Yến Cẩm Thư tay phải đưa đến ngoài cửa sổ, gạt đi tàn thuốc, rồi nói: “Nói cách khác, bà ta trở về tìm anh, đem một nửa tài sản cho anh, sau đó thì bà ấy xuất ngoại?”
Dư Duệ một tay gõ gõ trên đầu gối của hắn, một tay cầm điếu thuốc, phun ra một khói thuốc, hắn nói: “Ừm.”
Yến Cẩm Thư im lặng, cậu đột nhiên cười lên nói: “Vậy anh không phải là rất có tiền rồi sao?”
Dư Duệ trừng mắt nói: “Đây là trọng điểm của câu chuyện sao?”
“Đương nhiên không phải, trọng điểm là anh không đem tiền giao cho em quản.”
Dư Duệ nở nụ cười nói: “Vì sao lại phải giao cho em?”
Yến Cẩm Thư nói như chuyện đương nhiêu: “Em là vợ của anh a, tiền của anh thì phải đưa em quản.”
Dư Duệ sửng sốt, suy nghĩ một chút, như vậy cũng đúng nha.
“Được, cho em.”
“Thật ngoan.” Yến Cẩm Thư thu chân lại, tiến đến gần Dư Duệ, trên mặt của hắn hôn ‘chốc chốc’ một trận, rồi nói: “Nói xong rồi, về nhà thôi.”
Trở lại thì Yến Cẩm Thư lái xe, cậu chở Dư Duệ đến một tòa biệt thự khác của mình.
Dư Duệ xuống xe, đóng lại cửa xe, nhìn tòa biệt trước mắt như một lâu đài to lớn, hắn nói: “Chặc chặc, Yến tổng quả nhiên vô cùng bạo tay a.”
Yến Cẩm Thư nắm tay của Dư Duệ, hai người cùng nhau đi về phía cửa lớn, cậu ta nói: “Cho anh mở mang tầm mắt nha.”
Dư Duệ theo cậu ta đi vào, thay đổi dép bên trong, vừa quan sát chung quanh, phong cách trang trí đúng là rất khác, vì bên trong không có gì hết nha.
Yến Cẩm Thư mỉm cười không nói, mang theo hắn lên lầu hai. Mới vừa đặt chân lên trên đây, Dư Duệ có thể coi là mở mang tầm mắt.
Phong cách đột biến a, Dư Duệ nhỏ giọng ‘ai ya’.
“Em không bệnh chứ? Đang yên đang lành trang trí nhà thành như vậy làm cái gì? Em dự định mở khách sạn a?” Dư Duệ đứng ở giữa lối đi, nhìn trái nhìn phải, hai hàng đều là gian phòng, cửa đóng chặt, mỗi cửa đều có treo một bảng hiệu quỷ dị, viết: ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’, ‘Hải dương chi luyến’, ‘Hoa hải mê tình’.
“Đây là gì?”
Yến Cẩm Thư cười rất thần bí nói: “Anh có muốn vào thử một gian phòng xem sao không? Anh chọn phòng đi.”
Dư Duệ chỉ chỉ căn phòng ‘hoa trong gương, trăng trong nước’ nói: “Phòng này.”
Yến Cẩm Thư giống như nhà ảo thuật móc ra một chùm chìa khoá, cúi đầu tìm ra một cái, hướng bên trong lỗ chìa khóa cắm vào, lạch cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.
Dư Duệ đứng trước cửa, vẻ mặt như dại ra.
Toàn bộ căn phòng đều là gương.
Sàn nhà là gương, bốn phía vách tường là gương, trần nhà cũng là gương, ngoại trừ gian phòng ngay chính giữa có một hồ tắm lớn và bên cạnh bày ra một ghế nằm dài bằng da lông, cả phòng không còn thứ khác.
Yến Cẩm Thư kéo Dư Duệ đi vào bên trong phòng, đóng cửa lại, hai tay vòng lấy cổ hắn, nói: “Thử xem?”
Dư Duệ yết hầu đã phát khô nói: “Nơi này có tổng cộng bao nhiêu căn phòng?”
“Mười cái.” Yến Cẩm Thư lè lưỡi liếʍ hầu kết của hắn nói tiếp: “Không vội, từng cái từng cái sẽ dùng đến.”
Dư Duệ nhanh chóng đem y phục của hai người lột sạch sành sanh. Hắn đặt Yến Cẩm Thư ở mặt kính trên tường, l*иg ngực kề sát phía sau lưng của cậu ta. côn th*t đã bộc phát cương cứng đỉnh ở khe mông của Yến Cẩm Thư, nhẹ nhàng nhảy lên.
“Tòa biệt thự này được xây cất từ lúc nào?” Dư Duệ gò má kề sát ở bên gáy của Yến Cẩm Thư, một tay vòng tới phía trước nhẹ nhàng vân vê núʍ ѵú bên trái, một tay kia mò mẫm phía dưới, nắm chặt chim nhỏ đang bán cương, chầm chậm mâm mê.
“Hai năm trước, ưh…” Yến Cẩm Thư hai tay chống đỡ ở trên tường, hốc mắt hồng hồng lại đôi mắt ẩn ẩn nước, đằng sau cái mông thì vểnh vểnh lên cao giọng nói đầy cầu xin: “Đi vào, em muốn.”
Dư Duệ thu lại tay trái, di chuyển xuống cặp mông đang vểnh cao cầu thao kia từng cái từng cái mà xoa nắn nhào nặn. Hắn cầm lấy dương v*t đang cương cứng nóng như lửa của mình, tay phải cũng thu lại, đè lại phần eo của cậu vào sát vách tường, làm cho cặp mông của Yến Cẩm Thư càng nhếch cao hơn, hai chân của cậu ta được giang rộng ra hai bên, bày ra một tư thế đầy da^ʍ mỹ mê người.
Yến Cẩm Thư cúi đầu, mặt kính trên sàn nhà rõ ràng phản chiếu ra thân thể của mình đang mở ra hai chân bày ra tư thế phóng đãng, dù là da mặt dày như cậu ta, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không khỏi bên tai nóng lên.
Dư Duệ nắm chặt vòng eo nhỏ đầy dẻo dai của cậu, nhẹ nhành cắm dương v*t của mình vào cửa huyệt ướŧ áŧ đang run rẩy nhúc nhích mời gọi đầy mê người kia, đỉnh sượt mấy lần, rồi cũng chậm rãi xen vào.
“Ah…”
“Đau?”
Yến Cẩm Thư lắc đầu, uốn éo mông tỏ ý mời gọi, cậu ta nói: “Đi vào, toàn bộ chen vào!”
“Em da^ʍ quá!” Dư Duệ rút dương v*t ra bên ngoài một ít, sau đó đột nhiên đâm sâu nó vào, chỉ còn thấy gốc của dương v*t.
“Ah!” Yến Cẩm Thư há miệng rêи ɾỉ thỏa mãn.
“Rên thành như vậy, là đau hay là sướиɠ đây?” Dư Duệ lại nặng nề đỉnh lên mấy lần.
“Ah ưh ——! Trướng quá, ưh… Sướиɠ, cả huyệt đều được anh lấp kín rồi, ưh… Con nhím nhỏ, anh thật giỏi!” Yến Cẩm Thư từ trong gương phản chiếu gương mặt đầy mê loạn của mình, gò má liền nóng lên, không nhịn được than ‘Ah’ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Dư Duệ nắm cằm của Yến Cẩm Thư, ép buộc cậu ta phải nhìn bộ dạng của cậu ở trong gương, phía dưới dương v*t mạnh mẽ ra vào, hắn nói: “Đừng xoay người, em nhìn cho kỹ, xem người đàn ông của em thao em như thế nào!”
Yến Cẩm Thư ngước đầu, cặp mắt nheo lại, hơi thở nóng hổi phun ở trên mặt kiếng nói: “Em nhìn không thấy, ah ——!”
Dư Duệ rút ra, xoay người kéo cái ghế da dài qua, ngồi xuống, rồi kéo Yến Cẩm Thư xuống, để cậu ngồi lên chân của mình, hai người đều đối diện phía tường gương.
“Như vậy là có thể thấy rồi đúng không?” Dư Duệ nâng eo của Yến Cẩm Thư lên, côn th*t cương cứng nóng như lửa tìm đúng địa phương, đột nhiên đỉnh xuyên đâm vào, trong lúc Yến Cẩm Thư rêи ɾỉ thỏa mãn thì Dư Duệ nắm chặt đầu gối của cậu mở rộng ra hai bên, rồi nói: “Em thấy đủ rõ ràng chưa hả?”
“Rõ ràng.” Yến Cẩm Thư đưa tay nắm chặt chim nhỏ đang cương cứng nhảy nhảy giữa hai chân, ngửa cằm lên, vừa khó khăn thở dốc vừa tuốt lộng, cậu ta nói: “A! Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh nhanh thêm một chút chơi em, nhanh, em muốn bắn, ưh ah…”
“Đệt!” Dư Duệ siết lại eo của cậu ta, nhanh chóng ở trong thân thể của Yến Cẩm Thư đánh cắm vào ra, từng cái từng cái một làm cho cúc huyệt đầy dâʍ ɖị©ɧ bị hắn xuyên đến phát ra tiếng ‘xì xì’.
“Ah! Ah ưh —— thật sâu, ah, ah ah! Con nhím nhỏ, ưh… Tiếp tục, ưh! Đỉnh nơi đó, a! Mạnh thật, ah ưh ——!”
“Đệt! CᏂị©Ꮒ chết em!” Dư Duệ bị tiếng rêи ɾỉ của cậu ta làm cho dục hỏa đốt người, dương v*t cương cứng trướng đến sắp nổ tung. Hắn nâng eo Yến Cẩm Thư lên cao hơn, rút dương v*t ra, thay đổi tư thế, để cậu ta tách ra hai chân nằm ngửa ở trên ghế, hắn thì lại đứng giữa hai chân của cậu ta, dùng lực eo lưng mạnh mẻ đỉnh sâu vào, không hề dừng lại.
“Ạch ưh, ah ưh ah ——! Thật nhanh, Aha, ah ——! Chính là chỗ đó, ưh! Ah! Ah ưh ưh! Sướиɠ quá, ah, ôh ưh ——! Sướиɠ muốn chết, con nhím nhỏ, em… Yêu chết anh rồi, aha ưh —!”
Dư Duệ suýt chút nữa bị những lời này của cậu ta mà bắn ra, hắn vừa dùng sức đánh vào cái mông của Yến Cẩm Thư, vừa nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ!”
Hắn thở hổn hển càng nhanh hơn, mà dương v*t ở bên trong cơ thể của Yến Cẩm Thư cũng rất nỗ lực va chạm đánh xuyên, trực tiếp thao cúc huyệt đến phải khóc ra tiếng ‘chi chi’. Đóa hoa thịt đã chứa đầy dâʍ ɖị©ɧ bị tập kích liên tục làm cho từng dòng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, nhiễm ướt phía dưới cơ thế của hai người. Dư Duệ một tay sờ sờ đến phía dưới, đâu đâu cũng có chất nhờn dính dính, hắn rút dương v*t ra, sau đó cùng một lúc cho cả dương v*t và một ngón tay đi vào.
“A!” Phía dưới của Yến Cẩm Thư đột nhiên căng cứng lại, nghẹn ngào nói: “Đừng, muốn rách ra rồi.”
Dư Duệ cúi người xuống, từng cái từng cái hôn cổ xinh đẹp của cậu ta, hơi thở cực nóng hầu như muốn ở trên da thịt trắng hồng thêu đốt, hắn nói: “Em yên tâm cái huyệt này vừa ẩm ướt mềm mại lại vừa co dãn rất tốt, chắc chắn sẽ không rách.”
Hắn vừa nói dứt lời liền chậm rãi di chuyển ra vào.
“Ah, ưh… Không được, không nên như vậy… Ah! Ôh ah, aha ——!” phía dưới của Yến Cẩm Thư không ngừng co rút lại, hai tay vòng lấy cổ của Dư Duệ, lung tung cào cấu lưng của hắn, van nài nói: “Ưh, nhanh, nhanh đỉnh nơi đó, ah ——”
Dư Duệ như ước nguyện của Yến Cẩm Thư, hắn rút ngón tay ra, đem hai chân của cậu ta hướng lên trên đặt ở trước ngực, phía dưới côn th*t mãnh liệt bất chấp đâm xuyên, vừa mạnh lại vừa sâu, mỗi một lần đều không hề sai lệch đỉnh ở cùng một vị trí.
“Ah! Ạch ah! Ah, aha ưh ——!”
Yến Cẩm Thư ngước cổ lên phóng đãng cao giọng rêи ɾỉ, đáy mắt ướŧ áŧ, gò má ửng đỏ, hứng chịu sóng to gió lớn từ Dư Duệ tạo ra, cũng không lâu lắm liền rít gào thất thanh xuất ra những dòng tinh trắng đυ.c.
Dư Duệ đưa vào tận bên trong, chôn sâu bất động, chờ cái cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được kia, nó chỉ tồn tại ngắn ngủi đi qua vài giây mới lại bắt đầu thẳng lưng nỗ lực tấn công, so với trước càng sâu càng mạnh bạo hơn, tiếng hai cơ thể va chạp’ bùm bụp bùm bụp’ làm cho cặp mông trắng mịn như tuyết của Yến Cẩm Thư vì va chạm mạnh mà ửng hồng thêm vào tiếng nước ‘chíp chíp’ khung cảnh cực kỳ da^ʍ mỹ
Chờ đến lúc Dư Duệ tận hứng xuất tinh, cổ họng Yến Cẩm Thư đã muốn rách, cả người mềm yếu nằm ở trên ghế, cả mặt hồng hào đầy quyến rủ, cậu ta đang cố gắng thở dốc.
Dư Duệ rút dương v*t ra, hợp hai chân Yến Cẩm Thư lại, đặt cậu ta nằm nghiêng, bóp bóp mấy lần cái mông thịt, kéo cái áo đắp lên trên người cậu ta, làm xong những việc này hắn dựa lưng vào ghế tựa dài, đốt điếu thuốc đang ngậm trong miệng, hít sâu một hơi thuốc rồi hỏi: “Còn có một tòa biệt thự, dùng làm gì?”
“Kết hôn.” Yến Cẩm Thư ngồi dậy, hai chân gác lên trên vai Dư Duệ, ôm lấy đầu hắn, cúi đầu hên lên lỗ tai của hắn, cậu ta nói: “Dùng làm tân phòng của chúng ta.”