Ngày Sau Hãy Nói

Chương 2: Đệt mẹ cậu, cậu dám bắn trong miệng ông, chờ đấy ông đây thao cho cậu chết vì sướng!

Dư Duệ nhìn thời gian, mười hai giờ rưỡi. Hắn cũng nên đi về thôi.

Dư Duệ đem điếu thuốc thứ chín dụi tắt trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ Yến Cẩm Thư vừa nằm lỳ ở trên giường vừa nghe điện thoại: “… Ừ, đúng, anh cứ dời lại thời gian… Bữa tiệc của Cố cục trưởng cũng từ chối…”

Dư Duệ nhanh chân leo lên giường, hắn vén chăn lên phủ lên người Yến Cẩm Thư.

“Ai… Không có chuyện gì, Tôi chỉ hơi mệt mỏi một chút, cứ như vậy đi.” Yến Cẩm Thư cúp điện thoại, cậu ta trở tay mò phía dưới của Dư Duệ, cậu ta xoa xoa bóp bóp cây côn th*t đang cương cứng của hắn, rồi nói: “Haizzz, người trẻ tuổi a.”

“Cậu cũng không phải như vậy sao?” Dư Duệ đỉnh đỉnh lên tay của hắn vài cái.

“Tôi già rồi.” Yến Cẩm Thư nằm xuống, tiếp tục nói: “Tôi không chịu nổi dằn vặt a.”

Dư Duệ sờ sờ hạ thân của cậu ta, khe nhỏ trên qυყ đầυ cũng đã ướt dính một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ lỏng trong suốt, Dư Duệ cả người khô nóng lên, hắn nói: “Già con mẹ cậu, cậu với tôi cùng lớn như nhau.”

Yến Cẩm Thư nằm nhoài trên gối vừa cười, vừa nói: “Không, tuy rằng tôi không quá muốn thừa nhận, nhưng chim nhỏ của tôi không lớn bằng của cậu.” Cậu ta vừa nói vừa đưa tay nắm chặt dương v*t của Dư Duệ trên dưới tuốt vài cái, rồi nói tiếp: “Cậu xem, lớn như thế a.”

“Đệt mẹ cậu, tôi nói chính là tuổi!” Yến Cẩm Thư vừa ngẫm lại, vừa cười khúc khích, vừa nói: “Cũng đúng, tướng tá của cậu cao to nên có được dương v*t to lớn như vậy cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Yến Cẩm Thư nói xong, cậu ta vỗ vỗ cái mông của Dư Duệ, cậu ta nói: “Cậu ngồi dậy nhìn tôi nè.”

Yến Cẩm Thư trở mình nằm thẳng lại, mở ra hai chân, cậu ta thoải mái lấy ra chim nhỏ, rồi hỏi “Cậu thấy nó như thế nào?”

Dư Duệ nghiêm túc xem xét vài lần, chim nhỏ của cậu ta to bằng hai ngón tay, Ừ, đúng nha, nó không lớn bằng của hắn, nhưng dường như… Chim nhỏ của cậu ta so với hắn đẹp đẽ hơn nhiều.

Yến Cẩm Thư có làn da trắng nõn, tóc hơi nâu, bụi lông cũng không nhiều, chim nhỏ của cậu ta bị hắn mò mò vài cái liền bắt đầu sung huyết ngạnh trướng thẳng tắp, hình dạng màu sắc nhìn rất mê người. Dư Duệ lặng lẽ nuốt nước miếng, hắn muốn liếʍ liếʍ, hắn muốn biết mùi vị của nó như thế nào.

Phi phi phi! Sao tự nhiên hắn lại có suy nghĩ như thế chứ? Hắn cư nhiên lại muốn liếʍ dương v*t của một người đàn ông khác?

Móa, hắn thật buồn nôn muốn chết!

Dư Duệ ra vẻ căm ghét thu tay về, hắn cố tình không thèm nhìn nữa, chế giễu nói: “Tôi nhìn là biết chim nhỏ của cậu là đồ vô dụng rồi!” Nó y chang như chủ nhân của nó!

Yến Cẩm Thư lười biếng cười cười, cậu ta nhấc hai chân gác lên vai của Dư Duệ, nũng nịu nói: “Liếʍ liếʍ.”

Dư Duệ bóp lấy mắt cá chân của cậu, hắn trợn mắt nói: “Đệt mẹ, cậu nằm mơ đi!”

Yến Cẩm Thư dùng mu bàn chân cọ xát cổ hắn, cậu ta nói: “Có tiền nha.”

Dư Duệ cúi đầu liền liếʍ.

“Ai…” Hai chân của Yến Cẩm Thư vô lực buông thõng xuống, mỡ ra hai bên, cậu vừa thở dốc vừa trở nên gấp gáp nói: “Cậu nâng chân tôi lên.”

Dư Duệ ngẩng đầu lên, hắn tuốt lên xuống vài cái dương v*t to lớn của mình, rồi nói: “Cậu vừa muốn liếʍ vừa muốn nâng chân, đệt mẹ! sao cậu lắm chuyện vậy!” Hắn nói xong hung tợn đưa tay vò qua vò lại tóc của Yến Cẩm Thư, tiếp tục nói: “Đệt mẹ cậu! Cậu xem tóc của cậu kìa, tóc gì đâu mà mềm như tóc đàn bà, như vậy mà cũng không cảm thấy mất mặt!”

“Ai, được được được, tôi trắng tôi mềm mại tôi mất mặt, cậu đen cậu cứng rắn cậu oai phong, con nhím nhỏ, đừng làm phiền, tiếp tục liếʍ, cậu liếʍ làm tôi sướиɠ bắn ra tôi cho cậu 50 ngàn.”

Đệt mẹ lời to nha!

Dư Duệ không nói nhảm nữa, hắn cúi đầu vì chi phí giải phẩu của thím hắn mà tiếp tục phấn đấu. Liếʍ a, liếʍ a.

Hắn vừa liếʍ vừa bú, bú xong lại cắn, cắn xong dùng sức mυ'ŧ mυ'ŧ. Dư Duệ chưa từng khẩu giao cho ai, đây là lần đầu tiên, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại kỹ năng đã bú ɭϊếʍ của hắn làm cho Yến Cẩm Thư sướиɠ muốn chết, hai tay cậu ta luồn vào tóc của Dư Duệ, hai bắp đùi thon dài run rẩy, sướиɠ đến cực hạn.

Dư Duệ cảm nhận được rất rõ ràng chim nhỏ ở trong miệng của hắn biến hóa, hắn biết Yến Cẩm Thư muốn bắn, cho nên hắn muốn nhã nó ra khỏi miệng, Dư Duệ đang muốn đem chim nhỏ phun ra, Yến Cẩm Thư lại đột nhiên dùng sức giữ chặt đầu của hắn, hai chân cũng một lần nữa gác về trên vai hắn, cậu ta cố tình không cho hắn trốn thoát. Dư Duệ trốn không thành công, hắn bị Yến Cẩm Thư mạnh mẽ bắn đầy miệng.

“Ah… Ah” Yến Cẩm Thư ngẩng đầu lên, cậu ta sướиɠ đến tiếng rên cũng run rẩy, nhưng vẫn không quên nói kèm một câu: “Cậu nuốt xuống, tôi cho cậu tiền.”

Dư Duệ giận dữ quăng hai chân của Yến Cẩm Thư xuống, hắn cúi đầu phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, lấy tay quệt miệng, sau đó nói với Yến Cẩm Thư: “Một phát 30 ngàn, ông đây một buổi tối có thể kiếm lời ba trăm vạn! tôi không thèm nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu!”

Yến Cẩm Thư rút chân lại: “Không nuốt thì không nuốt, cậu nhẹ chút.”

“Nếu tôi nhẹ chút thì cậu sẽ không sướиɠ, cậu không sướиɠ thì ông đây không có tiền, đệt mẹ cậu, cậu dám bắn trong miệng ông, chờ đấy ông đây thao cho cậu chết vì sướиɠ!” Dư Duệ dùng sức kéo căng hai chân của Yến Cẩm Thư hai chân, hắn tìm đúng vị trí bất chấp mọi thứ cắm vào.

“A ——!” Yến Cẩm Thư thân thể đột nhiên căng cứng, cậu ta thét lên: “Đau…”

Dư Duệ thấy Yến Cẩm Thư chau mày lại, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, hai má trắng như tuyết nhuộm ánh hồng, môi mỏng trơn bóng đỏ hồng, hắn không biết nói gì hơn là, Yến Cẩm Thư cậu rất xinh đẹp và quyến rũ.

Đệt mẹ, cậu ta nhìn như thế nào cũng không giống đàn ông, côn th*t phía dưới của Dư Duệ nhảy nhảy lên, nó lại cứng thêm mấy phần.

“Chính cậu khen dương v*t của tôi lớn, nó lớn như vậy đâm vào thì phải đau, đau một chút thì sẽ sướиɠ.”

Dư Duệ bắt đầu động, hắn đâm một cái Yến Cẩm Thư kêu một tiếng, đâm hai cái cậu ta gọi hai tiếng, Dư Duệ bất chấp liền đâm mấy chục lần, Yến Cẩm Thư cổ họng khàn giọng. Dư Duệ cảm thấy chơi thật vui, hắn nắm hai chân của Yến Cẩm Thư nâng lên cai ở trước ngực cậu ta, eo hông điên cuồng đẩy động, mồ hôi của hắn đổ ra như mưa, hắn cũng không quản mà chỉ tập trung vào công thành đoạt đất.

Yến Cẩm Thư bị hắn chơi đến như nhũn ra, giọng rêи ɾỉ cũng khàn khàn, cúc huyệt ướt nhẹp cũng mềm mại hơn, tứ chi cũng mềm nhũn, nước mắt nước mũi đầy mặt, cậu ta chỉ có thể túm chặt ga trải giường. Hai thân thể chạm vào nhau vang lên âm thanh ‘bùm bụp’, phối hợp với âm thanh rêи ɾỉ lúc cao lúc thấp nghe vào tai rất da^ʍ mỹ.

Chim nhỏ ở phía trước vì sướиɠ mà cương cứng lên run run nhảy nhảy, Yến Cẩm thư nhắm mắt ngước đầu lên cao tận hưởng kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt dâng lên, cậu nghĩ thầm, con nhím nhỏ lực eo thật là tốt mà

Giỏi quá, không uổng công cậu đã yêu đơn phương hắn nhiều năm.