn ngập toàn bộ khoang miệng, rồi sau đó thỏa mãn nuốt vào. Ta ăn xong mới nói: “Đương nhiên còn có biểu ca, nhưng biểu ca ngày nào cũng gặp, nho đã lâu không gặp.” Nói xong lại là cầm nho bóc a bóc, nhìn vỏ nho mỏng manh cùng thịt quả hoàn mỹ chia lìa, trong lòng tràn đầy cảm động.

Nho, ta nhớ ngươi chết mất, ôi uy!

Vũ Văn Duệ không âm không dương hừ một tiếng, “Nàng đem ta so sánh với nho?”

Ta liếʍ liếʍ nước nho dính đầu ngón tay, lại bỏ quả nho tiến miệng, “Nói cái gì đâu, biểu ca sao so được với nho?”

Con ngươi Vũ Văn Duệ phút chốc nhíu lại, nguy hiểm nhìn ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng, ách, câu nói vừa rồi hình như có chút không thích hợp? Ta lập tức nịnh nọt tiếp lời, nói: “Biểu ca còn hơn cả mỹ vị của nho~”

Lúc này hắn mới thu lại vẻ hờn giận vừa rồi, vươn tay lau đi nước nho dính bên môi ta, thản nhiên nói: “Gió chiều nào theo chiều ấy không sai.”

Ta giơ một tay lên thề, thành khẩn nói: “Biểu ca thật sự còn hơn cả mỹ vị của nho.”

Trong con ngươi của Vũ Văn Duệ có ý cười, giống như nước rung động một vòng một vòng tản ra, mang chút dụ dỗ nói: “Nàng xác định?”

Ta chém đinh chặt sắt, “Ta xác định.”

“Nàng xác định, nhưng ta không xác định......” Ngón tay thon dài ái muội lau khóe miệng của ta, vươn một tay kéo ta đến ngồi trong lòng hắn. Đôi mắt hắn mỉm cười, chậm rì rì nói: “Chúng ta đến xác định một phen đi?”

Ta vừa bỏ quả nho vào miệng, còn chưa kịp ý thức được ý đồ của hắn đã bị cánh môi ấm áp dán lên, miệng cũng chưa kịp cắn nho đã bị một đầu lưỡi mềm mại khác cướp đi. Ta bực mình muốn cướp lại nho của mình quả, nhưng mà người nọ thật sự là quá gian trá, thành thạo chơi đùa lại đông cuốn tây vòng không cho ta ăn đến. Một phen dây dưa, ta đã thở hồng hộ nhưng hắn vẫn nhàn nhã, lại có chút chưa thỏa mãn.

Ta quyết đoán vươn tay, một phen đẩy mặt hắn đang gần sát ra, đau buồn tiếc nuối quả nho bị cướp kia.

Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ tràn đầy ý cười, bỡn cợt nhìn ta nói: “Sao không tiếp tục đoạt nữa?”

Ta căm giận liếc hắn một cái, nói: “Không trách bên ta quá ngu dốt, chỉ trách quân địch quá xảo quyệt!”

“Ha ha ha ha.” Vũ Văn Duệ cười to, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm chói mắt, “Nàng đang an ủi bản thân đó sao.”

“Hừ!” Ta không để ý tới hắn, một lần nữa cần nho lên, vừa dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, còn dám cùng cướp nho của ta, ta liền đem nho đập bể mặt hắn.

“Tốt lắm tốt lắm,” Hắn sủng nịch sờ sờ đầu ta, giống như sờ con chó nhỏ, “Đã lớn đến như vậy còn thích ăn nho.”

Ta tà tà liếc hắn một cái, mấy tuổi cùng với thích ăn nho có xung khắc sao?

“A Lam.” Hắn tựa đầu lên vai ta, cười nhẹ nói: “Sau này chúng ta trồng một vườn nho, được không?”

Vườn nho? Chính là cái loại phóng mắt nhìn toàn bộ đều là cây nho, sau đó trên mỗi thân cây đều treo đầy chùm nho màu tím, rung rung còn có vô số giọt sương mai rơi xuống – vườn nho?

Ta nuốt nuốt nước miếng, không tự giác nói: “Rất tốt, rất tốt.”

Vũ Văn Duệ buồn cười cười vài tiếng, cắn cắn vành tai ta nói: “Tham ăn.”

Ta nghiêng mặt, trừng mái tóc đen láy của hắn nói: “Tham ăn không tốt sao?”

Hắn ngẩng đầu, học giọng điệu của ta nói: “Rất tốt, rất tốt.” Hắn gợi lên môi mỏng, con ngươi có ái muội không rõ, kề sát vào bên tai ta chậm rãi nói: “Nàng ăn nho, ta ăn nàng, không phải rất tốt sao?”

Như thế như vậy, nhưng lại chọc ta không biết bao lâu không đỏ mặt, cháy bừng bừng.

Người này...... Người này...... Thật là rất làm càn!

Ta vừa định cãi lại lại bị hắn dùng ngón trỏ điểm điểm môi, vỗ về tóc đang phân tán của ta nói: “A Lam, ta thay nàng búi tóc nhé.”

Ta gật gật đầu, cười nhẹ nói: “Được.”

Một khắc sau......

Nếu nói ban đầu ta còn hoài nghi Vũ Văn Duệ có thể búi tóc hay không, như vậy bây giờ ta có thể khẳng định hắn sẽ không -- nhìn xem cái đống lộn xộn trên đầu ta này, đây không phải là kiệt tác của vị công tử tuấn mỹ phía sau hay sao? Nếu động tác của hắn không thành thạo, biểu tình mất tự nhiên thì cũng thôi, nhưng vấn đề là thằng nhãi này vẫn như trước một mực tỏ tư thái thành thạo, trên mặt không có nửa phần quẫn bách hay không tự nhiên. Ta xả búi tóc, đây là thói đời gì a.

Vũ Văn Duệ cầm cổ tay ta lại, cảnh cáo nói: “Đừng nhúc nhích, còn chưa xong.”

Ta nhịn cười, nói: “Biểu ca, ta ngồi yên, nhưng mà khi nào mới xong?”

Hắn cầm lên một nhúm tóc của ta rồi vuốt xuống, ngón tay trắng nõn ôn nhu xuyên qua tóc đen, cuối cùng cuốn vòng búi lại, cười nhẹ nói: “Ngày còn dài, một ngày nào đó ta sẽ học được.”

Ta nhịn không được nở nụ cười, hắn nói có lý, cho dù hiện tại làm không được nhưng cũng sẽ có ngày làm được. Chúng ta còn có những ngày cùng nhau như vậy a.

Vũ Văn Duệ thấy thế cúi người từ phía sau ôm lấy ta, cọ cọ hai má của ta nói: “Cười gian trá quá vậy.”

Ta tức giận nhìn hắn, giật thật mạnh mái tóc đang rơi xuống của hắn. Ai gian trá, rõ ràng ta cười rất ôn nhu dễ gần.

Một ngày cứ đùa giỡn như vậy trôi qua.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại ta trợn tròn mắt có chút mê mang, nhìn nữ tử xuất hiện trong phòng ngơ ngác hồi lâu.

Ngược lại, nàng kia tự nhiên hào phóng, cười nói: “Linh Diệu Nhi khấu kiến công chúa.”

Ta xoa xoa mắt lại ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình không hoa mắt cũng không ù tai, nữ tử trước mắt một thân nữ trang còn mang theo vài phần tiêu sái không phải là Linh Diệu Nhi sao?

“Ha ha, công chúa không nhận ra ta sao?” Linh Diệu Nhi đưa cái khăn ướt cho ta, “Ta đã gặp qua công chúa ở trong cung.”

Ta nhận khăn ướt, nheo mắt lại cười cười, “Ta nhớ rõ cô, muội muội Linh Chi.” Cũng là người có tình ý với Vũ Văn Duệ.

“Công chúa nhớ không sai.”

Ta nhìn kỹ Linh Diệu Nhi, chỉ thấy nàng búi một búi tóc đơn giản theo kiểu cô gái, diện mạo mặc dù không kiều mỵ giống như những cô gái bình thường nhưng cũng xinh đẹp mang theo hiên ngang, có một phen ý nhị khác, trên người cao gầy là quần áo màu xanh, váy dài sạch sẽ mộc mạc, cả người đắm chìm trong một loại nhu hòa mang theo hơi thở linh hoạt. Ta khen ngợi, Linh Diệu Nhi này so với nữ tử nhu nhược không khỏi dễ xem hơn nhiều.

Linh Diệu Nhi cũng đánh giá ta vài lần, cười nói: “Công chúa trên đường chỉ sợ phải chịu mệt nhọc, so với trước kia hình như gầy hơn một chút.”

Ta xoa xoa mặt, “Có lẽ cao lên.”

Linh Diệu Nhi cười cười, “Cũng đúng, mấy tháng này công chúa đẹp hơn rất nhiều, không còn bộ dáng của tiểu hài tử.” Nàng dừng một chút, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Công chúa thích công tử sao?”

Ta có chút sững sờ, không ngờ nàng sẽ hỏi trắng ra như thế. Ta không phải không thấy đáy mắt nàng chợt lóe qua tia ảm đạm, cũng không phải không nhìn ra nụ cười bên môi nàng có chút miễn cưỡng. Nàng thích Vũ Văn Duệ, đó là sự thật không cần tranh cãi.

Linh Diệu Nhi cũng không chờ ta trả lời, tự cố mục đích nói: “Công tử thích công chúa, hay phải nói là, công tử chỉ để ý công chúa.”

Dưới đáy lòng ta đột nhiên nảy sinh một chút cảm giác rất kỳ diệu, đó là một loại thỏa mãn cùng khẳng định. Ta nâng cằm cười cười, “Đúng vậy.”

“Đúng” là ta thích Vũ Văn Duệ, “Đúng” là như lời nàng nói, Vũ Văn Duệ thích ta.

Linh Diệu Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn ta, sau đó nở nụ cười, “Công chúa trưởng thành, rốt cuộc cũng thừa nhận tình cảm của mình.”

Ta cười mà không nói, ai biết được, ta vẫn chưa từng lớn lên, chỉ là không muốn đối mặt với chuyện đó. Nay ta đã có đủ dũng khí cùng tin tưởng để đối mặt, cho nên ta bước đi từng bước, hơn nữa không cho phép lại bị ném trở về.

Nếu đã làm, vậy phải kiên trì cho đến cuối cùng, không phải sao.

Lúc này Vũ Văn Duệ đẩy cửa tiến vào, đúng lúc đánh gãy không khí quái dị phòng trong. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay cốc ta một cái, “Rốt cuộc cũng chịu dậy?”

Ta ôm trán bất mãn nhìn hắn, “Ta chỉ ngủ một lúc.”

“Hả, một lúc?” Hắn mấp máy môi mỏng, cười như không cười nói: “Bây giờ đã là giữa trưa.”

“Ách......” Ta có thể cao giọng la lên “Yêu ngủ vô tội” hay không......

Linh Diệu Nhi mở miệng, ánh mắt nhìn Vũ Văn Duệ cất giấu một tia ái mộ,“Công tử.”

Vũ Văn Duệ chuyển mắt, cười nhạt nói:“Linh Diệu Nhi.”

“Công tử, chuyện người muốn ta điều tra cơ bản đã đã điều tra xong.” Biểu tình Linh Diệu Nhi trở nên nghiêm túc, “Năm đó kiếm si quả thật lấy đi tàng bảo đồ Vân Trạch, nhưng chưa kịp về nước thì bị tiên hoàng đuổi gϊếŧ, cho nên mang theo tàng bảo đồ mất tích. Nói cách khác, tàng bảo đồ của Vân Trạch là hắn giữ.”

Vũ Văn Duệ cầm một nhúm tóc của ta lên thưởng thức, “Rồi sao?”

“Mười lăm năm trước kiếm si từng có một nữ nhi, nhưng nữ nhi kia bị kẻ thù bắt cóc mà thất lạc. Sau khi mất tích, thật ra kiếm si vẫn ở Vân Trạch, muốn tìm cho bằng được nữ nhi bị mất tích, chẳng qua vẫn không có tin tức gì. Năm trước rốt cuộc kiếm si cũng hết hy vọng, ở một trấn nhỏ an cư, lấy nghề thợ rèn kiếm sống.”

“Trấn nhỏ?” Vũ Văn Duệ nâng con ngươi, lười biếng lộ ra tia sắc bén.

“Bẩm công tử, chính là Hồ trấn cách đây không xa.”

“Tốt lắm.” Tầm mắt Vũ Văn Duệ hướng ra ngoài cửa sổ, “Mấy ngày nữa đi Hồ trấn đi.”

Mí mắt phải của ta đột nhiên co giật một chút, nhanh đến nỗi làm ta nghĩ đó dường như chỉ là ảo giác của ta.

Tìm được kiếm si rồi...... có phải, tất cả mọi chuyền đều kết thúc?